Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 9

9.

Hôm nay Phục Lân vẫn chưa về, tôi chợt nhớ ra hôm nay hình như là sinh nhật nó.

Tôi không biết ngày sinh chính xác của nó, nên lấy ngày nhặt nó về để làm sinh nhật nó. Theo truyền thống loài người ở xứ này, sinh nhật sẽ ăn mì trường thọ.

Tuy rằng tuổi thọ của bọn tôi dài hơn loài người rất nhiều, nhưng nhớ lại tôi chưa từng tặng nó quà gì cả, tính ra cũng hơi tội lỗi thật.

Lúc Phục Lân về nhà, tôi bưng bát mì xấu đến mức ch.ó còn chê mà tôi mới nấu lên cho nó: "À thì, trừ việc sợi mì hơi to một chút, hơi mặn một chút, nước dùng hơi ít một chút, còn lại đều ổn cả."

Mãi không nghe thấy tiếng đáp lại, tôi chột dạ nhìn sang.

Phục Lân đứng trước bậu cửa ngây người: "Sư phụ phải đi ạ?"

Hả?

Nó đứng yên nơi đó: "Hồi ở sò.ng bạc sư phụ toàn thế, mỗi lần định đi xa thì hôm trước đó sư phụ sẽ đối xử với con thật tốt. Sư phụ sẽ cười với con, lại còn nắm tay con dắt con đi dạo phố. Con thích sư phụ biết mấy, nhưng hôm sau sư phụ lại đi mất, thế là con không vui nổi nữa. Sư phụ, lần này sư phụ đi, là không định trở về nữa đúng không?"

Những lời này của nó như sét đánh bên tai tôi.

Đứa bé tôi nuôi từ nhỏ đến lớn sao lại nhạy cảm, lo được lo mất thế này cơ chứ.

Xem ra phương thức giáo dục của tôi có cục sai khá là to nhỉ.

Tôi thở dài: "Sư phụ không đi đâu hết, hôm nay là sinh nhật con, nghe nói sinh nhật ở nhân gian hay nấu mì trường thọ cho nên..."

Tôi không biết nói tiếp sao nữa, Phục Lân sải bước tới ôm tôi vào lòng, nó thủ thỉ bên tai tôi: "Vậy nếu ngày mai sư phụ định đi, con nhất định sẽ tìm thấy sư phụ, nhốt lại, để sư phụ không đi được nữa."

Khoan đã, sao nghe có vẻ đáng sợ thế nhỉ.

Tôi đẩy Phục Lân ra đang định nói gì đó, nhưng nó đã vươn tay giữ chặt gáy tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Đầu óc tôi nổ tung.

Nó nhắm mắt cọ nhẹ bờ môi trên môi tôi, tôi sững người, hơi hé môi, đột nhiên thấy nó thừa thắng xông lên, thế là tôi tay kết ấn đẩy nó ra.

Sau đó chỉ mắt hắn lắp ba lắp bắp không thành tiếng: "Con... con... con...! Còn ra thể thống gì nữa!"

Phục Lân liếʍ môi, tựa như đang vô cùng sung sướиɠ.

Nó nói: "Sư phụ bảo muốn tặng quà sinh nhật cho con cơ mà. Con nhận rồi, thích lắm ạ."

Tôi: "..."

Mà trong lòng nó bắt đầu coi trời bằng vung rồi.

[Môi sư phụ mềm ghê á.]

[Nếu như mỗi ngày được hôn một cái thì có ch.ế.t mình cũng cam lòng.]

...

Còn ra thể thống gì nữa!

Còn ra thể thống gì nữa hả giời!

Tâm tình của tôi lúc này chẳng khác gì gà mẹ ấp trứng, lại bị con gà nhép vừa mổ vỏ chui ra đùa bỡn cả.

Thế này sai quá là sai.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui suốt cả một đêm, quyết định đợi trời tảng sáng sẽ dậy nói chuyện với Phục Lân.

Nhưng chẳng ngờ, sáng dậy tôi mở cửa ra, lại thấy cả sân đầy m.áu me.