Bốn người cùng đi tới bên một bờ sông, đương nhiên giữa Xà Thú, Bạch Tinh Tinh và Mạt Khắc cách khoảng một đoạn.
“Em đói rồi đúng không?”
Xà Thú quan tâm hỏi Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh gật đầu nhẹ:
“Vâng, em đói bụng.”
“Chúng ta nấu ăn đi.”
Xà Thú nói rồi bỏ Bạch Tinh Tinh xuống chính mình đi một bên nhóm lửa.
Vưu Đa Lạc thấy như vậy, thì cũng chọn một chỗ nhóm lửa.
Nấu ăn… không có khả năng nấu ăn.
“Mạt Khắc, cầm lấy ngươi tới nấu đi.”
Cô kêu gọi Mạt Khắc cách đó khoảng năm bước tới nấu ăn, luôn tiện ném cho hắn mấy con gà cô bắt được trên đường.
Mạt Khắc nhìn gà cô ném tới lại nhìn Bạch Tinh Tinh cách đó không xa cuối cùng nắm gà đi xử lý đi.
Vưu Đa Lạc thấy cũng không có chuyện của mình.
Thì đi tới bên sông cách Bạch Tinh Tinh một đoạn mà Xà Thú sẽ không có phản ứng gì gọi tắc khoảng cách an toàn, đồng thời cũng cho thấy thái độ của mình, không hề có ý muốn đưa Bạch Tinh Tinh rời khỏi hắn.
“Tinh Tinh mấy ngày nay cô sống tốt chứ?”
Vưu Đa Lạc mở miệng bắt đầu tán gẫu.
Bạch Tinh Tinh dù trước đó đã thấy cô nhưng vẫn luôn có nghi vấn trong lòng, cô cùng Vưu Đa Lạc cũng chỉ có thể nói là thân hơn mấy người trong bộ lạc một chút nhưng không có lý do gì để cô mạo nguy hiểm để đi theo Mạt Khắc tới đây cả.
“Tôi ổn, cô sao lại tới đây?”
Vưu Đa Lạc nghe thấy câu hỏi của Bạch Tinh Tinh cũng không bất ngờ gì, lôi ra bộ lý do thoái thác với Mạt Khắc đương nhiên là có chỉnh sửa:
“Tôi là một chiến sĩ của bộ lạc giống cái của bộ lạc bị bắt đi tôi có nhiệm vụ phải cứu về.”
Bạch Tinh Tinh nghe vậy, thì suy nghĩ một chút cảm thấy cũng hợp lý nên cũng không thắc mắc gì nữa.
Đồng thời cũng bị tin tức Vưu Đa Lạc nói gây bất ngờ.
“Chiến sĩ? Vưu Đa Lạc là chiến sĩ của bộ lạc.”
Vưu Đa Lạc:
“Bất ngờ lắm sao?”
Bạch Tinh Tinh nhớ lại sự tình ngày đó thì lắc lắc đầu. Lại hỏi:
“Chiếc cung ngày đó cô sử dụng là sao?”
Vưu Đa Lạc biết do cô người từ thế giới khác đến nên không biết nhưng vẫn tỏ ra bất ngờ vì câu hỏi của Bạch Tinh Tinh:
“Cô không biết sao? Đó là linh, khi năm tuổi mỗi giống cái đều sẽ tiến hành thức tỉnh linh.”
Bạch Tinh Tinh cũng không biết nên nói chuyện mình xuyên qua như thế nào đành giải thích:
“Tôi đến từ một nơi rất xa ở đó không có linh”
“À ra là vậy. Vậy để tôi kể cho cô thêm chuyện về linh trong lúc đợi ăn thế nào?”
Vưu Đa Lạc cũng không có ý định khiến cho Bạch Tinh Tinh khó xử nên nói sang chuyện khác.
“Ừ vậy nhờ cô.”
Bạch Tinh Tinh cũng muốn biết thêm chuyện về Linh nên nói.
Vưu Đa Lạc: “Linh….”
(Cũng không có gì mới mẻ nên mình tua qua nha)
…
Trong lúc hai cô nàng nói chuyện thì hai thú nhân bên này cũng tiến hành nấu cơm.
Một người nấu cơm lam, một người nướng gà.
Theo thời gian thì cũng chín, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
“Có vẻ chín rồi, chúng ta quay về ăn thôi.”
Vưu Đa Lạc ngửi thấy mùi thì cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng thế là nói:
“Ừ, vậy khi khác cô tiếp tục nói cho tôi nghe nha.”
Bạch Tinh Tinh cũng đói bụng.
Vưu Đa Lạc đi một vài bước thì quay lại nói:
“Cô muốn ăn gà không, gà này có bỏ thêm một số dược liệu vị cũng được lắm.”
Tuy muốn nói là gia vị nhưng Vưu Đa Lạc nghĩ đến giờ còn không có ai gọi như vậy nên đàng chuyển sang dược liệu, may mà Bạch Tinh Tinh cũng hiểu, cô ấy nghe mùi thơm cũng thèm:
“Ăn, cô đưa tôi m… hai con gà tôi mời cô ăn cơm lam thế nào?”
Bạch Tinh Tinh vốn tính muốn một con nhưng nghĩ đến Xà Thú nên nói thành hai con.
“Được thôi.”
Vưu Đa Lạc cũng không để ý nhiều đồng ý luôn.
Vưu Đa Lạc đi tới chỗ Mạt Khắc nấu ăn:
“Mạt Khắc đưa cho tôi hai con gà tôi đưa cho Tinh Tinh.”
Nghe cô nói vậy Mạt Khắc nhanh chóng lựa hai con gà ngon nhất đưa qua.
Vưu Đa Lạc cầm lấy, mang sang cho Bạch Tinh Tinh đưa nhiên giữa cô và cô ấy cũng cách một khoảng cách.
“Tôi đem gà qua đây.”
Nói rồi cô hỏi thêm:
“Tôi đưa như thế nào?”
Xà thú nói:
“Ném qua đây.”
“Như vậy sẽ không còn ngon nữa.”
Vưu Đa Lạc không muốn.
“Anh tới đây lấy đi, tứ vân thú nhân tôi cũng chẳng làm được gì anh.”
Vưu Đa Lạc nói.
Nghe vậy, Xà Thú nghĩ nghĩ rồi cũng từ từ đi qua.
Cách cô còn khoảng năm sáu bước chân thì hệ thống thông báo:
“Tinh phát hiện nhân vật đánh dấu, mới ký chủ nhanh chóng tiến hành đánh dấu.”
Tới tới.
Quả nhiên phải tới gần mới có thể có thông báo.
Thế là Vưu Đa Lạc lợi dụng cơ hội đưa gà cho Xà Thú chạm vào hắn trong vòng 10 giây để tiến hành đánh dấu.
“Tinh đánh dấu nhân vật: Kha Đế Tư thành công.
Đánh dấu nhận được: kỹ năng dò xét.”
Vưu Đa Lạc điểm vào tra xét kĩ năng mới:
“Kỹ năng dò xét
Cấp độ: 1
Kinh nghiệm yêu cầu để thăng cấp: 0/100
Thông tin kỹ năng: Dò xét 10 km xung quanh người sở hữu, không chịu cản trở của ngoại vật. Nhưng không thể nhìn.”
Vưu Đa Lạc xem xong kĩ năng thì nhanh chóng nhận lấy cơm lam mà Xà Thú vừa lấy qua.
Trước khi quay về, cô vẫy vẫy tay coi như chào hỏi với Bạch Tinh Tinh.
Rồi nhanh chóng quay về chỗ Mạt Khắc đang đứng nhìn về phía này.
Kha Đế Tư như suy tư gì nhìn cô, nếu hắn không lầm thì cô cố ý muốn đυ.ng vào y.
“Là hạ cái gì lên người y?”
Nhưng cũng không đúng. Y có thể cảm nhận rõ ràng cô không hề thả gì trên người y.
Từ nhỏ hắn đã lưu lạc, cẩn thận đã ăn sâu vào máu y.
Nghĩ mãi không ra, y để lại tâm đề phòng Vưu Đa Lạc.
Hết chương.