Máu Đầu Tim Bỏ Trốn Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 6

Tiểu Đường tự động thức dậy theo đồng hồ sinh học, vừa mở đôi mắt sáng ngời, lập tức nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của người đàn ông.

Nói thế nào nhỉ, lần đầu tiên gặp mặt, vết sẹo trên mặt anh có chút đáng sợ, nhưng nhìn nhiều có thể nhìn ra vẻ ngoài thờ ơ lạnh lùng của anh, hoàn toàn không đáng sợ chút nào, ngược lại còn đẹp trai hơn mấy phần.

Cơ thể người đàn ông vừa nhúc nhích, ôm người trong lòng càng chặt hơn, lúc này Tiểu Đường mới ý thức được mình và anh vẫn đang trong tình trạng lõa thể, cô còn gối đầu lên cánh tay anh, da thịt dán sát vào nhau.

Điều này khiến cả gương mặt cô đỏ bừng, cẩn thận đẩy anh ra, muốn tránh thoát khỏi anh.

Không ngờ chiêu này lại bị phản phệ, sức lực ở lòng bàn tay của người đàn ông càng chặt hơn, gần như là bóp chặt bả vai cô, phòng ngừa cô chạy trốn.

Tiểu Đường cực kỳ khó chịu, hoàn toàn quên mất người trước mặt là nhân vật nào, vươn bàn tay nhỏ mềm mại đánh lên cánh tay anh.

Đường cong cơ bắp trên cánh tay anh rất rõ ràng, có thể nói là vô cùng cường tráng, đánh như vậy không những không làm anh tỉnh giấc mà còn khiến bàn tay nhỏ bé của mình bị đau. Lúc này, cô mới phát hiện cánh tay của anh giống như sắt thép, nếu còn đánh tiếp thì toàn bộ lực sẽ phản phệ lại trên người mình.

Tiểu Đường phồng má, muốn duỗi chân đá anh một cước, nhưng cặp đùi cứng rắn của người đàn ông đang đè lên hai chân cô, ngăn không cho cô làm càn.

Nếu muốn đánh tiếp, thì phải đánh vào điểm yếu.

Đỉnh đầu Tiểu Đường bị một bàn tay to ấm áp đặt lên, cô ngẩng đầu, người đàn ông đã mở đôi mắt đen nhánh, nhìn cô không chớp mắt, không mở miệng trách cứ, cũng không nói tiếng nào.

Tiểu Đường xấu hổ cúi đầu né tránh ánh mắt của anh.

Chút ửng hồng đó, nhuộm vào đáy mắt người đàn ông, anh hơi cúi người, bắt lấy đôi môi cô, kéo dài chuyện vui tối qua.

Tiểu Đường bị cướp đi hô hấp, hơi thở của anh tràn ngập trong hô hấp của cô. Dươиɠ ѵậŧ to lớn phía dưới từ từ nóng lên, cô lập tức biết anh muốn làm gì, tay nhỏ đẩy anh ra, không ngừng chống cự.

Tối hôm qua, anh mặc kệ thân thể cô mệt mỏi bao nhiêu, không để tâm lời cầu xin của cô, ngang ngược đòi hỏi hết lần này đến lần khác. Bây giờ vòng eo của cô đau nhức bủn rủn, muốn cử động cũng không còn sức, cho dù có nói cái gì thì cô không muốn làm lần nào nữa.

Người đàn ông không hài lòng với hành động của cô, bắt lấy hai tay cô đè lêи đỉиɦ đầu, tinh tế đặt từng nụ hôn lên gương mặt, cổ, xương quai xanh và cuối cùng là đầṳ ѵú.

Tiểu Đường mềm nhũn không chút sức lực, rùng mình, không nhịn được mà nức nở, giọng nói nghẹn ngào: “Anh, anh là đồ khốn kiếp, tôi đã nói không được, anh, mà anh còn như vậy.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt nơi đuôi mắt của cô, liếʍ láp cánh môi đỏ một cách mị hoặc, làm miệng cô hơi hé mở, anh có thể tiến thêm một bước chiếm lấy toàn bộ khoang miệng của cô.

Bàn tay to xoa từ eo đến giữa chân, nhưng bị bé con kẹp chặt không thể tiến thêm nữa.

Anh nhẹ giọng dụ dỗ: “Bảo bảo, mở rộng chân ra cho tôi được không?”

Hai mắt Tiểu Đường mơ màng đẫm lệ, mặc dù bị mê hoặc đến không biết Nam Bắc, nhưng vẫn không quên cảm giác đau đớn ở giữa chân. Sau khi chạy trốn khỏi đôi môi mỏng của anh, chóp mũi đỏ hồng, giọng nói khàn khàn: “Phía dưới đau, đừng, đừng động.”

Cô biết tối hôm qua anh điên cuồng, nhưng cô không có khả năng ngăn cản anh, một khi anh mạnh mẽ ép tới, cô chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng mà hai mắt cô đỏ hoe, vô cùng ấm ức, nhìn anh.

Mặt anh trầm xuống, mở chân cô ra, quả nhiên chỗ giữa hai chân dù đã được anh tự mình làm sạch, từ tối qua đến giờ vẫn còn hơi sưng, không cần nói cũng biết bên trong thảm thế nào.

Thứ dưới bụng cương lên cứng ngắc khó chịu, sau khi khai trai thì không thể khống chế được ham muốn, không có giây phút nào là không ngấm ngầm xâm lấn lý trí anh. Cuối cùng, anh đứng dậy bước nhanh vào phòng tắm, dội nước liên tục từ trên xuống dưới để hạ nhiệt.

Hốc mắt đỏ au vô cùng đáng sợ cho thấy du͙© vọиɠ đang dâng trào bên trong, anh sợ sẽ dọa đến cô gái của mình, nên nhanh chóng chạy đi, mặc dù tối qua cô tự mình trải nghiệm cũng đã biết một chút.

Dội nước khoảng chừng nửa tiếng, mới tạm thời dịu đi.

Lúc bước ra, bé con đã mặc áo váy đàng hoàng, đang băn khoăn không biết nên đi luôn hay đợi anh để chào hỏi một câu trước khi rời đi.

Anh vốn định ôm lấy cô ngồi xuống, nhưng cô lại có chút chống cự, tránh xa anh.

Đây có phải là vì sợ anh đêm qua quá dữ tợn không?

Anh che giấu bản chất mặt người dạ thú ham muốn không điểm dừng của mình, lạnh mặt, nhưng vẫn dịu dàng nói với cô: “Tôi đã cho người chuẩn bị cho em một bộ quần áo mới… và giày mới, em không thể để chân trần chạy lấy người được.”