Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 3

3.

Lúc nhận được thư của sư huynh, đã vào đầu xuân.

Anh ấy nói Ma Tôn đang lớn dần, dặn tôi nhất định phải hết sức chú ý đảm bảo thể xác và tinh thần của nó đều khỏe mạnh.

Tôi cẩn thận ngẫm lại, đúng là dạo này Phục Lân rất lạ, thường lén lút nhìn tôi, còn đi sớm về khuya, không cố gắng tu hành, bắt tôi phải cầm tay chỉ việc thì mới xong.

Ban đầu tôi cũng chẳng nghĩ là có chuyện gì to tát đâu, mãi đến tận hôm đó thấy nó nhìn chằm chằm vào bầy gà trong l*иg, mắt đầy sát khí, thì tôi mới hoảng hồn.

Ma tộc trời sinh thích gi.ết ch.óc, đây là thứ mà tôi không có cách nào thay đổi được.

Lo nó lầm đường lạc lối, thế là tôi canh lúc nó ngủ, lén lút hạ mật pháp đọc tâm lên người nó.

Chỉ cần khoảng cách đủ gần, thì tôi sẽ có thể nghe đọc ý nghĩ trong lòng nó, vậy thì lỡ nó có ý nghĩ gì xấu, tôi cũng có thể cắt đứt kịp thời.

Hôm sau, tôi lấy cớ bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, bảo Phục Lân lên núi đi dạo với tôi.

Dọc đường, tôi giảng cho nó nghe về chính đạo nhân gian, trái phải rõ ràng.

Nó ngoan ngoãn đi cạnh tôi, cúi đầu không nói.

Mỗi lần tôi mở miệng hỏi, hắn đều đáp: "Lời sư phụ dặn, đồ nhi xin ghi nhớ."

Trên núi có thỏ rừng nhảy qua nhảy lại trong bụi cỏ, tôi đang định kêu Phục Lân lại xem thì đã thấy nó nhìn con thỏ chằm chằm, đáy mắt lóe lên ánh đỏ.

Tôi hết vía, vội thi triển Độc tâm thuật.

Nghe thấy hắn đang cười điên cuồng trong lòng: [Tay cứ thấy thiếu thiếu, chán chán, muốn b.ẻ gã.y c.ổ nó ghê á.]

!

Tôi vội vàng nắm tay nó.

Phục Lân sững sờ, ngơ ngác nhìn tôi.

Thấy sát khí của nó tan dần, tôi thở phào một hơi, giờ hết thấy thiếu thiếu rồi đúng không.

Thế thì đừng có nghĩ đến chuyện s.át sinh nữa nghe chưa.

Sau đó, tôi lại tiếp tục nghe thấy tiếng lòng của nó, còn hưng phấn hơn trước nữa: [Trong giấc mộng đêm qua, đôi tay này của sư phụ cào lên lưng mình bao nhiêu là vết này...]

???

Nghe đến đoạn sau, tôi ng.u luôn.

Nghiệt đồ!

Tối về sư huynh cách không truyền tin hỏi tôi dạo này tâm tính Phục Lân thế nào.

Tôi trầm mặc một lúc, hơi chột dạ: "Hình như em nuôi nó sai đường rồi anh ơi."

Sư huynh cười hề hề: "Con nít dậy thì mười tám mười chín tuổi phản nghịch một chút là chuyện bình thường thôi mà."

Tôi không biết giải thích sao, thế là thừa dịp Phục Lân ngủ say, rủ sư huynh thi pháp đi vào trong giấc mơ của nó.

Chỉ thấy trong khung cảnh núi sừng suối nước đẹp như tranh vẽ, hai bóng người mờ ảo như ẩn như hiện trong sương mù.

Phục Lân cởi trần chậm rãi tới gần sau lưng người còn lại.

Vẻ mặt nó rất căng thẳng, tựa như rất hồi hộp, sau đó đưa tay ôm người kia vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ vai trắng muốt của cô gái.

Cô gái kia quay đầu, gương mặt đầy du͙© vọиɠ.

Đệch, thế quái nào lại là mặt tôi.

Phục Lân khản giọng gọi "sư phụ".

Tôi còn chưa kịp thấy cảnh sau đó thì đã bị sư huynh lôi ra khỏi giấc mơ.

Sư huynh giận sôi người, bóng người mờ ảo trước mặt tôi nổi giận đùng đùng: "Thằng súc sanh này! Nghiệt đồ này! Chỉ là một thằng m.a con, thế mà lại dám có ý đồ với sư phụ mình."

Tôi không vui, nói: "Sư huynh, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, nó đâu có quyền lựa chọn huyết mạch, chừng nào nó còn ở dưới trướng của em thì còn là đồ đệ của em, anh mắng nó em buồn á."

Sư huynh im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Nó có lòng bất chính với em, chuyện này nhất định phải giải quyết."

Sư huynh dạy tôi một môn pháp thuật xịn xò, có thể loại bỏ ham muốn ái tình.

Nếu thi pháp này lên Phục Lân thì sau này nó sẽ không có ý đồ gì với tôi nữa.

Nhưng mà điều kiện thi pháp có hơi lạ.

Là phải thi pháp lúc nó vui vẻ nhất thì mới có hiệu quả.