Mạt Thế: Ta Tích Trữ 10 Vạn Tấn Vật Tư

Chương 2: Thanh Lý Cổ Phần

Chương 2: Thanh Lý Cổ Phần

Hắn cầm đi từ thiện cho cô nhi viện, công nhân xây dựng hoặc là hắn có bệnh, mua chơi có được không?

Nếu không phải đặt một ngàn phần cũng quá kỳ lạ, hiệu suất của những khách sạn này lại không theo kịp thì Trần Lạc sẽ mua nhiều hơn rồi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

"Tổng giám đốc Trần, ngài đặt mua mười ngàn tấn thịt heo, lô hai ngàn tấn đầu tiên sắp đến kho lạnh rồi, ngài có muốn tới xem không?"

Trần Lạc trả lời một câu lập tức sẽ đến.

Đúng vậy, Trần Lạc đặt mua mười ngàn tấn thịt heo nhưng lại không chỉ thịt heo mà ngoài ra còn có hai ngàn tấn mỗi loại thịt bò, thịt dê. Thịt gà vịt thịt cá các loại mỗi thứ năm ngàn tấn.

Về sau xảy ra tận thế cũng không phải không có cách để nấu ăn. Nếu có nguyên liệu tươi mới để nấu ăn thì cái gì cũng có thể làm.

Tận thế đến chưa được bao lâu thì điện bị ngừng hoạt động, có nguyên liệu nấu ăn cũng không thể giữ tươi nổi. Trần Lạc nắm giữ không gian dị năng là chuyện của hai năm sau. Khi đó đâu còn nguyên liệu nấu ăn có thể cung cấp cho Trần Lạc tích trữ chứ?

Dựa vào từng đợt xe tải nhỏ thế này có thể chứa được bao nhiêu nhỉ?

Quan trọng nhất, giá trị không cao.

Thịt heo rẻ nên người Trung Quốc ăn nhiều nhất, vì thế Trần Lạc cũng cất trữ nhiều nhất.

Giá bán sỉ là 9,6 một cân, mười ngàn tấn cũng chưa đến hai trăm triệu. Nếu không phải là không đủ tiền, Trần Lạc muốn trữ hẳn một trăm ngàn tấn.

Trần Lạc cảm thán nói:

"Gặp phải ngày tốt rồi. Nếu là hai năm trước, giá của nh hai là gần năm mươi, có tiền cũng rất khó giữ được."

Sau khi chứa đủ vật tư, Trần Lạc sẽ tìm một cơ hội thích hợp. Cất toàn bộ chúng vào trong không gian dị năng.

Sau khi đến kho lạnh, tổng giám đốc Vương nhận đơn hàng lớn của Trần Lạc lập tức tươi cười chào đón.

Trần Lạc nói:

"Chuyển hàng xong rồi đến ngân hàng chuyển khoản."

Tổng giám đốc Vương cười càng vui, ngoài miệng nói:

"Không vội không vội."

Trần Lạc cũng cười cười, không làm thật đâu. Tiền đặt cọc lô hàng này thanh toán một phần. Một lô hàng đến thì đưa một phần tiền, tổng cộng đưa bảy phần, còn lại ba phần còn lại một tháng sau lại đưa.

Nếu có thể, Trần Lạc muốn tay không bắt sói trắng nhưng Trần Lạc lại không quen họ. Tổng giám đốc Vương này cũng không có thực lực ứng trước.

Trần Lạc gọi cho thợ gϊếŧ heo thuê là lão Trương và lão Lý nói:

"Lão Trương, lão Lý, coi chừng, đừng để họ dùng thịt đông lạnh mấy chục năm lừa đó."

Gương mặt mập mạp của lão Trương run run cười nói:

"Tổng giám đốc Trần yên tâm đi, ta đã gϊếŧ heo mấy chục năm rồi. Thịt heo này ta liếc mắt một cái đã biết gϊếŧ lúc nào."

Trần Lạc nói đùa:

"Ta sống hơn hai mươi năm, mạch điện này có điện hay không, ta lấy tay sờ là biết."

Đầu tiên mọi người hơi sửng sốt một lúc sau đó bắt đầu cười haha:

"Tổng giám đốc Trần hài hước."

Tháo hàng xong, Trần Lạc và tổng giám đốc Vương của công ty mậu dịch đến ngân hàng chuyển khoản xong, vừa tạm biệt, điện thoại di động lại vang lên.

Một giọng nói hổn hển từ trong điện thoại di động vang lên.

"Trần Lạc, cổ phần giá trị hơn ba tỷ mà mới có một tỷ ngươi đã bán đi rồi à?"

"Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói với bác một tiếng, ngươi còn để người bác này vào mắt không?"



Cổ phần trị giá ba tỷ, chỉ bán một tỷ, đây không phải thuần đại oan chủng sao?

Những cổ phần này là cha mẹ Trần Lạc để lại cho Trần Lạc, vốn chiếm bốn mươi hai phần trăm cổ phần của tập đoàn Trần thị.

Trong vòng sáu năm, từ chiếm bốn mươi hai phần trăm xuống còn mười bảy phần trăm.

Những cổ phần này vốn có giá trị hơn bảy tỷ, hiện tại chỉ có giá trị ba tỷ.

Tập đoàn phát triển cần huy động vốn. Tỷ lệ chiếm cổ phần giảm xuống không có gì đáng trách nhưng giá trị không tăng thì thôi mà ngược lại còn giảm mạnh, cái này không thể nào nói nổi.

Bác cả Trần Lạc là Trần Kiến An mượn danh nghĩa đầu tư, trắng trợn làm lỗ. Bên ngoài là lỗ nhưng trong bóng tối, tiền lỗ chẳng qua là đổi sang một cái túi khác của Trần Kiến An.

Kiếp trước lúc xảy ra tận thế, Trần Lạc cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, chỉ là một đứa con trai có tính cách bồng bột. Tuy rằng lúc ấy kịp phản ứng nhưng khổ nỗi không phải đối thủ của lão hồ ly Trần Kiến An, không thể nào thoát khỏi sự khống chế của Trần Kiến An.

Khi trọng sinh trở về, Trần Lạc muốn bán đi số cổ phần này với giá bình thường cũng rất khó. Vì có hiệp nghị nên cổ đông lớn là Trần Kiến An này có quyền ưu tiên thu mua cổ phần của Trần Lạc.

Trần Kiến An không cần thì Trần Lạc mới có thể bán cho người khác.

Mà một khi Trần Lạc lộ ý muốn bán cổ phần, Trần Kiến An nhất định sẽ kéo dài thời gian sau đó dùng hết khả năng chèn ép giá cả khiến tiền đến tay Trần Lạc có thể còn chưa tới một tỷ.