Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 53: Hạ Duy muốn gây sự rồi

Hạ Duy không tiếp lời của Phan Phi Vũ, chỉ lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Vừa nãy bước vào trung tâm thương mại hắn chỉ tính toán mua chút đồ nên bảo Thạch Sang và Chianti đợi ngoài xe. Hai người họ cũng cảm thấy nếu mình theo quá sát thì sẽ làm cho Thanh Nhi sẽ không thoải mái lựa chọn.

Không ngờ xảy ra chuyện, Hạ Duy bất đắc dĩ triệu hoán bọn họ. Chưa biết có tác dụng gì, nhưng tăng chút khí thế có thể làm Thanh Nhi bớt lo sợ.

Gọi xong vệ sĩ, Thạch Sang lại gọi cho lão cha. Nói ông ấy cho hai ba trợ lý, bốn năm luật sư gì đó tới, chuyện này cũng không cần hắn tốn nước miếng.

Không nghe ai kia từng nói nước miếng là dùng để đếm tiền, không phải dùng để nói đạo lý hay sao...

Thấy Hạ Duy bận rộn kêu người này người kia tới, người đàn bà ngồi không yên, cũng bắt đầu gọi người tới giúp đỡ.

Phan Phi Vũ thấy vậy cười khổ không thôi. Vốn chỉ là cái váy hơn 3tr, không biết lát nữa sẽ biến thành dạng gì.

Không lâu sau, mấy phú bà là bạn của người đàn bà này kéo bầy kéo lũ đến. Ai nấy cũng trắng trẻo đẫy đà, trên người đeo đầy trang sức, lấp lánh như cây thông noen. Suýt chói mù mắt năm người.

Không gian cũng vì vậy mà náo loạn lên, người đàn bị được Phan Phi Vũ gọi là chị Hà bắt đầu kể lể, thỉnh thoảng liếc ngang liếc dọc Hạ Duy và đám người, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ. Mấy người phụ nữ mới tới củi nghe lời từ một phía đã bắt đầu nói bóng nói gió chỉ trích.

Hạ Duy không quan tâm, Tô Ngọc Châu ôm lấy Thanh Nhi, dùng tay che tai cô bé lại, dịu dàng nói:

"Đừng nghe mấy lời dơ bẩn đó nhé!"

Không hiểu sao lúc vừa gặp cô bé này, Tô Ngọc Châu vô cùng có hảo cảm. Chắc là dáng vẻ của Thanh Nhi có phần tương tự như bản thân kiếp trước.

Rất nhanh sau đó, lại có một nam một nữ bước vào. Nam là trợ lý của lão cha Trần Trung Nguyên, nữ là luật sư của công ty, giữa đường mang đến.

Nữ luật không hổ là nhân viên tinh anh của công ty lớn, ba câu nói liền khiến cho mấy người phụ nữ kia á khẩu không trả lời được. Cuối cùng còn dằn mặt người đàn bà gây sự kia bằng một đơn kiện xâm phạm danh dự nhân phẩm người khác, một đơn kiện cố ý xâm hại quyền trẻ em, một đơn kiện đùng đẩy trách nhiệm bồi thường tài sản phá hoại.

Doạ cho bà ta sợ mất mật.

Cuối cùng bà ta phải hậm hực quẹt thẻ bồi thường, rồi giẫm lên giày cao gót cộp cộp cộp rời đi.

Trước khi đi không quên hung hăng trừng mắt Hạ Duy một cái, uy hϊếp nói

"Mấy người chờ xem"

Hạ Duy cảm thấy câu này rất quen. Này không phải câu nhân vật Hạ Duy trong nguyên tác hay nói khi đối mặt với Lâm Thiên sao?

Cơ mà hắn là loại người ngồi yên chờ kẻ khác đến gây sự à?

Ai kia từng nói, thay vì giải quyết vấn đề, tốt nhất nên giải quyết người đưa ra vấn đề.

Không sai à~

Những tưởng mọi việc đến đây là kết thúc, không ngờ Chu Xuyên lại cười mỉm mỉm đi về phía Phan Phi Vũ, nghiêm túc nói:

"Bây giờ đến chuyện của chúng ta rồi. Hợp đồng thuê mặt bằng của quý công ty với TnGGroup của chúng tôi hẳn là còn ba tháng nữa hết thời hạn. Căn cứ vào điều tra thị trường, ban điều hành quyết định nâng một chút giá cả. Nếu quý công ty chấp nhận thì có thể tiếp tục hợp tác..."

Phan Phi Vũ nghe vậy liền ngốc trệ.

Không phải chứ, hắn đâu có làm gì sai. Hắn chỉ làm giống như thường lệ, ai có hậu đài lớn mạnh hơn thì nghiên về phía người đó. Thấy Hạ Duy mời cả luật sư nổi tiếng tới đây, hắn đã lập tức về phe Hạ Duy rồi còn gì?

Còn có, Hạ Duy, Hạ Duy.... Cái tên này càng lúc càng thấy quen thuộc. Đúng rồi, là Trần Nguyễn Hạ Duy, thằng con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn TnG. Biết vậy hắn đã nghiên về một bên sớm hơn. Nhưng mà xét tình hình, hắn đâu có làm gì mích lòng đâu?

"Trợ lý Chu, có phải có hiểu lầm gì không? Tôi... Thương hiệu của chúng tôi... Thái độ của tôi luôn rất công bằng mà?"

"Có lẽ do chủ tịch của chúng tôi thích bình đẳng hơn là công bằng. Làm phiền rồi"

---/---

Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tô Ngọc Châu nghe nói Hạ Duy là nhận nuôi Thanh Nhi, nên mới dẫn cô bé đi mua đồ cần thiết, lập tức nhỏ có rất nhiều hứng thú.

"Hạ Duy, anh sẽ không cho rằng chỉ cần mua quần áo là đủ đi?"

"Không đủ sao?"

"Đủ sao?"

"Không đủ sao?"

[Tác giả: Thật không dám giấu diếm, hai người này đều là ngu ngốc!]

Hai bên chiến đấu dây dưa phong cách học sinh tiểu học một hồi, Tô Ngọc Châu chiến thắng. Hỏi thì chính là Tô Ngọc Châu lợi dụng ưu thế học sinh tiểu học của mình đánh bại Hạ Duy.

Thanh Nhi bị Hạ Duy liên lụy, phải theo hắn và Tô Ngọc Châu đảo thêm một vòng mua chăn ga gối đệm khăn kem đánh răng sữa tắm dầu gội buộc tóc...

Hạ - nhà giàu mới nổi - Duy được tiêu tiền tới tê liệt. Hắn đã biến thành một con cá chết nhìn về phía hai cô bé hứng thú bừng bừng ở đằng xa. Phả nói Tô Ngọc Châu dụ con nít có nghề, Thanh Nhi dường như rất vui vẻ khi ở bên cạnh nhỏ.

Còn Hạ Duy, hễ có nhân viên nào tiếng về phía mình, hắn như phản xạ có điều kiện giơ thẻ lên:

"Quẹt"..

Cuối cùng ba người vào một quán buffet. Hạ Duy bị một cảm giác quen thuộc đánh úp lại.

Này rõ ràng là quán ăn nơi lần đầy hắn và Tô Ngọc Châu gặp nhau - BUFFET 299K.

Ăn được một lúc, Tô Ngọc Châu mới làm như vô ý hỏi:

"Chuyện hôn ước anh giải quyết thế nào rồi?"

"Đang"

"Hừm... Cốt truyện tôi cũng viết gần xong rồi"

Ý bảo là, cốt truyện tôi cũng viết gần xong rồi, anh mau mau xử lý hôn ước với chị tôi đi. Người chị này cũng thật khiến người khác lo nghĩ. Lúc trước sợ ngưỡng mộ Lâm Thiên, bị Lâm Thiên cắm sừng Bây giờ sợ thích Hạ Duy, bị sự vô trách nhiệm của hắn làm hại.

Còn có, nhỏ thật sự không hiểu, trong nguyên tác Tô Ngọc Uyên thích Lâm Thiên nhỏ còn có thể giải thích là do Lâm Thiên cường đại. Vậy thì thích Hạ Duy vì cái gì? Mặt sao?

Thật là chỉ vì mặt hắn ta đẹp trai thôi sao?

----/----

Lâm - nơi nơi đánh mặt nơi nơi trang bức - Thiên hôm trước cứu được một thiếu nữ xinh đẹp suýt bị xe tông trúng. Thiếu nữ xinh đẹp lập tức hẹn hắn ăn cơm để cảm ơn.

Vì vậy hai người đã hẹn nhau vào giờ cô gái tan làm, Lâm Thiên sẽ đến đón.

Lâm Thiên thấy vậy mượn của Lê Quân chiếc xe.

Không ngờ chiếc xe này chạy ngang một tiệm sửa xe thì nổ lốp, bất đắc dĩ, Lâm Thiên phải gọi taxi.

Chỗ làm của cô gái này là một chi nhánh xe thuộc hãng AUDI. Lâm Thiên thấy vậy, chợt nổi lên ý muốn mua một chiếc.

Cốt truyện tới!

Vì Lâm Thiên và cô gái có quen nhau từ trước, nên cô gái rất nhiệt tình giới thiệu xe. Một ông chú bụng phệ thấy cô gái này quá xinh xắn, lại không đếm xỉa tới mình, chỉ quan tâm một thằng khố rách áo ôm.

Vì vậy, Lâm Thiên nhìn trúng chiếc nào, ông chú kia cũng nhắm ngay chiếc đó. Hai bên bắt đầu đấu giá!

Cuối cùng đương nhiên là Lâm Thiên thắng. Thế nhưng ai cũng cho rằng hắn là hô giá bừa bãi, thực tế không có một xu. Ngay cả quản lý cũng khinh thường nói với ông chú bụng phệ kia rằng "Hắn ta mà lấy ra đủ tiền trả, bảo tôi quỳ xuống kêu ba ba cũng được"

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Lâm Thiên là tên nghèo mạt, chỉ là phùng má giả làm người mập, hắn liền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng Chí Tôn Vip Pro quang mang vạn trượng. Quản lý chi nhánh thấy vậy lập tức quỳ xuống kêu gia gia...

"Khụ... Khụ..."..

Hôm nay Hạ Duy định mang theo Thạch Sang đi ra ngoài nhổ cỏ một chuyến. Hắn đã tra rõ gia thế của người đàn bà ngang ngược hôm qua rồi.

Nói gắn thù dai cũng được, vô lý cũng chả sao. Nếu đã uy hϊếp tới hắn, vậy thì hắn phải làm sạch tận gốc, mắc công gió thổi mầm lại lên.

Hơn nữa, một tên ăn chơi trác táng phải nên làm chuyện của ăn chơi trác táng. Im hơi lặng tiếng quá người khác lại nghĩ hắn tu.

Chi nhánh phân phối AUDI à?

Gió nổi lên rồi, cho nó phá sản đi...

-------/------