Hạ Duy thấy Lê Quân điên cuồng đập binh bang lốp bốp lên cái bao tải, lưng hơi tê dại. Sau này hắn tuyệt đối, tuyệt tuyệt đối không giao phía sau mình cho Lê Quân.
Về phần Lưu Huỳnh, dù là một cấp B dị năng giả, có thể khống chế 2 dị thú với năng lực khủng bố. Thế nhưng hắn cũng chỉ là người bằng da bằng thịt. Sức mạnh, tốc độ phản ứng và cả cơ chế phòng ngự dẫu có hơn được người bình thường, cũng không đáng là bao.
Đứng trước súng đạn, vẫn bị bắn thủng. Đứng trước bao bố và côn thép, vẫn bị đập tơi bời.
Một phần là do hắn vừa điều khiển Phong Ưng, một phần do hắn bận đối phó với Hạ Duy. Còn một phần nho nhỏ là do bản thân Lê Quân thể chất đặc thù, là người bổ đao thiện xạ.
Đổi lại Lê Quân gây chú ý, Hạ Duy tập kích, xác xuất thành công chắc chắn không cao như vậy.
Về Phong Ưng, mất đi kết nối với Lưu Huỳnh, nó ngẩn ngơ giữa trời đất.
Trước giờ toàn bị khống chế làm này làm kia, giờ bổng nhiên không bị khống chế nữa...
Hạnh phúc vl~ Hạnh phúc vcl~
Thế nhưng nhìn lại bản thân chỉ có ba phần lông vũ, niềm vui của nó bị giảm mất một nữa. Vừa nãy chiến đấu quá hăng say, không để ý vấn đề mỹ quan. Hiện tại phát hiện mặt mũi loài chim bị nó làm mất sạch...
Đi mẹ nó chiến đấu tới cọng lông cuối cùng.
Bây giờ không cút thì đợi đến bao giờ mới cút. Đợi Lưu Huỳnh tỉnh lại tiếp tục bị điều khiển, tiếp tục chịu áp bức bóc lột?
Không để bất kì ai có phản ứng kịp, Phong Ưng kêu lên một tiếng chói tai như tạm biệt rồi vỗ cánh bay về phía chân trời. Vòi rồng cũng bắt đầu giảm vận tốc, từ từ biến mất.
Để lại một đống phế tích.
Chianti phát hiện ra biến hoá phát sinh tại chỗ của Lưu Huỳnh, cô mau chóng chạy lại xem xét tình huống.
Lê Quân đánh đến trong bao tải không còn phát ra bất kì âm thanh hay hành động nào. Hắn cảm thấy không an tâm lắm, lại gõ thêm mấy phát nữa, khi đám người Chianti đến nơi mới dừng lại.
Cuối cùng, Lưu Huỳnh rơi vào trang thái thoi thóp, bất tỉnh nhân sự. Chianti thấy hắn ta còn thở, xác nhận là chưa chết lâm sàng mới trói hắn ta lại.
"Mập Mạp, này ai vậy?" Lâm Thiên hỏi Lê Quân về Hạ Duy.
Tạo hình của Hạ Duy thật sự là phản diện quá mức. Loại nhìn qua liền biết không phải người tốt lành gì.
Mà khi nãy, Lê Quân còn nghe rõ Lưu Huỳnh nhắc đến cái tên "Asen". Theo Lê Quân suy đoán, Hạ Duy cũng là thành viên của hội Nguyên Tố, nhưng vì xích mích, có thể hợp tác với người ngoài để gϊếŧ chết đồng bọn của mình.
Là một người hung ác nham hiểm.
"Kẻ thù của tên này!" Lê Quân vừa nói vừa trỏ ngón tay về phía Lưu Huỳnh.
Hạ Duy không lên tiếng, hắn nhìn những gương mặt quen thuộc. Cảm thấy nếu mình nói chuyện, nguy cơ bị bại lộ rất lớn.
Mặc dù thân phận của hắn cũng không có gì đặc biệt, nhưng cái tạo hình này thật quá trẻ trâu. Làm cho người ta lúng túng. Cộng với, sau này muốn ném đá giấu tay cũng xem như có cái skin giới hạn.
Thấy vậy, Chianti chủ động đưa tay ra.
"Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Xin chào, có thể gọi tôi là Chianti"
Hạ Duy đưa tay vào túi quần, hờ hững gật đầu.
Chianti thấy vậy cười cười thu tay lại. Trong lòng âm thầm đánh dấu người này là phần tử không xác định, trở về nhất định sẽ báo cáo cho sư phụ đầu tiên.
Cuối cùng, mọi người quyết định chia nhau ra. Lê Quân bô lô ba la với Lâm Thiên, lôi kéo Lâm Thiên rời đi. Chianti theo Lạc Như Ý kiểm tra thương thế của Võ Phong. Riêng Tô Ngọc Uyên đứng lặng tại chỗ, không biết rẽ hướng nào.
Thật ra cô đang hoài nghi người kì quái trước mắt. Bởi vì, hệ thống lại ra nhiệm vụ gian ác. Nhiệm vụ đó là để hắn sờ lên mặt cô 5 giây.
Khi đọc kỹ càng nội dung nhiệm vụ, cô đầu tiên là mắng hệ thống biếи ŧɦái. Sau đó bắt đầu suy nghĩ tại sao không phải là ai khác mà phải là người xa lạ trước mặt.
Loại nhiệm vụ kiểu này xuất hiện khi và chỉ khi đối phương là Hạ Duy mà thôi.
Hạ Duy? Phải không?
"Tôi là Tô Ngọc Uyên"
Hạ Duy im lặng lấy giấy bút ra, viết lên "Vừa nãy có nghe" rồi đưa Tô Ngọc Uyên xem. Tô Ngọc Uyên nhìn xong, nói tiếp:
"Tôi đói"
"???"
Đói nói với hắn làm gì, hắn cũng đâu phải bảo mẫu. (⊙_⊙)
Tô Ngọc Uyên thấy hắn không phản ứng, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Chiêu này cô bắt chước Tô Ngọc Châu, lần nào nhỏ làm với cô cũng hiệu quả cả.
٩(◕‿◕)۶
Hạ Duy thấy vậy có chút không đành lòng, viết ra giấy hỏi:
"Ăn chiều không?"
Tô Ngọc Uyên thấy dòng chữ trên giấy, hơi ngây người, sau đó gật đầu. Không ngờ chiêu này là dễ dùng như vậy. Có điều quá mắc cỡ, từ giờ trở đi cô sẽ không làm ra biểu cảm này nữa.
"Đi"
Hạ Duy lại viết thêm một chữ nữa.
Hắn thật không phải đang làm màu, bởi vì chưa từng học qua lớp thay đổi giọng nói nào, nên giọng hắn giả ra rất sát phong cảnh.
Trời chiều ngả về tây, giữa lòng thành phố đổ nát. Trước mặt một mỹ nhân cô đơn pha chút bi kịch và tang thương...
Tuy không biết gì về nghệ thuật, nhưng hắn cũng rõ ràng mình nên có trách nhiệm thủ hộ khung ảnh này...
Hai người đến nhà hàng gần nhất, Hạ Duy chủ động nấu vài món cơm nhà mà kiếp trước mình thường hay làm. Đơn giản chỉ là cá chiên, canh chua và thịt rang.
Tô Ngọc Uyên hầu như chưa từng vào bếp, nhưng cô có thể giúp hắn tước vỏ bạc hà, thái cà chua...
Hai người im lặng, ai làm việc nấy, hài hoà như một gia đình.
Đột nhiên, Hạ Duy chợt nghe một tiếng a rất nhỏ, liền cảm thấy có chút không đúng. Hắn buông việc trong tay xuống, nhìn ra sau lưng của mình. Chỉ thấy Tô Ngọc Uyên lúc này một mặt đỏ bừng, khoé mắt ươn ướt.
Cô càng đưa tay lên lao đi, nước mắt rơi càng nhiều.
Thấy Hạ Duy nhìn mình, Tô Ngọc Uyên muốn mở miệng giải thích, chưa kịp nói thành lời, nước mắt đã lã chã rơi xuống. Cô định đưa tay lên lau đi, nhưng tay đã bị Hạ Duy nắm lấy.
Hạ Duy đã liếc thấy quả ớt đang xắt nửa chừng trên thớt, lập tức hiểu ra.
Hắn kéo tay cô đi về phía vòi nước, giúp cô rửa sạch. Sau đó hắn đi về phía tủ lạnh, tìm ra một túi sữa tươi, đổ ra chén.
Thời sinh viên mới lên đại học, hắn bắt đầu tập nấu cơm, có lần không cẩn thận dây ớt cay vào mắt. Lên mạng tra mới biết sữa lạnh là vạn năng trong trường hợp này, có thể thoa, có thể chườm, còn có thể uống.
Nhẹ nhàng giúp Tô Ngọc Uyên thoa sữa lên mấy vùng đỏ ửng trên mặt, Hạ Duy thấy xúc cảm không tồi, liền tranh thủ sờ vài cái.
Chốc lát sau, thấy mắt ngọc của Tô Ngọc Uyên vẫn còn ươn ướt. Đôi mi của cô hơi rũ xuống, dường như rất khó chịu. Hắn lại dùng tăm bông, chấm từng chút sữa lên vành mắt, giúp cô lau đi vết cay.
Khoảng cách của hai người ngắn ngủi đến nỗi hắn có ảo giác mình chỉ cần dùng một tay là có thể ôm đối phương vào ngực.
Về phía Tô Ngọc Uyên, cô mặc kệ hệ thống đinh đinh đang đang nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành. Chỉ âm thầm cầu nguyện tiếng tim đập của mình có thể nhỏ lại, sợ hắn nghe thấy. Bởi vì cô sắp không khống chế được nó nữa...
Còn có, người mang đến cho cô cảm giác an toàn quen thuộc như vậy, chỉ có thể là hắn thôi, Hạ Duy.
---/---
Sau khi bài biện ra bàn, Hạ Duy viết vài chữ cho cô rồi rời đi.
Hắn cũng muốn ăn. Nhưng hắn không thể cắt một lổ thủng trên khẩu trang a.
Hoặc có thể nói là, có những việc, không cần làm tới nơi tới chốn. Đến điểm dừng là được.
Hạ Duy lái xe máy đến một khách sạn ở cách nơi này không xa. Bắt đầu sa vào trạng thái nghỉ ngơi.
Từ việc làm bài tập toán hôm qua, hắn phát hiện tinh thần lực của bản thân được phục hồi nhanh hơn cả lúc chơi caro. Hiện tại, tuy chỉ mới đầy một phần ba, nhưng cũng xem như có cái để giữ mạng.
Nơi này càng lúc càng kì quái. Xem ra vụ người thường biến mất không đơn giản chỉ là biến mất. Đợi bo thu đến cuối cùng liền biết chuyện gì xảy ra ngay. Bận tâm cũng vô dụng.