Người nam tóc dài đứng trước cửa ngôi nhà mà cô bé kia nhìn thấy chính là Asen, hắn ở đó, vẻ mặt còn có một chút biểu cảm tiếc nuối. Thấy bóng người dần khuất mất, hắn mới thong thả đi vào trong. Nơi người đàn ông gầy yếu vẫn đứng bất động.
Asen đưa tay lên mũi hắn ta, xác nhận không còn hơi thở, đã chết từ bao giờ.
Hắn cũng không bận tâm đến cái chết của người đàn ông mà ung dung đi về phía thanh đao, nhặt lên. Thấy vết máu đỏ tươi, mày hắn hơi nhíu lại.
Chỉ thấy hắn nhẹ vuốt tay theo dọc lưng đao, thanh đao cứ như vậy biến mất.
Đột nhiên, một con chim sải cánh lượn ngang bầu trời, rơi vào tầm mắt của Asen. Thành phố A trước giờ chưa từng nghe nói có hùng ưng xuất hiện. Vậy nên chỉ có một lý do duy nhất, đó là có người mang đến.
Nhớ đến Lưu Huỳnh có dị năng hệ khống chế dị thú, hắn lập tức cảm thấy nghi hoặc. Không biết tại sao Lưu Huỳnh lại thả dị thú bay lung tung...
Mấy ngày qua, Asen cũng không vào Mộng Ảo không gian, bởi vì hắn không phải dị năng giả. Đối với các chỉ số sức mạnh, nhanh nhẹn hay thậm chí là tinh thần lực, đều ở mức độ tiêu chuẩn của người bình thường.
Bất quá, thực lực của hắn hiện tại là nhờ có bí pháp riêng mà thôi.
Đó là, để thanh đao của hắn cho người khác gϊếŧ người. Như vậy, thanh đao đó sẽ càng lúc càng mạnh lên, người sử dụng thanh đao cũng sẽ mạnh lên. Thế nhưng những người được hắn cho mượn đao như uống rượu độc giải khát vậy, càng mạnh về thể lực, tinh thần càng có vấn đề.
Người đàn ông gầy gò trong nhà là một người mượn đao. Chỉ là không biết tại sao lại chết đứng, giống như tinh thần lực bị hao mòn rồi chết, lại giống như linh hồn đột ngột bị rút đi. Khẳng định đã xảy ra biến cố ở đâu đó mà hắn không biêt.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau..." Lưu Huỳnh không bắt máy.
Nhất định xảy ra chuyện rồi, từ khi hai người được điều đến đây, Lưu Huỳnh chưa bao giờ để hắn chờ máy quá lâu.
Mà linh cảm cũng cho hắn biết, chuyện này không nhỏ.
Asen không gọi nữa, dứt khoác bỏ di động vào túi, nhìn về phía xa, quyết đoán đuổi theo.
---/---
Lại nói Mangan, sau khi biến thành kim loại, hắn đóng cửa không ra, suốt ngày uất ức trốn trong căn cứ. Trong chớp mắt, đột nhiên hắn lại thấy mình đứng trước đám đàn em, trở lại buổi thuyết trình "5 bước đưa thành phố A vào lịch sử". Nhìn đám đàn em nhanh chóng phân hóa thành hai bên là người thường và dị năng giả, hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Ngơ ngác nhất là đám đàn em người thường, giây trước còn sục sôi nhiệt huyết muốn thống trị dãy ngân hà, giây sau có một nửa người sắc mặt bơ phờ, dáo dác nhìn quanh.
Đám đàn em là dị năng giả càng không cần phải nói, hôm trước rõ ràng đã tận thế, hôm nay trở về bắt đầu lại từ đầu, trạng thái thay đổi còn hơn đi tàu lượn siêu tốc. Hiện tại, rốt cuộc có nên tiếp tục phản động hay không là cái vấn đề. Bọn họ phát hiện ra, làm cho loài người chết sạch xong rồi không có vui vẻ như trong tưởng tượng.
Lúc này, tên đàn em mới vừa gia nhập một ngày một đêm không đáng nhắc tên bước lên nói:
"Đường chủ, chúng ta trở về rồi!"
Mangan ngó hắn ta một cái, mau chóng kiểm tra lại thương thế của mình. Vết đao chém hoàn toàn biến mất, nhưng tinh thần lực thì sa sút thấy rõ.
Thật may, tinh thần lực giảm xuống có thể tự mình phục hồi lại. Còn mạng bị mất đi, không biết có thể tìm ai để đòi. Nghĩ nghĩ, hắn ra lệnh:
"Tất cả trở về đi, tao đi liên lạc tổng bộ"
Mọi người cũng nhận ra không khí không đúng, nhanh chân tản ra. Họ tụm năm tụm ba bắt đầu nói với nhau về chuyện thần kì xảy ra trong mấy ngày nay. Đám người thường liên tục tấm tắc bảo lạ, hỏi đông hỏi tây.
Đến khi hội trường chẳng còn một bóng người nào, Mangan mới sử dụng điện thoại liên lạc với dãy số đầu tiên trong danh bạ. Nghe nhạc chờ không bao lâu, bên kia nhấc máy. Hắn lập tức gấp gáp tố khổ:
"Boss, tôi bị đâm một dao"
"???"
"Ngay tim luôn ạ, suýt chết..."
"Mày bị đánh lén?" Bên kia truyền đến một giọng nói trầm ổn
"Ở thành phố A ngọa hổ tàng long nhiều hơn báo cáo sơ bộ, tôi hoài nghi đã có người điều tra ra chúng ta" Mangan nói tiếp
"Đã điều tra về bọn họ chưa?"
"Dạ chưa..."
"Tại sao?"
"Dạ... Tại ở trong mơ nên không biết lai lịch"
"..."
"Anh có thể phái thêm người đến đây không? Ở dưới tôi toàn cấp E cấp D, không đủ sức"
"Trong mơ?"
"Dạ"
"Mày nằm mơ thấy bị đâm một dao, gọi cho tao cầu chi viện?"
"Dạ"
"..."
Đm sớm biết thằng này đầu óc không bình thường, không nghĩ tới bất thường tới mức này!
Cao Bằng Phi lấy tay đỡ trán, bắt đầu tự hỏi: Sai Mangan đi thành phố A có phải là quyết định sai lầm không? Không, Cho Mangan gia nhập và ban danh hiệu thành viên nòng cốt đm đã là một sai lầm rồi.
"Boss... anh có đang giữ máy không? Sóng điện thoại hình như hơi yếu"
"Sóng não mày bị yếu thì có!"
Cao Bằng Phi tức giận tắt điện thoại cái rụp. Vốn đang yên đang lành, nghe Mangan nói mấy câu xong đầu lại bắt đầu đau lên. Biết ngay tên này không bớt lo, cũng may bản thân đã có chuẩn bị người khác.
Nghỉ ngơi một lúc, Cao Bằng Phi bắt đầu gọi điện. Bản thân hắn là hội phó thứ 2 của hội Nguyên Tố, không giấu mấy con át chủ bài thì đúng là không nói nổi.
Chuông đổ gần một phút mới có người bắt máy, bên kia hình như còn có tiếng thở hì hục và tiếng vù vù của gió.
"Alo" Asen thấy tên người gọi liên ấn vào nút nghe, nhưng tốc độ di chuyển của bản thân cũng không hề giảm xuống.
"Kế hoạch đã tiến hành tới đâu rồi?"
"Gặp chút trục trặc" Asen hơi thở dốc đáp
Cao Bằng Phi nghe giọng của Asen, nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn, nhíu mày hỏi:
"Mày đang làm cái trò gì vậy?"
"Bắt chim"
Cao Bằng Phi "..."
Đm thành phố A có bệnh viện tâm thần à, một cái không thể cứu chữa, một cái cũng bắt đầu có triệu chứng.
"Không nói nữa, đang gấp, sắp tóm được rồi"
Tút tút tút...
Thấy Phong Ưng đã vào phạm vi công kích, Asen không khách sáo mà dùng ná bắn chim nả một phát. Phong Ưng trúng chiêu, chao đảo một cái, vẫn kiên cường dùng cánh phành phạch mà bay.
Dị thú cũng có tôn nghiêm của dị thú, một khi đã bỏ nhà ra đi thì đừng hòng nó quay lại.
Vừa nãy phát hiện lông cánh của mình vẫn còn nguyên vẹn nó đã mừng rớt nước mắt. Tinh thần lực còn bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là tôn nghiêm của đồng bào vẫn được bảo vệ. Mặt mũi dòng tộc chưa bị nó bôi tro trát trấu...
Có điều không vui vẻ được bao lâu, Phong Ưng lại thấy người quen. Không ai khác chính là Asen! Bị Lưu Huỳnh khống chế nhiều năm, nó đương nhiên biết lai lịch của Asen. Thấy hắn ta vừa gặp mặt liền đuổi theo, trên mặt ghi gõ "ta không có ý tốt", trong lòng chim dâng lên nỗi sợ hãi vô vàng. Vậy là nó không nói không rằng, tăng tốc bay đi.
Tiếc là nó đánh giá thấp sự vô sỉ của nhân loại, Asen không những dùng phương tiện giao thông đuổi theo, còn dùng ná công kích.
Mẹ kiếp, khốn nạn thân chim thế này!
Tinh thần lực còn quá yếu ớt, không thể dùng một cái lốc xoáy quất bay Asen, Phong Ưng chỉ còn cách nhằm vào một ngôi nhà tương đối sa hoa xinh đẹp hợp phong thủy, rớt xuống.
Đang chuẩn bị đóng của sổ đi ngủ - Tô Ngọc Châu "..."
Có một con chim ưng gần một mét nằm bẹp trước mặt là trải nghiệm như thế nào? Hầm nó, hầm nó, hay là hầm nó đây?
Mà... Ở thế giới này, hầm chim ưng có phạm pháp không vậy?
Mặc kệ, trước tên đun sôi nồi nước lại bàn bạc sau.