Tử Thần Không Thể Bắt Nạt

Chương 7: Đề phụ

Trong nhà gỗ trong rừng, quái một mắt ở trong nhà bếp phân xác, đó rõ ràng là thi thể của đứa nhỏ, thế nhưng hang Tứ Hải là khu vực cấm không người, ngoại trừ thí sinh và giám khảo nhân loại từ chỗ nào đến?

Càng không thể nào là một đứa nhỏ.

Lúc đó Sầm Kim suy xét đứa nhỏ từ chỗ nào đến, cho đến lúc cậu đi phòng bếp trộm cánh tay trong thùng nước, nhìn thấy đầu lâu trên thớt dị dạng phồng lên, mắt toàn bộ trắng xám, gương mặt tràn đầy vết nứt màu đen, giống như thạch cao cắt dán.

Da thịt thân thể khô quắt không có hàm lượng nước, làn da màu xanh xám giống như vôi được gió hông khô, rất rõ ràng đây là hình dạng giống như thi thể của đứa nhỏ dị vật nhân loại.

Trong năm khu vực cảnh giới chỉ có 'đứa trẻ khóc' đặc trưng phù hợp, lại cộng thêm sàn nhà tích lũy máu, mặt tường và vô số bao gai giấu xương trắng, Sầm Kim đại khái thì có thể đoán được hai dị vật trong nhà gỗ trong rừng vẫn luôn săn bắt oán đồng trong khu vực cảnh giới đứa trẻ khóc.

Oán đồng màu xanh xám và oán đồng màu xanh quạ trên lưng cậu này hiển nhiên không phải cùng một đẳng cấp, giá trị vũ lực mà nói không bằng hai dị vật trong nhà gỗ trong rừng, cho nên bị xâm phạm là oán đồng mà xanh xám.

Mà nhà gỗ trong rừng và đứa trẻ khóc hai khu vực cảnh giới cùng một đẳng cấp, một khi tàn sát lẫn nhau nhất định hời cho hai khu vực cảnh giới khác, cho nên hai bên chưa từng chính diện giao tranh. Trong gác xép mười mấy bao gai, nói rõ nhà gỗ trong rừng thường xuyên xâm phạm, oán đồng màu xanh quạ khổ nỗi không có cách phá vỡ hoàn cảnh, chỉ đành ấm ức duy trì cân bằng.

Nếu như lúc này có người nhắc ra phương pháp phá vỡ cân bằng, khó dám đảm bảo oán đồng sẽ không rung động.

Chung quy mà nói, nhà gỗ trong rừng và đứa trẻ khóc có thù, Sầm Kim tính toán lợi dụng điểm này.

Này cũng là nguyên nhân cậu lựa chọn chạy vào khu vực cảnh giới đứa trẻ khóc mà không phải khu vực cảnh giới địa công một chân.

"Anh có thể khiến địa công một chân và nhà gỗ trong rừng tàn sát nhau, cuối cùng do em đi ra nuốt bọn họ--em là hoàng tước, có thực lực độc chiếm, nhân viên rừng phòng hộ không dám giành giật."

Nhân viên rừng phòng hộ là một trong các khu vực cảnh giới yếu ớt nhất, cho nên vừa rồi lúc chạy đến ngã ba đường, ngôi nhà trong rừng mới dám đến gần năm mét, nhân viên rừng phòng hộ lại ở vị trí cách năm sáu mươi mét quanh quẩn một chỗ, lúc đó nếu đổi thành dị vật trong khu vực cảnh giới khác, nhà gỗ trong rừng tuyệt đối không dám đến ngã ba đường.

Oán đồng nhe răng, túm chặt cổ Sầm Kim, móng tay sơn màu đen sắc nhọn cắm sâu vào trong da thịt, rướm ra một ít máu tươi.

Sầm Kim nét mặt bình tĩnh tự nhiên: "Anh biết em có thể nghe hiểu lời của anh."

Làn da oán đồng khác đều là màu xanh xám, duy độc con sau lưng Sầm Kim là màu xanh quạ, gần kề sơn đen thuộc về tà ác, có lẽ nó là thủ lĩnh, là oán đồng lớn mạnh nhất.

Đàm phán là một môn nghệ thuật, ngoại giao trước quân sự sau, cậu không thể nào nói là người trong nghề nhưng rất hiểu.

"Bỏ lỡ cơ hội này, các em lại cũng tìm không được người tốt nhiệt tình giống như anh." Sầm Kim nắm chặt dao chặt xương, lộ ra nụ cười mỉm vô hại: "Lúc đó em có thể lựa chọn gϊếŧ chết anh, nếu như em làm được."

Cổ đau nhói từng trận, xúc cảm máu tươi đậm đặc chảy qua làn da rất rõ ràng, nhưng Sầm Kim lại dịu dàng vuốt ve dao chặt xương trong tay, mỉm cười nói: "Dao này quen thuộc không? Từ trong nhà gỗ bên kia lấy ra được."

Cậu nói là lấy, không phải trộm, cũng không phải cướp, hơn nữa cậu còn sống từ trong nhà gỗ trong rừng đi ra.

Sầm Kim nhận thấy móng tay khảm vào cổ ngừng lại, nhưng vẫn không hề để ý, tiếp tục nói: "Nhìn thấy vết thương trên bả vai anh không? Là nhân viên rừng phòng hộ cào, chính là người phụ nữ điên thường xuyên ở bên sông nhặt rác, mặt và lưỡi cô ta bị anh đập nát rồi."

Cậu còn chọc giận tượng người rắn.

"Phật nói buổi sáng không thích hợp sát sinh, cho nên anh không gϊếŧ nhân viên rừng phòng hộ. Cho nên lựa chọn em làm đối tác hợp tác, là bởi vì anh là hội viên hiệp hội bảo vệ trẻ em."

Sầm Kim nói: "Chúng ta hợp tác, diệt trừ nhà gỗ trong rừng, nuốt chửng địa công một chân, rồi phân thây nhân viên rừng phòng hộ, mở rộng phạm vi thế lực, đi ô nhiễm càng xa hơn, khu vực càng nhiều, cuối cùng gϊếŧ đến đập chứa nước ngầm!"

Có lẽ là nhắc đến bốn chữ 'đập chứa nước ngầm', các dị vật cảm thấy sợ hãi cực độ, oán đồng màu xanh quạ bỗng nhiên bùng phát tiếng cười bén nhọn, oán đồng màu xanh xám khác dồn dập hưởng ứng, hành lang cột thần đạo toàn là tiếng cười vui vẻ cao thấp nối tiếp nhau.

Tiếng cười vui vẻ thoạt nghe giống như đứa trẻ khóc thê lương, thảo nào gọi là 'đứa trẻ khóc'.

Sầm Kim cảm thấy lỗ tai đang chảy máu, nét mặt lại càng bình tĩnh hơn: "Xác định muốn từ chối sao? Em có thể gϊếŧ anh, nhưng trước khi gần chết anh nhất định sẽ phá đi một nửa mạng của em. Sau này em chỉ dư lại nửa cái mạng, có thể sống bao lâu? Một ngày? Hay là một tiếng? Đoán xem ai có thể là người chết đầu tiên?"

"AAAA—" Oán đồng rít gào, giống như loại sóng âm cao tầng nào đó chói tai.

Độ cong nụ cười mỉm của Sầm Kim nâng cao, khí chất điên cuồng thần kinh thoắt ẩn thoắt hiện: "Anh một mình trước sau từ nhân viên rừng phòng hộ, nhà gỗ trong rừng đi ra, chỉ chịu một chút thương nhẹ, còn có chiếm được lợi phẩm...anh không để ý ở chỗ này mở rộng chém gϊếŧ."

Bàn tay cậu lướt qua dao chặt xương, máu tươi xuôi theo xương ngón tay chảy xuống, nét mặt hưng phấn, giống như linh hồn kêu gào đau đớn, khát vọng về máu, nhìn chung quanh hành lang cột thần đạo, quét qua ánh mắt mỗi một oán đồng giống như rắn độc liếʍ liếʍ, tà ác điên khùng trong đó thậm chí so với quái một mắt và nữ không mặt trong nhà gỗ trong rừng càng khiến người khϊếp sợ hơn.

Đây là một nhân loại, lại so với dị vật oán đồng từng gặp còn biếи ŧɦái hơn.

Oán đồng màu xanh quạ là tạo vật của các đứa nhỏ đau đớn và oán hận chết dưới tập tục xấu đánh sinh cột, trải qua đập chứa nước ngầm ô nhiễm mà hình thành dị vật nhân loại yêu thích sát hại, có năng lực tư duy của đứa nhỏ năm sáu tuổi.

Nó từ trên người tóc vàng này cảm nhận được nguy hiểm, sản sinh kiêng kị, không dám tùy tiện sát hại, sợ bị dị vật khác ăn hôi, cũng rung động với đề nghị của Sầm Kim.

Sầm Kim vừa biểu diễn biếи ŧɦái vừa lặng lẽ đếm số bước, nghĩ trước ổn định oán đồng, lặng lẽ hoàn thành 'chín mươi chín bước đến nhân gian' trong tiêu đề, nói không chừng đây là cơ hội thoát ra hành lang cột thần đạo.

Cách thời gian kết thúc thi còn có 90 phút, nhưng không sao cả, tất cả đều sẽ kết thúc.

Cậu sẽ quên tất cả xảy ra trong khu vực cấm, trở về khu thành thị, tìm kiếm một việc tiết kiệm tiền sau đó báo danh đại học Thành Nhân, vừa làm vừa học nhận được bằng tốt nghiệp, tìm một công việc 9 giờ làm việc 5 giờ tan làm trải qua quãng đời còn lại bình thường hạnh phúc.

Sầm Kim ở trong khoảng thời gian này làm xong kế hoạch tương lai, giây tiếng theo phát hiện hóa ra các oán linh dần dần đến gần ngừng lại nhịp bước và rít gào, yên lặng nhìn cậu, mà oán lưng sau lưng đã bò đến bả vai cậu, lộ ra gương mặt đầy là vết nứt kia.

"Được."

Cái gì? Sầm Kim cảm thấy có thể nghe sai rồi.

"Sao..." Thanh âm của oán đồng bị vôi vữa phá hư, giọng nói giống như sạn lướt qua mặt sau nồi sắt: "Diệt trừ ngôi nhà trong rừng và ma núi?"

Hai mắt nó toàn bộ là màu tro u ám nhìn chằm chằm Sầm Kim, nghĩ là trước diệt trừ ngôi nhà trong rừng và ma núi, đợi ăn sạch họ, lại giải quyết nhân loại này.

Sầm Kim leo lên lưng hổ khó xuống, trong lòng rất bi thương.

Cậu im lặng rất lâu, oán đồng: "Anh lừa tôi?"

Cùng với một tiếng chất vấn của nó, độ ấm giảm xuống, hơi lạnh của rừng lạnh chui thẳng vào lỗ chân lông của Sầm Kim, mà cậu còn không thể biểu hiện ra, ánh mắt liền hung dữ biếи ŧɦái.

Sầm Kim rủ mắt nhìn oán đồng: "Anh chưa từng lừa người. Ngôi nhà trong rừng, địa công một chân và nhân viên rừng phòng hộ đều sẽ là của em, nhưng em phải giúp đỡ anh, gϊếŧ vào đập chứa nước ngầm."

Cậu lần thứ hai nhắc đến 'đập chứa nước ngầm', các oán đồng nghe đến bốn chữ này đều biểu hiện sợ hãi.

Quả nhiên là sợ hãi.

Truy cứu nghiên nhân hậu quả, đập chứa nước ngầm có thể nói đều là cha của đám dị loại này, sợ hãi mới bình thường.

Oán đồng: "Làm thế nào?". TruyenHD

Sầm Kim: "Anh dẫn dụ nhà gỗ trong rừng, em dẫn dụ địa công một chân, khiến họ đến ngã ba đường tàn sát nhau."

Oán đồng: "Tôi làm mồi nhử?"

Sầm Kim: "Sao, không muốn ra sức? Chỗ tốt đều để cho em chiếm, oan uổng toàn bộ là anh cõng, em cảm thấy trên thế giới có chuyện tốt như vậy đến lượt em?"

Oán đồng bị oán giận đến hờn giận liên tục sinh ra, ánh mắt Sầm Kim lạnh nhạt, trong mắt toàn bộ là điên khùng, giống như cậu là tội phạm tử tù đi làm chuyện nguy hiểm, không để ý tử vong, nhưng trước khi chết kéo theo người bên cạnh hoặc bất cứ vật nào làm đệm lưng.

Oán đồng tin tưởng Sầm Kim là biếи ŧɦái, bị cái lợi thúc đẩy, nhưng trong lòng mang ý nghĩ xấu xa, sợ là một cái bẫy, lại thoát không được mê hoặc nuốt chửng nhà gỗ trong rừng.

"Đổi thứ tự, tôi dụ dỗ nhà gỗ trong rừng, anh dụ dỗ địa công một chân."

"Nếu không sợ bị xâm phạm, tùy ý em."

Không thể trì hoãn thời gian, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, còn may trước đó Sầm Kim lựa chọn khu vực cảnh giới đứa trẻ khóc làm điểm đột phá thì đã từng nghĩ loại tình huống này, không thể thoát thì chính diện cứng rắn.

Ngoại trừ nhân viên rừng phòng hộ yếu một chút, đứa trẻ khóc trong ba khu vực khác thực ra là trường hợp nguy hiểm nhất, bởi vì nó ở trong nguyên liệu thực phẩm của nhà gỗ trong rừng, cùng lúc có thể cũng ở trong thực đơn của địa công một chân, nó là một phương yếu ớt bị xâm phạm, cho nên ba thế cân bằng này cũng không vững chắc.

Sầm Kim: "Trước khi kế hoạch bắt đầu, anh yêu cầu chuẩn bị một chút mồi câu dẫn dụ địa công một chân."

Nói xong câu này, nắp dưới đồng hồ định vị của Sầm Kim lại lần nữa lóe lên điểm đỏ, thế nhưng vẫn như cũ không có người phát hiện.

***

Sau khi đạt thành hợp tác, trong nháy mắt gió lạnh đau khổ than khóc tản đi, oán đồng toàn bộ đều biến mất không thấy, nhưng Sầm Kim rõ ràng cảm nhận được mỗi một cột thần đạo đều có một ánh mắt âm u đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Sầm Kim dám đảm bảo, chỉ cần cậu vọng tưởng trốn ra khỏi khu vực cảnh giới thì nhất định sẽ bị oán đồng đuổi gϊếŧ.

Vò đầu, Sầm Kim quay đầu lại trở về ngã ba đường, quan sát nhà gỗ trong rừng còn ở chỗ cũ, mà nhân viên rừng phòng hộ không thấy nữa.

Sầm Kim ngồi xổm ở chỗ cũ bình tĩnh quan sát, sau mấy giây trôi qua, quả nhiên nhìn thấy vỏ cây cổ thụ chậm rãi nhúc nhích, một yêu quái rắn da trắng con ngươi hướng vào trong quấn lấy thân cây bò lên, cả buổi yên tĩnh không động đậy, tiếp tục theo dõi.

Nhân viên rừng phòng hộ có thể sẽ ẩn núp ở gần đây, đợi cậu vừa lộ mặt liền nhào tới gϊếŧ.

Sầm Kim cảm thán trí tuệ của đám quái vật này không tệ hơn nhân loại, nếu là số lượng lại nhiều chút, há không phải tiện tay thì có thể tiêu diệt nhân loại một chủng tộc này?

Cậu bò đến trong lùm cây gần khu vực nhà gỗ trong rừng, nhìn thấy oán đồng vô căn cứ xuất hiện ở trên bậc thềm nhà gỗ trong rừng, tứ chi tiếp đất, giống như thằn lằn bay nhanh bò đến trên mái hiên, chuẩn bị lén lút chuồn vào trong nhà gỗ, phút tiếp theo bị đầu chuông đồng phát hiện cùng lúc báo động trước, quái một mắt trong phòng bị ồn tỉnh, phát ra tiếng rống giận rung chuyển trời đất.

"Gầm—"

"Hì hì..."

Trong nhà gỗ, tiếng cười vui vẻ thê lương của đứa nhỏ và tiếng gầm thét của quái vật giao nhau.

Chỉ có điều qua một lát, một hình bóng bay nhanh nhảy ra, quái vật một mắt nắm búa cực lớn theo sát phía sau, rất nhanh thì biến mất ở trong rừng rậm.

Chính là bây giờ!

Sầm Kim chân không ngừng vó chạy đến hiên nhà nhà gỗ, đối với đầu chuông đồng hưng phấn mở to miệng nâng cao cao dao chặt thịt, dưới ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của đầu chuông đồng, nặng nề chặt xuống.

Bang!

Sầm Kim không nói một lời, thù mới hận cũ—gộp lại tính, hung hãn chặt chẻ, đầu chuông đồng dần dần biến hình, chảy ra một dòng máu tanh hôi, cậu mới dừng lại hành vi tàn bạo.

"Tha, tha mạng...tôi sai rồi, anh hai, em sai rồi áu!"

Sầm Kim hung hãn hạ một dao xuống: "Anh hai là mày có thể gọi sao?"

Đầu lâu của đầu chuông đồng chẻ thành hai nửa, lộ ra một cái đầu trắng lóa, nghe vậy rất thành thạo: "Chủ nhân."

Sầm Kim thỏa mãn: "Quái một mắt và nữ không mặt tóc dài hai người này ai mới là chủ nhà chân chính?"

Đầu chuông đồng: "Họ đều không phải. Nhà gỗ trong rừng là sống, quái một mắt và nữ không mặt chỉ là khách thuê phòng."

Sầm Kim: "Sao mới có thể trở thành chủ nhà."

Đầu chuông đồng rùng mình: "Không không không không biết—"

Sầm Kim không nói nhiều lời, như cũ chặt đầu lâu hai dao, đầu chuông đồng nhịn không được đau khổ than khóc: "Tôi thật sự không biết! Tôi chỉ biết quái một mắt và nữ không mặt sao trở thành khách thuê phòng mà không bị nuốt chửng."

Sầm Kim ngừng tay: "Nói."

"Đút ăn!" Đầu chuông đồng vội vàng nói: "Cái gì đều được, cái gì đều ăn, máu thịt đều có thể, chỉ cần đút no nhà gỗ trong phòng thì có thể trở thành khách thuê phòng!"

Cái này chính là nguyên nhân quái một mắt xâm phạm oán đồng? Vì để nộp tiền thuê phòng?

Sầm Kim nhớ đến phòng khách nhà gỗ mặt tường kia đầy là phù điêu nhân loại, động vật, còn có gác xép thi cốt chồng chất, thầm nghĩ khẩu vị quá lớn nuôi không nổi.

"Mày lừa tao."

"Tôi không có!" Đầu chuông đồng gào thét.

"Nếu vậy máu thịt xâm phạm toàn bộ đều đút cho nhà gỗ, quái một mắt và nữ không mặt còn tại sao phải tế bái địa công một mắt? Ít lừa tao, tao sớm biết chúng nó xâm phạm đứa trẻ khóc là dùng để tế bái địa công một mắt." Sầm Kim mặt không cảm xúc, ánh mắt vừa lạnh vừa chán nản: "Mày không thành thật, vẫn là bị chặt chết đi thôi."

"Tôi toàn bộ nói—" Đầu chuông đồng sắp khóc rồi, nó chưa từng gặp phải nhân loại hung tàn như vậy, rõ ràng mấy phút trước vẫn là chó rơi xuống nước bị đánh dữ dội.

"Bởi vì một tháng đút một lần thì đủ rồi."

Một tháng ăn một lần? Vậy nuôi nổi.

"Tại sao tế bái địa công một mắt?"

"Quái một mắt và nữ không mặt mục đích cuối cùng tế bái địa công một mắt là thôn tính nó, vì thù cũ, vì thỏa mãn du͙© vọиɠ lòng tham không đáy. Bởi vì họ ban đầu là nhân loại, nghe nói tế bái địa công một chân hang Tứ Hải có thể cầu tài, cho nên đã gϊếŧ một đứa nhỏ bị gạt bán. Họ ở trong rừng rậm lạc đường bốn ngày, sau khi thi thể thối rữa, tiện tay ném vào trong sông, cuối cùng hai tay không tìm đến địa công một chân."

Không có tế phẩm, nam liền gϊếŧ nữ, lột da cô ta, giả mạo thịt đứa nhỏ lừa gạt địa công một chân, tham lam muốn quá nhiều đậu vàng hạt bạc, bị địa công một chân nổi giận lôi đình xé mặt thành vụn ăn vào...vừa vặn đυ.ng phải đập chứa nước bạo động, bị ô nhiễm, do lòng tham phát huy sinh ra hai dị vật. Quái một mắt và nữ không mặt cho đến bây giờ đều chưa từng từ bỏ đậu vàng hạt bạc của địa công một mắt, không chỉ muốn biển thủ tiền bạc của nó, còn muốn ăn tươi nuốt sống nó. Hơn nữa tế bái địa công một chân, không cần quá nhiều máu thịt."

"Hương nến nguyên bảo, thịt sống và máu, hỏi địa công một chân, đậu vàng hạt bạt ở chỗ nào', trong dân gian hoàn toàn đúng rồi.

Hương nến nguyên bảo trong thùng nước, xâm phạm đến đứa trẻ khóc, rõ ràng khu vực cấm, bên chân tượng đá địa công một chân xuất hiện giấy vàng từng đốt, đèn cầy và xương cốt kì lạ...quan hệ giữa ngôi nhà trong rừng, địa công một chân và oán đồng ba cái này xâu chuỗi lại.

Sầm Kim dùng sống lưng dao chặt xương gõ đầu chuông đồng nhẹ giọng uy hϊếp: "Nhớ rõ thân phận của mày, dám làm mật báo thử xem."

Đầu chuôi đồng liều mạng co đầu mình vào trong chuông đồng, nếu như có thể làm lại lần nữa, nó muốn làm một cái đầu sống bình an tĩnh lặng.

Oán đồng nhiều nhất dẫn dụ quái một mắt năm phút, Sầm Kim không hao tốn thời gian quá nhiều, cảnh cáo xong đầu chuông đồng thì đẩy cửa ra, chạy vào phòng bếp nhặt lên thùng nước chứa đầy máu thịt sống và hương nến nguyên bảo thì chạy về phía phòng ngủ chính, trước dừng dao thô bạo chém rớt khóa cửa, vào phòng tìm ra khóa và hộp quẹt, rất nhanh xông lên gác xép.

Bao gai gác xép chứa xương cốt ít một nửa, như cũ mờ tối âm u, nhất là phòng vệ sinh nơi nữ không mặt tóc dài ở càng là âm u lạnh lẽo khác thường.

Nhà vệ sinh không khóa cửa, mấy sợi tóc đen giống như có sinh mệnh nhúc nhích.

Sầm Kim cẩn thận từng tí đi qua, đột ngột kéo lên cửa phòng vệ sinh khóa chết, nữ không mặt tóc dài bên trong phát hiện có người xông vào, ả còn mở không ra được cửa, chớp mắt nổi quạu, dùng sức đυ.ng vào ván cửa cùng lúc phát ra la hét giống dã thú.

Ván cửa bị đυ.ng vang đến tiếng động kịch liệt, Sầm Kim liền nhanh chóng đập cửa phòng bên tay trái.

Lúc này trong khe hở cửa nhà vệ sinh chui ra tóc đen khủng bố, dưới lầu truyền ra động tĩnh, quái một mắt trở về rồi!

Quái một mắt nghe thấy động tĩnh gác xép, sải bước xông lên, búa lướt qua vách tường phát ra âm thanh chói, Sầm Kim trái tim co rút kịch liệt, căng thẳng đến lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nếu là bị quái một mắt túm được, tuyệt đối mất cái mạng này.

Bởi vì ngoại trừ gác xép, không hề có đường ra, cậu là ba ba trong chậu.

'Đùng—' một tiếng, cửa phòng cuối cùng bị đập ra, Sầm Kim xông vào, tóc đen của nữ không mặt vặn thành trăn xanh điên cuồng công kích ở phía sau cậu. Vào lúc này, quái một mặt chạy lên gác xép, mấy bước xông đến cửa phòng.

Lúc này Sầm Kim đã cạy ra cửa sổ, quay đầu nhìn thấy quái một mắt thân hình quá mức cao lớn bị chắn ở cửa vào không được gầm rú căm giận xông về phía cậu, nhìn cậu chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên quay đầu liền chạy.

Sầm Kim trong lòng kinh ngạc, nhấc lên thùng nước nhanh chóng bò ra cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống lầu, máu loãng bắn lên cả người, thế nhưng cậu không có một giây dừng lại, vừa rớt xuống đất co cẳng liền chạy.

Quái một mặt phía sau đã đến cửa, cực nhanh xông ra, tư thế lần chạy này không chết không ngừng, có lẽ là hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Sầm Kim hai lần dỡ nhà gã triệt để chọc giận gã.

Sầm Kim cắn răng chạy như điên, chạy đến mắt sung huyết, thở hổn hển bỗng nhiên gào thét một tiến: "Đến lượt em lên rồi! Kéo chân gã năm phút!!"

Cậu đang hô hoán oán đồng, thế nhưng trước sau như một không có động tĩnh, Sầm Kim thiếu chút nữa tim lạnh buốt, cậu biết oán đồng có chủ tâm báo thù, nếu là lúc này cố tình tuột xích, người chết trước tuyệt đối là cậu!

"Bây giờ không tiêu diệt nhà gỗ, đợi chúng nó ăn được ma núi, lực lượng lớn mạnh, em tuyệt đối là bàn thức ăn!"

Thanh âm vừa dứt, vô số hình bóng giống như mèo rừng nhảy bổ ra cắn cánh tay và chân của quái một mắt, quái một mắt một tay túm lấy một cái trực tiếp xé thành hai nửa, vô số tóc đen giống như cây mây chui ra mặt đất, quấn một oán đồng liền xé nát.

Không đến hai giây, phía sau đã là tình cảnh địa ngục mưa máu khắp bầu trời.

Sầm Kim chạy đi đầu cũng không quay lại, hai ba bước nhảy xuống đằng trước tượng đá địa công một chân, nặng nề đặt xuống thùng nước, ngẩng đầu thở hổn hển nói: "Thịt sống, thức ăn máu." Đốt hương nến và nguyên bảo, nhỏ tiếng: "Hỏi địa công một chân, đậu vàng hạt bạc ở chỗ nào?"

Tượng đá ma quỷ trong núi không hề động đậy, lá cây bỗng nhiên vang lên tiếng động xào xạt, một trận gió lạnh từ phương hướng khu vực cảnh giới địa công một chân thổi đến, như có như không tiếng gào khóc của vượn từ xa đến gần.

Sầm Kim bỗng nhiên nhìn thấy đường nhỏ trong rừng khoảng cách hơn 100 mét xuất hiện một hình bóng, một chân gót chân đảo ngược, thân trên rộng thân dưới hẹp, cao ước chừng 2m5, lông dài xanh lam, hai tay che mặt, nhìn không rõ nó lớn lên như thế nào.

Sầm Kim chớp mắt, thân hình kia đột nhiên rút lại gần không đến 5 mét.

Cậu không khỏi cảm thấy sởi gai ốc, tim đập kịch liệt.

Mà vào lúc này, đồng hồ định vị lóe lên ánh sáng đỏ phát ra thanh âm máy móc: "Chúc mừng thí sinh Sầm Kim kích khởi liên tiếp đề thi tượng người rắn, đứa trẻ khóc, địa công một chân và ngôi nhà nhỏ trong rừng, xin hãy giải quyết đề phụ này, chúc ngài thi cử vui vẻ."

Sầm Kim: "..."

Chỉ có điều lơ đãng trong chớp mắt, lúc lại ngẩng đầu lên, địa công một chân đã xuất hiện trước mặt cậu, khoảng cách hai mét, yên tĩnh không động.

Trong con ngươi của Sầm Kim rõ ràng là ảnh ngược mặt quỷ dữ tợn kia, bàn tay che mặt, khuôn mặt đỏ trắng hai màu và mắt cười cong lên, ánh mắt trực tiếp khóa chặt cậu, bộ dáng cực kì kì quái, kinh dị.