Không ngoài dự kiến, tôi đó Hạ Duy và Thạch Sang dừng chiếc Pagani Huayra trước cổng Thiên thượng nhân gian thì thấy Lâm Thiên đang bị bảo vệ chặn ở cửa.
Tình tiết cổ điển, không ăn mặc đúng quy định, không có thẻ hội viên, bắt taxi tới, bảo vệ không cho vào.
"Tôi nói rồi, hôm nay có người mời tôi ở trong đó!" Chưa xuống xe, Hạ Duy đã nghe được giọng nói toác ra ba phần lạnh nhạt bảy phần phẫn nộ của Lâm Thiên.
Chậc.
Cũng không nên trách bảo vệ, người ta chỉ làm theo quy định thôi. Đừng nói là Lâm Thiên, ai tới cũng vậy.
"Vậy thì xin mời anh lấy thẻ hội viên ra!" Bảo vệ giải thích nãy giờ cũng mệt mỏi. Ban đầu từ quần áo tới tóc tai đã nói một lượt, nhưng vẻ mặt của Lâm Thiên cứ kiểu "bố mày ăn mặc thế đấy thì sao nào" khiến cho bảo vệ rất khó chịu. Chưa thấy ai tới đây mà bỏ quên tố chất ở nhà như vậy, không, người này làm gì có tố chất mà bỏ quên chứ.
"Ai quy định không có thẻ thì không vào được? Gọi quản lý của mấy người ra đây! Tôi thừa biết là hắn ta đang làm khó dễ!!!"
"Quản lý của chúng tôi không rảnh, mời anh về cho!"
"Hừ... Ba mươi năm Hà Đông..."
Không để Lâm Thiên nói hết lời, đã bị Hạ Duy che miệng kéo đi.
Ba mươi năm Hà Đông, sáu mươi năm Hà Đông, chín mươi năm vẫn cmn là Hà Đông thì nói làm gì.
Hắn muốn mang Lâm Thiên tới shop quần áo gần nhất tân trang một chút. Nếu không, dù hắn có dùng thẻ VIP của mình mang được Lâm Thiên vào trong, cũng bị Lâm Thiên làm mất mặt chết.
Quần jean áo thung không có gì tệ hại, nhưng cmn cũ nát đến người khác nhìn như lụm nhặt thì chịu.
Giả heo ăn thịt hổ cũng được, nhưng... bảo vệ gác cổng là hổ sao?
Ăn ông ta làm gì???
Vấn đề tới, chiếc Pagani Huayra này chỉ có hai chỗ ngồi. Dạ Duy suy nghĩ một giây liền quyết định để Lâm Thiên ngồi lên đùi Thạch Sang. May mà thể tích xe lớn, Lâm Thiên và Thạch Sang lại là thẳng nam, đúng cái kiểu thà gãy chứ không cong. Vì vậy ba người cũng bon chen được.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân nói không sai. Sau khi khoác lên mình một bộ tây trang vừa người, Lâm Thiên chớp mắt đã biến thành kẻ thượng đẳng. Dù sao cũng là nam chính, vịt hoá thiên nga là thao tác bình thường.
Nhưng đối với mấy nam chủ này, kiến nghị chỉ nhìn bóng lưng thôi. Nhìn vẻ mặt cười tét miệng đến mang tai của hắn ta, Hạ Duy chỉ có thể ôm trán che mặt mình lại.
Tố chất - thứ này không phải ai cũng có.
Điểu ti thay âu phục vẫn là điểu đi. Cầu trời cho một lát nữa vào gặp đối tác không phải là một mỹ nữ tuyệt sắc. Bởi vì vẻ mặt của Trư Bác Giới ngoài thầy trò Đường Tăng ra không ai nhìn nổi là thật sự.
Tiếp tục tiến trình, đánh mặt bảo vệ. Lâm Thiên một thân tây trang giày da tóc vuốt keo xuống xe, ai không biết hắn ta vừa co rúm từ trên đùi Thạch Sang bước xuống còn tưởng hắn từ ngai vàng bước xuống đi trình diễn thời trang.
Không để Lâm Thiên làm mất thời gian, Hạ Duy đã lấy ra thẻ VIP rồi lôi kéo Lâm Thiên vào trong. Người ta chỉ là làm đúng chức trách, hơn nữa trung niên kiếm tiền không dễ, phải có lòng vị tha.
Hơn nữa, là một nhân viên tầng dưới chót, bị hai đại lão nào đó đi ngang qua nói ba câu liền mất việc, quả thực đậu đen rau muống.
Hỏi thì chính là kiếp trước từng bị, nên hiểu..
Phong cách trang trí bên trong Thiên thượng nhân gian vô cùng xa hoa, vừa mang nét đẹp cổ kính vừa mang theo sự tiện nghi hiện đại. Không hổ là nhà hàng lớn nhất nhì A thành, thẻ hội viên VIP một năm lên đến 9 số.
Khi Hạ Duy, Lâm Thiên và Thạch Sang bước vào, một phục vụ viên liền đi về phía Hạ Duy hỏi có đặt trước hay không. Hạ Duy nói ra tên Huỳnh Sắc Vi, ba người được dẫn đến một gian phòng tách biệt.
Sau đó, gặp Huỳnh Sắc Vi.
"Cái... Cái bóng đèn kia thật lớn!" Lâm Thiên Ngơ ngác cảm thán
"Đúng vậy a, thật là lớn! Thạch Sang gật đầu phụ hoạ.
Hạ Duy có đầy đủ chứng cứ hoài nghi phạm vi bán kính một mét xung quanh Lâm Thiên có trận pháp nhược trí. Ai đến gần thì người đó biến thành thiểu năng trí tuệ.
"Xin chào, tôi là Hạ Duy! Đây là chủ xe Lâm Thiên, còn đây là bạn tôi Thạch Sang..." Hạ Duy nghiêm túc giới thiệu.
Đậu, cái bóng đèn lớn thật sự, sắp chói mù mắt hắn! Nhìn phát liền biết đây là một trong các nữ chính không sai.
Tô Ngọc Uyên - mỹ nữ tổng tài.
Tô Ngọc Châu - loli hợp pháp.
Chu Thi Dao - cao lãnh giáo hoa (làm nhân viên tiêu thụ chỉ là kiêm chức vì kinh tế gia đình)
An An - bạo lực nữ cảnh.
Huỳnh Sắc Vi - phong vận ngự tỷ, quyến rũ mê người.
Còn tiếp...
Lâm Thiên à Lâm Thiên... Đây là đang chơi sưu tầm tem hay sao mà. Khống Thiên Quyết không phải bàn tay vàng duy nhất đi, nếu không sao có thể có kì tích.
Sắc Vi thấy vậy cũng chào hỏi lại một câu thể hiện sự tôn trọng. Sau đó mời Hạ Duy ngồi xuống. Từ đầu tới cuối cô không nhìn Lâm Thiên dù chỉ một ánh mắt.
Thạch Sang thấy Hạ Duy và Lâm Thiên đã ngồi xuống bàn, bản thân tìm một chỗ sau lưng Hạ Duy mà đứng. Hạ Duy thấy vậy không nói hai lời, đè tay lên vai Thạch Sang, nhấn hắn ngồi xuống cạnh Lâm Thiên.
Vì vậy, bàn trong theo thứ tự là Lâm Thiên -> Thạch Sang -> Sắc Vi -> Hạ Duy. Sắc Vi thấy ngồi cạnh mình không phải Lâm Thiên, thở ra một hơi. Không trách cô quá nhát gan, kí ức kiếp trước như hiện ra trước mắt, khiến cô không khỏi sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.
Lại nhìn Hạ Duy. Người này kiếp trước cô từng nghe nói. Hắn chỉ xuất hiện có hai lần, một lần là ngày đính hôn với Tô Ngọc Uyên, bị Lâm Thiên phá hủy. Một lần là tìm Lâm Thiên báo thù, bị chiến lực của Lâm Thiên nghiền áp mà chết.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, chỉ thấy chán ghét những tên thiếu gia nhà giàu đeo bám, không học vấn không nghề nghiệp. Bản thân cô không thiếu bị theo đuổi tiêu cực như vậy. Cô cho rằng họ bị dằn mặt một trận vậy cũng đáng đời.
Nhưng bây giờ cô đã thông suốt. Ít nhất, từ đầu tới cuối Hạ Duy chỉ thích một mình Tô Ngọc Uyên, một lòng một dạ, chưa hề thay đổi.
Còn về chuyện thẹn quá thành giận, muốn trả thù. Ai thấy ngày lễ đính hôn của mình bị phá hủy, cô dâu của mình cuối đầu cùng với một đám nữ nhân khác vây quanh một thằng ất ơ nào đó mà không muốn liều mạng trả thù đâu?
---/---
L Thành
Dương Chính đứng giữa gian phòng tăm tối, tay cầm một tấm ảnh, vô cùng đăm chiêu. Mấy giây sau, một cô gái tóc ngắn bất chợt xuất hiện, đứng cách ông ba bước chân. Dị năng của cô gái này là... Tốc biến!
Thân phận của cô ấy là... Sát thủ.
"Làm gọn gàng trong tối nay!" Dương Chính nói rồi đưa cho cô ấy tấm hình trên tay.
Trên tấm hình, rõ ràng là ảnh chụp của Hạ Duy.
Cô gái không đáp bằng lời nói, chỉ hơi gật đầu ý bảo không thành vấn đề.
Đây là lần thứ hai Dương Chính ra tay với Hạ Duy rồi. Lần trước ông cho người dẫn đường Tôn Vinh trả thù, thất bại. Lần này đã không còn nhiều thời gian suy tính, nên mới trực tiếp thuê sát thủ ra tay.
Chỉ có lấy mạng Hạ Duy, thì tên tiểu nhân kia mới chịu giao cho Dương gia bí mật khống chế dị năng giả.
Những người bình thường nhưng lại có dã tâm như ông, sao có thể đơn giản đưa dị năng giả thượng vị rồi bị họ lật lọng, uy hϊếp ngược lại đây?