Edit: Anh Tử
21/05/2023
Cuối hè đầu thu.
Nhiệt độ vốn sẽ không giảm nhanh lắm, nhưng do vừa có một trận mưa rào, lại ở giữa sườn núi, nên gió vừa thổi, nhiệt độ liền giảm mạnh, giữa ban ngày mặc quần áo mỏng vẫn còn nóng, đến buổi tối lại cảm thấy lạnh.
Bùi Nam lạnh đến mức hắt hơi một cái, rụt cổ lại, cánh tay của cậu vì chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mà nổi da gà.
Cậu không chỉ thấy lạnh, còn thấy thật đói.
Trên đường cậu dùng ít tiền còn lại cũng chỉ mua được một cái bánh mì gặm miếng là hết, ngay cả những mẫu bánh rơi trên vai áo cũng bị cậu nhặt lên ăn, giờ khắc này khắp người cậu chẳng còn chút đồ ăn nào.
Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy có chút hối hận.
Nếu như khoản tiền kia không phải đem đi mua chiếc bánh mì thơm ngon hấp dẫn, mà là một chiếc bánh bao nhạt nhẽo, thì cậu đã có thể mua được gấp đôi đồ ăn, hiện tại cũng không đến nỗi đói bụng.
Có thể lúc đó cậu chính là nhịn không được, nghĩ mình vẫn là một tiểu thiếu gia đã quen sống trong nhung lụa không biết cái gì là khó khăn lúc kia, hoàn toàn quên mất mình đã ở khu ổ chuột gần một năm. Mà trong một năm này, canh thừa cơm nguội cái gì cậu cũng đều ăn qua, nhưng dạ dày vẫn không sao quen được với những thức ăn thô cứng khó nuốt đó.
Thật đói.
Trong bụng lại réo lên "Ục ục", Bùi Nam trước năm mười sáu tuổi chưa bao giờ trải qua cảm giác đói bụng, một năm này lại cậu rất ít khi được ăn, chứ đừng nói là ăn no.
Nghĩ tới những gì trải qua trong một năm này, vành mắt Bùi Nam liền đỏ lên, oan ức đến muốn rơi lệ.
cho dù cậu biết được tất cả sự thật, vẫn cảm thấy oan ức.
Trước mắt chính là ngôi nhà cậu đã sống mười sáu năm, cậu đã từng là vị thiếu gia ngang ngược trong căn biệt thự sang trọng này, mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp kẻ hầu người hạ, không gì là không có. Nhưng bây giờ, hắn nhưng ngay cả cửa cũng không vào được.
Cậu đã tới từ chiều hôm qua. Khi nhìn thấy cánh cửa quen thuộc này, cậu đã vui mừng khôn xiết, nhưng dù nhấn chuông thế nào cũng không vào được, mật khẩu đã thay đổi, vân tay cũng không mở cửa ra được, ngôi nhà này cùng mọi người trong đó đã hoàn toàn ngăn cách cậu, tuyến bố với cậu —— ngươi không còn thuộc về nơi này!
Nhưng cậu không thể đi, trong người cậu đã không cón đồng nào, cậu cũng không muốn trở lại khu ổ chuột kia nữa.
Trở lại nơi đó nữa, cậu sẽ chết mất.
So với bị ức hϊếp đến chết, cậu thà cứ đói chết ở chỗ này còn hơn!
Bùi Nam càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt lã chã rơi xuống, thậm chí cậu đem ba lô ôm vào trong lòng.
Hắn lớn lên trắng trẻo, nước mắt vừa rơi xuống liền xuất hiện hai vết hằn trên mặt, những chỗ khác vẫn còn bẩn, chỉ có nơi bị nước mắt chảy qua mới thấy trắng.
Khi sắp khóc xong, Bùi Nam rốt cuộc nghe được tiếng ô tô, sau đó, hai luồng ánh sáng xuất hiện, vừa vặn chiếu vào mặt cậu, cậu vội vã nhắm mắt lại, lúc mở mắt cũng chỉ dám hé một chút, cậu cố hết sức nhìn biển số xe qua khe hở này.
Chờ sau khi thấy rõ, Bùi Nam lập tức đứng lên, mừng rỡ chạy tới.
Tiếng xe phanh gấp vang lên như xé trời, Bùi Nam thiếu chút nữa đυ.ng vào đầu xe, dọa chính mình sợ hết hồn, bất quá cậu không kịp kinh hãi quá nhiều, cũng bởi qua ánh đèn mờ ảo cậu rất vui mừng khi nhìn thấy đường nét quen thuộc. Bùi Nam vỗ vào mui xe, thiếu điều muốn nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu lên: "Ba ba! Ba ba, là con! Là con!"
Tài xế ban đầu vì chuyện gia đình đã xin nghỉ, nên nhiệm vụ lái xe bây giờ rơi vào thư kí Tây Tân Hải. Tề Phong Bắc đêm qua có một bữa tiệc xã giao nên đã ngủ ở khách sạn, ngày hôm nay lúc ăn tối cũng uống chút rượu, tuy không nhiều, nhưng bởi vì mấy ngày liên tiếp không có nghỉ ngơi tốt cho nên ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến khí ô tô đột nhiên dừng lại mới mở mắt ra.
Hắn còn chưa nhìn rõ ràng bóng người chặn ở trước xe, xe cách âm quá tốt, âm thanh truyền từ ngoài vào vô cùng yếu ớt, nhưng Tây Tân Hải lại thấy rõ. Tây Tân Hải có hơi chút lúng túng mà liếc nhìn mắt từ gương chiếu hậu, rồi nói: "Tề tổng, là tiểu..." Hắn theo thói quen muốn nói "Tiểu thiếu gia", nhưng may mắn nuốt xuống hai từ kia trước khi kịp nói ra tất cả, dừng một chút sau hắn sửa miệng nói: "Là Bùi Nam."
Đến lúc này, Tề Phong Bắc cũng đã nhận ra người trước mặt là ai.
Là con trai trong quá khứ của hắn.
Nhưng so với quá khứ lại như hai người khác nhau.
Vốn trước kia cậu được nuôi như một tiểu thiếu gia cáo quý, tóc tai gọn gàng, khuôn mặt cùng cơ thể luôn trắng như tuyết, mặc gì cũng xoi mói, không phải hàng hiệu không mặc. Mà hiện tại, tóc cậu đã dài, rối tung rối mù, mặt mũi lem luốc, cơ hồ không nhìn ra được màu da vốn có, quần áo cũng rất rẻ tiền, trên cổ áo thậm chí còn có một lỗ lớn.
Tề Phong Bắc nhíu mày, tham âm khàn khàn nói, "Sao cậu ta lại đến đây? Không phải vứt vào khu ổ chuột rồi sao?" Giọng điệu hiện ra sự lạnh lùng.
Tây Tân Hải đại khái biết một chút, "Có lẽ do... Bùi Băng đã tự sát..."
Nghe được năm từ này, Tề Phong Bắc chỉ trầm mặc mười mấy giây, sau đó "Ồ" một tiếng.
Cuộc nói chuyện không thể tiếp tực, bởi Bùi Nam đã quay lại, trực tiếp vươn bàn tay ra vỗ vào cửa sổ xe bên cạnh Tề Phong Bắc, khuôn mặt nhỏ gần như in lên đó, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh ngạc cùng mong đợi, miệng lại kêu "Ba ba" .
So với tiếng la hét luôn đầy phàn nàn trước đây, một tiếng "Ba ba" này có vẻ thật chân thành.
Tề Phong Bắc nhìn cậu qua lớp kinh gần một phút, nhìn thấy cảm xúc từ ngạc nhiên sang hoảng sợ trong mắt hắn, rồi nói: "Mang cậu ta vào đi." Giọng điệu vẫn rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc thương tiếc nào.
Xe đã lái vào, nhưng người trong xe vẫn chưa xuống, ban đầu Bùi Nam còn thấy tuyệt vọng, không nghĩ tới Tây Tân Hải lại đi ra, dẫn cậu vào.
Bùi Nam như bắt được cọng rơm cứu mạng, mỗi một bước đều đi đến khẩn trương hoảng loạn, mãi cho đến khi được dẫn vào phòng khách quen thuộc.
Chú Trung, người quản gia cũ đã ngăn cản cậu hai ngày qua, liếc cậu một cái, trong mắt không dấu nổi sự chán ghét, sau khi liếc lại một cái, cậu ngâng cao đầu kiêu ngạo mà đứng như một cây bách tùng.
Tề Phong Bắc đã ngồi trên ghế sô pha, cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt đeo một chiếc kính bạc, bộc lộ hết khí chất mạnh mẽ hắn.
Bùi Nam nhìn thấy hắn, dường như đây là lần đầu tiên cậu ý thức được người "Ba ba" này cậu đã không thể với tới, cậu không nhịn được co rúm lại, cảm thấy đau lòng, cúi đầu nhìn quần áo rẻ tiền dơ bẩn trên người mình, cậu càng khổ sở, nghẹn ngào một tiếng sau không nhịn được nhỏ giọng gọi: "Ba ba..."
Trọng giọng nói của cậu mang theo tiếng khóc nức nở, mà hiển nhiên không khơi dậy được chút đồng tình từ bất kỳ người nào.
Tề Phong Bắc nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, "Tôi không phải ba ba của cậu, kết quả giám định cậu đã thấy rồi, tôi tin trong lòng cậu cũng rất rõ ràng chuyện này."
Giọng điệu hắn lạnh lùng, bộ dạng bất đắc dĩ, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ chiều chuộng cậu trước kia, Bùi Nam nghe vậy trong lòng liền đau xót, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Cậu biết chứ, trong lòng cậu đương nhiên biết rất rõ.
Người cậu kêu là ba ba suốt mười sáu năm thật ra không phải ba ba ruột của cậu, cậu là kết quả của mẹ cùng với tên lái xe cho gia đình họ. Tại thời điểm Tề Phong Bắc cùng Bùi Băng kết hơn chưa tới một năm, vì chồng thường xuyên đi công tác, khiến bà thấy cô đơn, vì tên tài xế rất giỏi nịnh hót khiến bà vui, cho nên bà liền nɠɵạı ŧìиɧ đến mang thai một đứa bé, mà tên đó dù ngoại hình hay gia thế đều thua xa chồng bà ta.
Bà ta là phu nhân nhà giàu, ra ngoài phá thai rất mạo hiểm, liền chọn cách lén lút mua thuốc phá thai.
Nhưng vẫn không phá bỏ được đứa nhỏ, ngược lại bởi vì nó mà trở nên dị dạng, vừa sinh ra đã là một người song tính.
Không bỏ được đứa nhỏ, bà ta liền lừa dối bằng cách ngủ với chồng khi đang mang thai, nói dối đó là con của hắn. Đến khi thai nhi đủ tháng lại ngụy tạo chuyện "Đẻ non" .
Không ai biết được sự việc này, mãi đến tận một năm trước, tài xế âm thầm quay lại video ân ái của họ bán ra sau đó bị lan truyền đến internet, một đêm dậy sóng, đến khi trời sáng Tề Phong Bắc mới biết tất cả chân tướng.
Hắn ngay lập tức ly hôn, đem người vợ đồϊ ҍạϊ cùng đứa con hoang của vợ hắn đuổi ra khỏi cửa, chặt đứt tất cả.
Mà hôm nay, đứa con hoang lại tự tìm đến cửa.
Bùi Nam bị đối xử lạnh lùng, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng so với tất cả những gì cậu đã trải qua ở khu ổ chuột, thì điều này có là gì? Cho nên hắn cứ khóc, cho đến khi hai mắt nhòe đi, nức nở kêu vài tiếng nữa "Ba ba" .
Tề Phong Bắc vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chau mày, ngũ quan anh tuấn cao quý, cho dù gần bốn mươi tuổi, trông vẫn rất trẻ trung. Qua một hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Nghe nói mẹ cậu chết rồi?"
Bùi Nam sửng sốt một chút, nước mắt rơi ngàng càng nhanh, càng cảm thấy tủi thân, lại vội vàng đáp: "Là... bà, bà ấy tự sát, là do bị bức ép..." Cậu còn muốn nói tỉ mỉ một chút, chợt nghe thấy Tề Phong Bắc phát ra một tiếng cười khẩy
Bùi Nam lập tức mím môi, không dám nói thêm nữa.
Tề Phong Bắc nghe đến chuyện Bùi Băng tự sát, hắn cũng không cảm thấy vui chút nào. Cho tới nay với hắn mà nói, cuộc hôn nhân kia là nỗi nhục lớn nhất, mà một người đàn ông phải chịu đựng, có thể đã qua một năm, nên trong lòng hắn đã sớm quên đi chuyện đó.
"Cậu tìm đến tôi, là muốn cái gì?"
Nghe hắn lạnh giọng dò hỏi, Bùi Nam ngơ ngác. Không biết tại sao, đối mặt với ánh mắt của người ba trong quá khứ, cậu cư nhiên không cách nào đem ý đồ của mình nói ra khỏi miệng.
Thật khó nói ra khỏi miệng.
Tề Phong Bắc không đợi được đáp án, liền mở miệng lần nữa, "Đòi tiền?"
Bùi Nam như sực tỉnh, vội vàng lắc đầu, đánh thương nói, "Con, con không cần tiền, ba ba, con muốn trở về..."
Lần này Tề Phong Bắc chưa biết trả lời như thế nào, Trung bá đã không nhịn được, giọng nói không tránh được sự trào phúng, "Cậu đã không còn là tiểu thiếu gia của nhà này, cậu nếu như muốn tìm ba ba, nên đến khu ổ chuột tìm mới đúng."
So với người ba một năm chỉ gặp được hai lần, Bùi Nam càng đau lòng hơn khi người luôn kính trọng và yêu thương cậu bao năm lại thay đổi thái độ với cậu như vậy, cậu sụt sịt, nhỏ giọng nói: "Hắn lừa mẹ tôi, hắn đã có vợ, còn có hai đứa con trai, rất độc ác... sẽ đánh tôi..." Bùi Nam nắm lấy vạt áo, kéo lên, để lộ ra phần bụng của mình.
Thiếu niên vẫn chưa tròn mười bảy tuổi, thân hình mảnh mai gầy yếu, da dẻ trắng nõn như phản quang, cho nên khi trên người xuất hiện vết bầm tím, đặc biệt dễ thấy.
Có hai vết, một vết hình như là dùng nắm đấm đánh, một viết như bị đập bởi gậy hoặc đồ vật.
"Ba ba, cầu xin người cho con ở lại..." Bùi Nam khóc lớn, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, "Nếu không con sẽ chết..."