Khôn Ninh

Chương 80: Ngủ thiếp đi

Gần đây học đàn cơ hồ chỉ tập trung vào chỉ pháp của tay phải. Tương ứng với mỗi loại chỉ pháp được học đều có mỗi khúc đàn cho các nàng luyện tập. Tạ Nguy yêu cầu rất nghiêm, ai cũng không dám qua loa lơ là. Đến Thẩm Chỉ Y lúc học cũng vô cùng quy củ. Duy chỉ có Khương Tuyết Ninh hôm nay khi đi học, đôi mắt cứ vậy mở thật to, dù sao cũng không cho phép nàng sờ vào cổ cầm, dứt khoát ngồi ở hàng thứ ba dựa tường, trừng Tạ Nguy, phảng phất như muốn dùng ánh mắt đâm xuyên qua hắn.

Tạ Nguy nhất thời không hiểu nàng đây là muốn làm gì.

Cũng may Khương Tuyết Ninh liên tiếp hai đêm đều không ngủ ngon giấc, mắt có hơi cay cay, trừng hắn chưa được một khắc, mệt mỏi cùng buồn ngủ liền cuồn cuộn trào lên, chỉ một lát liền không chống đỡ nổi, ngáp một cái thật to. Vì vậy, nàng có thể kiên trì không nhắm mắt lại úp sấp trên bàn đánh một giấc đã là vô cùng có nghị lực rồi, làm gì còn tinh thần trừng hắn nữa.

Thêm một bài giảng cứ thế qua đi trong mơ hồ của nàng.

Lúc tan học, tất cả mọi người đã biết Khương Tuyết Ninh học đàn xong xưa nay đều bị Tạ tiên sinh tóm lấy, không ai muốn ở lại hóng chuyện lỡ xui xẻo bị tóm lại cùng, cho nên nhanh như chớp trốn mất dạng.

Khương Tuyết Ninh tất nhiên lại không thoát được.

Tạ Nguy ôm cây cổ cầm từ trên điện đi xuống, mới hỏi: “Ngươi trừng ta làm gì?”

Khương Tuyết Ninh thật vất vả nhịn đến khi tan học, vừa định ngáp thêm một cái, nghe thấy lời này lại không thể không cưỡng ép nhịn xuống, biện giải cho mình: “Làm gì có chuyện đó? Ngài nhất định là nhìn lầm, học sinh làm sao dám làm chuyện như vậy?”

Tạ Nguy thản nhiên nói: “Không chỉ dám làm, còn dám nói dối.”

Khương Tuyết Ninh cười giả lả: “Có thể là học sinh nghiêm túc nghe ngài giảng bài, nhất thời nhập thần, lại nhìn ngài tới ngây người với ánh mắt có mang mọi loại tình cảm sùng kính trân trọng đi.”

Tạ Nguy bất vi sở động: “Phải không?”

Khương Tuyết Ninh nhìn dáng vẻ không mặn không nhạt này của hắn liền bực bội, lập tức lại nghĩ tới thần sắc lúc người này nhíu mày nói nàng “Không đẹp”, thế là mấy phần ý định trả thù âm thầm trồi lên, cười đến phá lệ ngọt ngào, nói: “Cũng có thể là, là Tạ tiên sinh hôm nay giảng buồn tẻ không thú vị, mười phần không tốt, cho nên học sinh nghe không hiểu được gì, không tự chủ được chỉ có thể nhìn ngài.”

Tạ Nguy: “...” Buồn tẻ không thú vị, nghe không hiểu được gì! Nếu nói lúc trước cả người hắn còn tư thái thong dong, lúc nghe xong hai câu này của Khương Tuyết Ninh, sắc mặt lập tức trầm xuống, đáy mắt cũng lạnh lẽo hơn mấy phần. Từ xưa tới nay chưa từng có ai đánh giá hắn như thế—— Từ bốn năm trước, khi trở lại kinh thành bắt đầu chủ trì nhật giảng ở Văn Uyên các đến nay, bất kể là tiên sinh hay học sinh, đồng liêu hay hoàng đế, đều tán thưởng hắn có thừa, dám mở mắt bịa đặt như Khương Tuyết Ninh thật sự là lần đầu gặp. Trong lòng thầm kìm chế lại, môi mỏng của Tạ Nguy mím lại thành một đường thẳng, vừa nhìn là biết sắp nổi giận rồi. Nhưng ánh mắt hắn hạ xuống đến chỗ Khương Tuyết Ninh, lại nhịn.

Hắn bình tĩnh nói: “Bản thân không chú ý, còn suýt ngủ gật, nghe không rõ, ngược lại trách tiên sinh giảng không hay, thật giỏi.”

Khương Tuyết Ninh tươi cười không chút thay đổi: “Ngài nói đúng lắm.”

Quả thực không biết ngượng mà, Tạ Nguy nói sao nàng chính là vậy. Tạ Nguy cũng lười so đo cùng nàng, liền đi ra ngoài điện.

Thật không ngờ hắn mới quay người đi, Khương Tuyết Ninh ngay sau lưng hắn đã cắn răng nhỏ giọng thì thầm: “Lão già đến vợ cũng tìm không ra, không biết thưởng thức, không phải cũng dám nói ta không đẹp sao a! Ngươi cũng có năng lực lắm!”

“Ngươi nói cái gì?” Bước chân Tạ Nguy dừng lại, trực tiếp quay đầu nhìn nàng. Sau gáy Khương Tuyết Ninh chợt phát lạnh, vội vàng ôm nghiêng cây cổ cầm nhanh nhảu theo sau, phảng phất như kẻ vừa rồi nhỏ giọng thì thầm căn bản không phải nàng vậy, dáng vẻ cực kỳ chân chó đến bên cạnh Tạ Nguy, nói: “Học sinh nói mình là già rồi, cái gì cũng không hiểu không biết thưởng thức, nên không thể cô phụ thiện tâm của Tạ tiên sinh, chịu kèm cặp thêm cho ta, chúng ta đi học đàn thôi.”

“...” Thật dám coi như hắn nghễnh ngãng? Tạ Nguy nhìn chằm chằm nàng thật lâu, cảm thấy học sinh này thực giỏi “vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm”, lại nghĩ tới đủ loại lời đồn đãi nơi phố xá về sự ương ngạnh của nàng, chỉ cảm thấy bản thân nên ước thúc nàng một chút, tránh cho nàng cảm thấy hắn dễ tính, được nước lấn tới. Nhưng đợi đến lúc muốn phát giận, lại thấy nàng dùng đôi mắt sáng tinh tinh nhìn mình. Bộ dáng này thật sự là cực kỳ thông minh. Cứ vậy, lời răn dạy của Tạ Nguy đến bên miệng, đành nuốt trở vào, chỉ phất ống tay áo rộng, nói: “Vẫn còn biết ai là tiên sinh ai là học sinh, đi thôi.” Hắn xoay người bước đi.

Khương Tuyết Ninh hướng về phía bóng lưng hắn thè lưỡi, lúc này mới đuổi theo. Lại đến thiên điện Phụng Thần điện. Tạ Nguy đặt Nga Mi trên cái bàn khác, chỉ nói: “Mấy ngày nay đều là dạy chỉ pháp tay phải, hôm nay theo lý ngươi hẳn đã có thể lĩnh hội được cũng có thể đàn khúc đàn tương ứng với các chỉ pháp rồi. Trong điện lúc ta đánh đàn ngươi ngồi cách rất xa, sợ cũng không thể thấy rõ chỉ pháp như thế nào. Cho nên hiện tại ta sẽ đàn một lần, ngươi cần nhìn kỹ chi tiết chỉ pháp, ta đàn xong sau đó ngươi cứ luyện tập một chút, rồi đàn lại cho ta nghe.”

Khương Tuyết Ninh lập tức cảm thấy đầu óc sắp phát nổ rồi.

Tạ Nguy lại chỉ hỏi nàng: “Nghe hiểu chưa?”

Khương Tuyết Ninh ngồi trước bàn để đàn mình, vô cùng thành khẩn nhẹ gật đầu, nói: “Nghe hiểu rồi ạ.”

Cầm chi nhất đạo đối với Tạ Nguy mà nói, đã là hạ bút thành văn (vô cùng dễ dàng). Hắn gảy khúc « thải vân truy nguyệt » sáng nay đã gảy cho đám người nghe ở chính điện Phụng Thần điện. Tiếng đàn róc rách tuôn như tiếng suối chảy trong khe đá. Loại khúc đàn này thích hợp dùng cho luyện tập chỉ pháp, vận luật đơn giản mà nhẹ nhàng, giống như giọt nước theo dòng suối chảy tung lên cùng gió thổi qua, nhẹ nhàng đáp trên lá trúc, cũng không phức tạp, qua cách đàn của Tạ Nguy những hoa lệ tô vẽ bên ngoài như giảm bớt đi, có vài phần mộc mạc nguyên sơ.

Hắn đánh đàn trước nay tâm vô bàng vụ (không để ý đến xung quanh). Đến khi tiếng đàn kết thúc, hắn chậm rãi hạ tay xuống, chặn dây đàn, ngăn lại dư âm, mới ngẩng đầu lên: “Ngươi thấy rõ —— ” Hai chữ “Rồi chứ” nghẹn lại trong cổ, câu nói đột ngột im bặt nửa chừng. Sắc mặt Tạ Nguy bỗng kém đến cực điểm —— Bên bàn để đàn cạnh đó, Khương Tuyết Ninh nguyên bản một lát trước còn ngồi đoan đoan chính chính, vừa mới đó còn mở to hai mắt trả lời một câu “Nghe hiểu rồi ạ”, chẳng biết từ lúc nào đã nằm bẹp xuống bàn.

Bàn để đàn không lớn bao nhiêu, nàng nằm úp xuống liền đẩy cổ cầm Tiêu Am kia lệch sang một bên, mặt gối lên hai cẳng tay, đôi mắt đã nhắm lại, hít thở đều đều chậm rãi. Vậy mà dám ngủ thϊếp đi!

Bàn tay Tạ Nguy còn đặt trên dây đàn bỗng nhiên trở nên có chút nặng, hắn sợ mình sơ ý một chút sẽ đè đứt phăng dây đàn, nên liền chậm rãi nhấc ngón tay lên. Trên mặt cũng dần dần trở về không chút cảm xúc như thường ngày. Trong thiên điện không có vật gì có thể dùng như thước, chỉ có nhạc phổ hôm nay phải dùng. Hắn đứng dậy cầm nhạc phổ kia, cuộn lại trong lòng bàn tay, đi tới chỗ Khương Tuyết Ninh, muốn gọi nàng tỉnh dậy. Chỉ là lúc hắn đi qua, đứng ở bên cạnh nàng, giơ khúc phổ đã cuốn thành ống lên, muốn “Thỉnh” nàng thức dậy, lại không biết vì cái gì, chợt ngừng lại.

Cung trang phức tạp, nhìn tất nhiên là hoa lệ, nhưng mặc lên lại nặng nề. Thân hình thiếu nữ vẫn hiển lộ rất tinh tế. Lúc đứng hay ngồi, sống lưng thẳng tắp, mặt mày nhìn linh lợi hoạt bát, còn không cảm thấy gì bất thường; nhưng giờ phút này lúc nàng gối lên hai tay mình, cứ như vậy nằm ngủ thϊếp đi trên bàn đàn, cuộn mình lại khiến nàng trở nên nhỏ bé hơn. Một thân cung trang hoa lệ, bỗng giống như bộ khôi giáp cứng rắn. Nhưng giấu ở bên trong... Chỉ là thiếu nữ yếu nhược.

Thiếu nữ ngủ thϊếp đi, dù mắt đã phủ một tầng phấn mịn nhưng vẫn không giấu được quầng mắt thâm nhạt đầy mệt mỏi. Đôi mắt nhắm lại, hàng mi khẽ buông. Môi son diễm lệ có một ít bởi vì nằm sấp nên cọ lên tay áo rộng của cung trang, giống như vài cánh hoa rơi, lại giống như mấy nét bút tùy ý phất trên giấy, tự nhiên mà sống động. Một chuỗi khuyên tai lưu ly tím tinh tế rũ xuống từ vành tai mềm mại. Bên ngoài, sắc trời không quá chói chang, lúc chiếu xuyên qua lưu ly tím sáng long lanh, liền chiết quang ra mấy phần ánh sáng nhu hòa mà rực rỡ, phủ lên làn da tuyết trắng của nàng.

Những ngày qua, Khương Tuyết Ninh đến thiên điện, đều là hắn dạy, nàng lắng tai nghe. Kể cả khi hắn cho nàng ngồi đó tĩnh tâm, nàng cũng ngoan ngoãn không một lời oán giận.

Hôm nay chỉ trong chốc lát hắn không để ý, nàng đã gục xuống ngủ quên.

Ánh mắt Tạ Nguy rơi trên hàng mi nhắm chặt, cùng đôi mày khẽ nhăn, trong lòng thầm hoài nghi nàng có phải đang gặp ác mộng hay không. Qua hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn hạ cuốn nhạc phổ xuống. Nhưng đứng bên cạnh thiếu nữ đã ngủ say, hắn nhất thời lại có chút không biết nên làm như thế nào cho phải. Học sinh khó giải quyết đến vậy... Thật sự là mới gặp lần đầu. Sớm biết như thế, sao phải tự làm khổ mình rước thêm phiền phức này? Khương Tuyết Ninh có học được hay không, đâu có liên quan gì tới hắn...

Đáy lòng hắn khẽ mỉm cười một cái. Dù nhịn không được thầm nghĩ, tiểu nha đầu này có phải đêm qua chơi đùa quá khuya không nghỉ ngơi đủ hay không, nên hôm nay mới thèm ngủ như vậy, nhưng từ sau khi trải qua chuyện sách « nữ giới » lần trước, hiểu lầm nàng một lần, hắn liền không tuỳ tiện kết luận võ đoán nữa.

Đứng bên cạnh nàng nửa ngày, Tạ Nguy bất đắc dĩ lắc đầu, yên lặng cười một tiếng. Cuối cùng hắn vẫn không gọi nàng dậy, để nàng tùy ý ngủ.

Chỉ là không ngờ, hắn vừa mới xoay người đi, chuẩn bị tranh thủ thời gian tiếp tục xử lý chút công văn, bên ngoài liền có tiếng người gõ cửa, truyền lời: “Tạ tiên sinh, thánh thượng tại Càn Thanh cung, đang nghị sự, mời ngài qua đó một chuyến.”

Là thanh âm có chút trầm hậu của thái giám. Ước chừng hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới bên trong còn có người đang ngủ, nên thanh âm có chút lớn.

Tạ Nguy vừa mới nghe liền nhíu mi, vô thức quay đầu lại nhìn Khương Tuyết Ninh.

Khương Tuyết Ninh trong mộng đang cởi vớ xuống nước bắt tôm vô cùng vui vẻ thì nghe thấy ba chữ “Càn Thanh cung”, liền ngẩn người, con tôm bự kia thế là vụt thoát khỏi tay nàng, mất tăm. Nàng nóng nảy, dùng lực nhào tới phía trước một cái, đầu liền đập xuống bàn, lập tức tỉnh lại. Cả người ngơ ngác vẫn còn không kịp phản ứng. Nàng ngồi bật dậy, hô lên: “Cá của ta, tôm của ta!” Sau đó vừa ngẩng lên, cứ thế va phải ánh mắt hàm ý phức tạp của Tạ Nguy.

Khương Tuyết Ninh: “...” Cây cổ cầm ở trước mặt, Tạ Nguy cũng đứng đó. Nàng đột nhiên cảm giác trong lòng lạnh buốt, cả người cũng lạnh theo.

Tạ Nguy nhớ lại lúc trước còn hoài nghi nàng gặp ác mộng, bỗng nhiên cảm thấy mình gần đây tựa hồ có hơi nhân từ quá mức, giờ phút này chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng, mỉm cười: “Cá có, tôm có, chi bằng ta đi Ngự Thiện phòng, thỉnh đầu bếp làm chút sơn hào hải vị cho Ninh nhị cô nương?”