Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 48: Kẻ mượn đao

Có rất nhiều nhà khoa học đã chứng minh thai nhi cảm nhận được thế giới bên ngoài. Thông qua âm thanh, ánh sáng, qua nhịp tim... Thậm chí có những lần tiếp xúc với bàn tay ấm áp khi họ vỗ về lên bụng người mẹ.

Không giống mấy đứa trẻ vô tri vô giác chỉ có thể cảm nhận những giai điệu của âm nhạc. Hắn có thể "nghe" rõ ràng rành mạch "mẹ" đang nói chuyện với người khác.

Đó là những cuộc nói chuyện thô thiển, gay gắt.

Không biết những người mẹ khác có gọi bào thai của mình là "súc vật" hay không, cũng không biết "thằng khốn nạn" có ý là gì. Hắn chỉ có thể lắng nghe và suy diễn. Đến khi cảm thấy tưởng tượng không ra nghĩa gì mới mẻ được, thì hắn bắt đầu ngủ thϊếp đi.

Ngày qua ngày, lặp đi lặp lại. Hắn an tĩnh lắng nghe, suy nghĩ, và ngủ say.

Không biết từ khi nào, hắn đã hình thành ý thức của mình. Hắn biết mình đang ở trong một cái bọc nước, vài tháng nữa thôi hắn sẽ được người tự xưng là "mẹ" thả ra.

Càng lúc hắn càng dễ cảm nhận được về thế giới bên ngoài hơn. Hẳn là một nơi tự do không gò bó, có thể thoải mái di chuyển từ nơi này đến nơi khác, có thể đón ánh sáng, và sưởi ấm.

Hẳn là một nơi tuyệt đẹp, có nhiều màu sắc, các loài hoa, các loài vật...

Hắn cho rằng mẹ mình là người phụ nữ mạnh mẽ, bởi vì mỗi lần bà ấy nói chuyện đều dùng rất nhiều sức lực, giống như sợ người khác không nghe thấy.

Có nhiều lúc, bà ngồi một mình lầm bầm lầu bầu như nguyền rủa ai đó...

Cũng có nhiều lúc, hắn mơ màng thϊếp đi thì bị giật mình tỉnh lại. Mẹ hắn không ngồi yên một chỗ nữa, mà giống như là đang bấn loạn tâm trí.

Dần dần, hắn bắt đầu hiểu được ngôn ngữ bên ngoài rồi. Hắn còn phát hiện bản thân bị tiêu cực bủa vây. Mẹ hắn không phải đang nói chuyện với hắn, bà ấy chỉ đang than trách về cuộc sống về việc bà ấy phải đối mặt với những người tồi tệ.

Những lời lẽ thô tục cứ gieo vào đầu hắn, không muốn nghe cũng không được.

Tất cả đều ám chỉ rằng hắn không nên tồn tại trên đời này.

Hắn nghĩ, chỉ cần bản thân có thể ra ngoài, thì không cần phải chịu sự dày vò này nữa. Hắn càng ao ước về thế giới bên ngoài hơn.

Một mực trông chờ ngày đó đến.

Nhưng mà, sau khi được sinh ra, hắn nhìn quanh toàn là rác rưởi. Chóp mũi nhỏ bé bị mùi ẩm mốc và thiu thối cay độc xông vào. Hắn đây là... bị vứt bỏ rồi sao?

Mặt trời, dần ngã về tây.

Đêm tối, buông xuống.

Hắn hiểu được rằng... thế giới này không hề chào đón mình.

May mắn là... Hắn gặp một người cụt chân. Ông ta làm nghề nhặt ve chai, sẵn tay nhặt luôn hắn. Hai người bữa đói bữa no nuôi nhau sống.

Năm hắn lên 10 tuổi, ông già mang về một cây đao, cẩn thận từng li từng tí bỏ nó vào cái hộp thiết dưới gầm giường. Ông cấm không cho hắn đυ.ng vào.

Về sau, ông ấy bị côn đồ đánh chết.

Trong lúc tức giận, hắn nghĩ đến cây đao đó, lập tức lấy đi trả thù. Thù trả xong, hắn cũng phát hiện bí mật mà ông lão giấu nhẹm nhiều năm.

Chỉ cần cây đao này gϊếŧ người, nó sẽ mạnh lên.

Tuy vậy, người sử dụng sẽ dần dần hao mòn tinh khí thần mà đột tử.

Hắn muốn mạnh lên, nhưng hắn không muốn chết.

Cuối cùng, hắn quyết định mang cây đao này cho những kẻ bị dồn tới chân tường, không còn lối thoát. Những kẻ căm thù số phận bất công, những kẻ điên dại không còn lý trí. Những kẻ mắc kẹt dưới tầng chót nhất xã hội đang không ngừng vùng vẫy...

Cho đến ngày có một người đàn ông xuất hiện.

Ông ta đặt cho hắn cái tên là Asen.

Ông ta nói, Asen có hai loại, hữu cơ và vô cơ. Hữu cơ chỉ là thịt cá phân hủy thành bùn lầy, nhưng vô cơ lại là kịch độc, độc gấp 4 lần Thủy Ngân.

Asen chưa từng được học hành, hắn chẳng cần biết nguyên tố hoá học là gì. Nhưng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người cho hắn tự do lựa chọn giữa tội ác và lương thiện. Dù hắn biết mình chắc chắn sẽ lựa chọn tội ác. Nhưng cái cảm giác này không giống với bị ép lựa chọn tội ác như trước đây.

Mấy ngày trước, hắn quyết định được mục tiêu tiếp theo, đó là một người đàn ông nghèo khó. Mỗi ngày ông ấy vất vả làm việc, chịu đựng ác tính của khách hàng, độc tính của sếp, ngôn ngữ cay nghiệt của chủ nhà trọ... Asen nhìn ra được ông ta luôn đè nén áp lực của mình, không để vợ con nhìn thấy. Sự thật là ông ta đã đè nén không nổi nữa rồi.

Sau khi cầm đao lên, đúng như Asen nghĩ, ông ta giải phóng thiên tính thị huyết, liên tục chém chết những người đã từng đè đầu cưỡi cổ bản thân...

Tất cả là 29 người.

Lý trí của ông ta cũng theo đó mà biến mất.

Luôn có giọng nói từ thân đao phát ra, thôi thúc, ám chỉ ông rằng mục tiêu tiếp theo, chính là vợ con mình.

Asen không có ý định ngăn cản bi kịch này, hắn nhìn bé gái sợ hãi cực độ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh ôm chặt mẹ mình, lại nhớ tới cái cảnh hắn và ông già cụt chân nương tựa lẫn nhau.

Nói thật, khoảng thời gian đó không có vui sướиɠ, chỉ có tuyệt vọng, hết ngày này đến ngày khác, lặp đi lặp lại.

Nếu đã sống khổ sở như thế, chết là giải thoát rồi.

Bất chợt, người đàn ông mượn đao bổng dưng đứng yên, không tiếp tục tiến về phía trước nữa. Asen nghĩ ông ta vì quá thương yêu vợ con mình nên ý thức thanh tỉnh lại. Không ngờ người này đã chết đứng tự bao giờ.

Chết không manh mối, không điềm báo. Hoàn toàn không giống bị thanh đao này hao hết tinh khí thần.

Giống như linh hồn bị cưỡng chế lìa khỏi xác.

Nhớ lại ánh mắt của cô bé bị mẹ ôm bỏ chạy. Khoé môi Asen cong lên thành một nụ cười tà ác. Hắn muốn nhìn xem, khi mẹ của cô bé này trở thành người mượn đao tiếp theo, trên mặt cô bé sẽ có biểu cảm gì.

Là cảm thấy bản thân bơ vơ không nơi nương tựa, không sống nổi nữa, chủ động kết thúc...

Hay liều mạng bấu lấy một cọng rơm rạ nào đó, dơ bẩn mà tiếp tục tồn tại trên đời này. Tương tự như hắn của quá khứ, hèn nhát vô tri đến ngu ngốc...

Cô bé đó không ai khác chính là Trần Thanh Nhi.

Vốn dĩ có một gia đình ấm cúng, tuy thiếu thốn đủ thứ.Nhưng cha cô bé cần cù chịu khó, mẹ cô bé dịu dàng chu đáo, chưa từng để cô phải đói một bữa nào.

Thỉnh thoảng, Trần Thanh Nhi hay đến trung tâm thương mại giúp người này người kia để kiếm tiền. Nhân viên ở đó thấy cô bé dễ thương nên thường tạo điều kiện cho cô hoạt động.

Lần gặp Hạ Duy là lần cô bé kiếm được số tiền lớn nhất. Trần Thanh Nhi cảm thấy mình vô cùng vui vẻ.

Nhưng khi về đến nhà, nụ cười trên môi Trần Thanh Nhi cứng đờ lại. Trước mặt cô bé, người cha gầy gò hiền hậu cầm một cây đao đầy máu đỏ tươi, chém bay đầu bà chủ nhà hung dữ.

Cô bé không hiểu.

Dù bà ấy hay chế giễu cô bé, nhưng cô bé được mẹ dạy rằng bà ấy là người tốt bụng, cho gia đình thiếu rất nhiều tiền trọ.

Tại sao cha lại làm vậy?

Như biến thành một tên ác quỷ...

Niềm tin của Trần Thanh Nhi sụp xuống, vỡ tan nát.

Những tưởng bi kịch đã là đỉnh điểm, không ngờ chỉ mới bắt đầu của cơn ác mộng mà thôi.

Hôm nay, mẹ của Thanh Nhi cũng biến thành giống như cha.

Biến thành ác quỷ.

Bà ấy cùng cây đao sắc lạnh kia cướp đi sinh mệnh của người khác...

Người khác, bao gồm con gái mình.

Ánh mắt của mẹ cô bé lúc này vô cùng xa lạ, lưỡi đao toả ra quang mang, bén, kinh tủng, tàn nhẫn, vô nhân tính. Thanh Nhi thấy vậy sợ đến quên cả khóc, mặc cho nước mắt của mình chảy không ngừng... Cô bé nhanh chân bỏ chạy khỏi nhà.

Phía sau có tiếng chân dồn dập đuổi theo.

Bước chân ngắn nhỏ thì thế nào so bì được với người lớn. Mẹ cô đã sắp đuổi đến rồi! Nếu bị bắt được, sẽ chết mất.

Còn nếu không chết... Thì sẽ biến thành người giống như vậy có phải không? Không muốn... Thanh Nhi thật sự không muốn đâu...

"Chạy cái gì?"

Vai của cô bé đột ngột bị một cánh tay hữu lực giữ lại.