Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 6

6.

Ngày tôi xuất quan, sấm sét đì đùng như bắn pháo, tôi nghĩ chắc là Phục Lân sợ lắm, thế là chạy ngay tới hồ Tẩy Linh.

Nhưng không thấy người đâu cả.

Phục Lân không ở đó, tôi phải lật hết từng nhành cây ngọn cỏ phiến lá trong Thanh Việt tiên môn lên, mới thấy nó trong phiến rừng rậm sau núi.

Không chỉ có mình nó, mà còn có cả thiếu nữ Ma tộc phá quán hôm bữa.

Cô nàng tên là Ngân Tự.

Tôi nín thở chổng đ.ít núp sau thân cây, nghe thấy hai người cãi nhau.

Ngân Tự tức giận nói: "Ngươi là người Ma tộc, hà cớ gì không theo ta về Ma tộc?"

Thấy Phục Lân không nói gì, cô ta bồi tiếp: "Mấy năm nay ta dạy pháp thuật Ma tộc cho ngươi, công lực của ngươi tăng mạnh, ngươi cũng phát hiện pháp thuật Ma tộc mới là con đường đúng đắn dành cho ngươi, còn mớ tào lao Khúc Diệu Âm dạy ngươi đều vô dụng cả! Pháp thuật của cô ta cũng như k.ít mà đòi dạy ai."

Tôi: "..."

Bị một con nhóc nói thế trước mặt người khác, tôi cũng thấy hơi nhột nhột, lại hơi nh.ục nh.ục.

Phục Lân lộ vẻ hung tàn: "Câm miệng, cô cũng dám gọi thẳng tục danh của sư phụ ta sao?"

Ngân Tự sợ hãi lùi lại một bước, nhưng vẫn chưa từ bỏ: "Ngươi cho rằng sư phụ ngươi cao thượng lắm sao? Cô ả chỉ thèm muốn ma lực vô tận của ngươi, muốn lợi dụng ngươi mà thôi, ngươi cũng chỉ là quân cờ của ả mà thôi!"

Cô ta vừa dứt lời, thân hình Phục Lâm lóe lên như quỷ mị, thoắt cái đã tới trước mặt cô ta, giơ tay bó.p c.ổ cô ta: "Muốn chết hả?"

Đột nhiên, sát khí của nó tăng vọt: "Ai?"

Nó còn chưa thèm liếc mắt nhìn về phía tôi đã vung tay lên, mấy luồng khí đen biến thành ki.ếm sắc nhanh như chớp b.ắn về phía tôi.

Tôi không ngờ nó cảnh giác tới mức đó, lại càng không ngờ nó lại ra tay với mình.

Thế là ngây ngốc chôn chân, còn chưa kịp nhúc nhích đã nghe tiếng Phục Lân la lớn: "Sư phụ!"

Một luồng kiếm khí đâm thẳng vào ngực tôi.

Phục Lân như ánh chớp lao tới trước mặt tôi, phất tay tản những luồng kiếm khí còn lại, nó luống cuống muốn lại đỡ tôi, nhưng tôi chỉ lùi lại một bước, phun một búng máu, ánh mắt phức tạp nhìn con ngươi đỏ tươi vì nhập ma của nó.

Ngân Tự đã bỏ chạy, còn Phục Lân thì như đứa trẻ làm sai, bàn tay vươn tới định đỡ tôi còn cứng lại giữa không trung, mặt mũi đầy hoảng loạn.

Tôi thở dài, nói: "Phục Lân, sư phụ không còn dạy được con nữa rồi."