Khương Tuyết Ninh gần như cả đêm không ngủ, đến khi trời sắp sáng mới nghĩ đến hừng đông còn phải đi Phụng Thần điện nghe giảng, đành cố ép mình quên đi tẩm cung này mà chợp mắt một chút.
Nhưng thời gian cũng không quá một canh giờ.
Càng là hoàng gia quy củ càng nghiêm, những chuyện như ngủ nướng, Khương Tuyết Ninh trong phủ có thể có, Thẩm Chỉ Y trong cung lại khó cầu.
Rất nhiều năm sống trong cung, vừa đến đúng canh giờ, không cần cung nữ đến gọi, Thẩm Chỉ Y liền tự mở mắt, thức dậy để cung nhân hầu hạ rửa mặt mặc y phục, hiển nhiên sớm đã thành thói quen. Ước chừng là đêm qua khóc phát tiết hết một trận, sáng nay nàng ngoại trừ hốc mắt có hơi sưng ra, dường như đã khôi phục tinh thần sáng láng như trước. Nàng không những tự mình rửa mặt, còn chỉ huy nhóm cung nhân qua hầu hạ Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh khuya ngày hôm trước đã ngủ không ngon, đêm qua lại một phen giày vò thì càng mỏi mệt, chỉ là nhìn Thẩm Chỉ Y khôi phục được bộ dáng vui cười, cũng không tiện biểu hiện ra ngoài khiến nàng nhìn ra, làm hỏng tâm tình tốt hiếm có này của nàng. Thế là, Khương Tuyết Ninh ép mình không để ý đến huyệt thái dương hai bên đang căng thẳng đau nhức, bên môi treo lên nụ cười, vừa nói chuyện với Thẩm Chỉ Y, vừa thuận theo nhóm cung nhân hầu hạ.
Cung nhân ở Ngưỡng Chỉ trai không hầu hạ sinh hoạt thường ngày. Nhưng Khương Tuyết Ninh là người kiếp trước đã tại vị hoàng hậu nhiều năm, nên khi được nhóm cung nhân hầu hạ cũng không có gì mất tự nhiên. Chỉ là sau khi Khương Tuyết Ninh đưa khăn gấm lại vào tay cung nhân kia, vô thức khoát tay ý bảo nàng lui ra, một cỗ lãnh ý bỗng xông lên khiến nàng ta không nhịn nổi mà run sợ. Thẩm Chỉ Y vẫn không phát giác ra dị thường này.
Nữ quan phục vụ trong tẩm điện nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, lại có chút khó xử hỏi Thẩm Chỉ Y: “Điện hạ, ngài đêm qua nhất thời hứng khởi giữ Khương thư đồng ở lại trong điện, nhóm cung nhân còn chưa kịp đi Ngưỡng Chỉ trai lấy y phục của Khương thư đồng tới, không biết nên…”
Nên mặc cái gì? Thẩm Chỉ Y cũng quay đầu lại xem xét, giờ phút này Khương Tuyết Ninh đứng bên kia chỉ mặc một trung y tuyết trắng, gương mặt mỹ nhân không chút son phấn, ước chừng là vừa tỉnh ngủ, nên còn có thần sắc yếu nhược, cực kỳ giống mỹ nhân sầu mi khinh tỏa trong tranh vẽ của nhân sĩ xưa nay. Thật sự là quá đẹp. Mắt Thẩm Chỉ Y chợt sáng lên, lập tức nói với nữ quan kia: “Vóc người Ninh Ninh cũng tương đương vóc người ta, mặc y phục của ta là thích hợp nhất rồi! Đến đây, Ninh Ninh, ta sẽ chọn cho ngươi bộ đẹp nhất!”
Khương Tuyết Ninh:??? Nàng còn đang nghĩ lại những năm đó sống trong Khôn Ninh cung bị dưỡng thành thói quen an nhàn sung sướиɠ, căn bản không chú ý các nàng đang nói cái gì, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Chỉ Y kéo qua ngồi xuống trước gương.
Tiếp đó liền nghe Thẩm Chỉ Y tả hữu hô gọi. Một hồi hô cung nữ này đến vì nàng thoa phấn vẽ mi, một hồi hô cung nữ kia cầm một thân cung trang đến, lại tự mình mở của hồi môn ra, lấy khuyên tai hồng bảo thạch, vòng tay cảnh thái lam, khoa tay tới lui khắp trên thân Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh nhất thời có chút dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy Thẩm Chỉ Y giống như bỗng nhiên có được một búp bê tiểu cô nương, nhất định phải ăn mặc chải chuốt cho nàng đến thật xinh đẹp mới bằng lòng bỏ qua. Nàng hơi buồn ngủ, liền không có tinh thần ngăn cản, dứt khoát một hồi đứng lên một hồi ngồi xuống, tùy ý Thẩm Chỉ Y loay hoay.
Thẩm Chỉ Y lại đổi sang một đôi khuyên tai khác lên vành tai Khương Tuyết Ninh, chỉ cảm thấy loại lưu ly tím nhạt như yên hà này cũng chỉ có màu da trắng tuyết cùng cái cổ mảnh khảnh như Khương Tuyết Ninh mới trấn trụ nổi, thật sự đẹp đến độ làm cho người ta không nỡ rời mắt. Chỉ là Thẩm Chỉ Y lại nhìn thêm một chút, thần thái phi dương tươi tắn lúc trước lại chuyển thành mặt mày rũ xuống.
Khương Tuyết Ninh thoáng nhìn, mới hỏi nàng: “Không đẹp sao?”
Thẩm Chỉ Y thả tay xuống, ánh mắt vẫn không rời, chỉ là sâu trong đáy mắt có chút tự ti cùng đau lòng: “Đẹp, nhưng chính là vì quá đẹp, ta nhịn không được mà nghĩ, dạng tính tình không tranh không đoạt này của ngươi, trong cung còn bị người mưu hại, nếu về sau không có Yến Lâm, biết tìm ai đến che chở ngươi.”
Khương Tuyết Ninh không nói gì.
Thẩm Chỉ Y lại là đặc biệt nghiêm túc suy tư, tròng mắt chợt đảo qua nhanh như chớp, sau đó liền sáng lên, lại hỏi nàng: “Ngươi cảm thấy vương huynh ta thế nào?”
Thẩm Giới?! Khương Tuyết Ninh nheo mắt, lập tức nhớ tới quỹ tích vận mệnh mình kiếp trước, không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: “Đa tạ điện hạ nâng đỡ, Lâm Truy vương điện hạ tất nhiên là nho nhã đoan hậu, Tuyết Ninh thấp kém chỉ muốn an ổn sống qua ngày thôi, ngài đừng đùa như vậy được không.”
Thẩm Chỉ Y rất không hiểu: “Vương huynh của ta có gì không tốt?”
Khương Tuyết Ninh trong lòng thầm nói, vương huynh ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thích hợp với ta.
Thẩm Chỉ Y nghĩ đến chuyện này thì cực kỳ hưng phấn, trong cung đều là người của nàng, cũng không sợ bị người bên ngoài nghe được, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Khương Tuyết Ninh nói: “Thật đó, Ninh Ninh, ta nghe mẫu hậu cùng hoàng huynh nói qua, ít lâu nữa sẽ tuyển phi cho vương huynh. Nếu như ngươi có thể trở thành vương phi của vương huynh ta, tương lai vương huynh hơn phân nửa sẽ được hoàng huynh lập làm hoàng thái đệ, về sau cũng ở trong cung. Vậy chẳng phải là có thể mỗi ngày cùng ta ở chung một chỗ, cùng ăn cùng chơi cùng đi ngủ sao?” Hai mắt nàng đều sáng rực.
Khương Tuyết Ninh nghĩ tới đời này Thẩm Chỉ Y đối với mình rất chân thành, nàng có lòng muốn trực tiếp cự tuyệt, nhưng chạm phải ánh mắt như vậy, lời đến bên miệng, lại không thốt ra được. Nhưng nếu không nói rõ ràng… Chuyện lúc trước rõ ràng không có trình tên họ nàng lại vẫn cứ trời xui đất khiến vào cung làm thư đồng, lại một lần nữa hiện lên, ngay sau đó là đủ loại chuyện trải qua sau khi vào cung, cùng những vấn đề tương lai sẽ xảy ra nữa. Nàng thật sự sợ hãi, cũng vô cùng mệt mỏi. Trải qua những phồn hoa kiếp trước, Khương Tuyết Ninh thực không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Nàng bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có, nhìn Thẩm Chỉ Y, nhẹ nhàng lấy chuỗi khuyên tai lưu ly tím từ tay Thẩm Chỉ Y, thả lại trên của hồi môn, nói: “Tuyết Ninh là điện hạ phá lệ triệu nhập cung, quá trình có bao nhiêu trắc trở, chắc hẳn điện hạ so với ta càng biết rõ ràng hơn. Điện hạ cũng đã biết, ban đầu người Khương phủ báo vào cung không phải là ta. Nhưng được lọt vào mắt xanh của điện hạ, phụng chiếu vào cung, lại được điện hạ nhiều phen chiếu cố. Có thể quen biết điện hạ, Tuyết Ninh thật lòng vui mừng. Nhưng sống trong cung không phải là điều Tuyết Ninh yêu thích, Tuyết Ninh xuất thân hàn vi, tâm không có chí lớn, chỉ muốn trở lại nơi hương dã từng sống thuở nhỏ, một lòng hy vọng…”
Thẩm Chỉ Y giật mình. Nàng không ngờ Khương Tuyết Ninh sẽ nói ra những câu như vậy. Chuỗi lưu ly tím trong tay thay bằng bàn tay ấm áp của Khương Tuyết Ninh. Nhưng một cỗ tức giận từ đáy lòng Thẩm Chỉ Y dâng lên. Thẩm Chỉ Y muốn nói “Ta đối đãi với ngươi tốt như vậy, ngươi sao dám nghĩ đến chuyện rời đi”, nhưng vừa chạm vào ánh mắt thành khẩn của Khương Tuyết Ninh, lửa giận mới bốc lên kia tựa như bị nước dội qua, chậm rãi tắt ngúm, ngược lại thành mấy phần cô tịch cùng đau lòng. Nàng nói: “Ngươi không thích trong cung?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Nơi này mỗi ngày trôi qua đều khiến ta ngột ngạt.”
Thẩm Chỉ Y nhẫn nhịn một hơi: “Vậy ngươi nói, ai làm ngươi ngột ngạt, ta diệt hết bọn hắn, để ngươi thoải mái mà ở lại!”
Quả thực là tính tình con nít mà. Hai mắt trợn tròn lên, hàng mi tinh tế cũng hất lên, dưới khóe mắt tuy có một vết sẹo cũ, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới khí chất cao quý của nàng. Chỉ là hàm vẫn nâng lên, bờ môi mím thật chặt, hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Giờ phút này, nàng chỉ sợ đề tài này lại tiếp tục, ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính trẻ con của Thẩm Chỉ Y, đẩy mình đến cái hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, vụиɠ ŧяộʍ khiến nàng gả cho Thẩm Giới, nhưng không có chỗ nói rõ lí lẽ, đành thở dài liền muốn nói sang chuyện khác, nói: “Vẫn là nhìn xem hôm nay mặc cái gì đi, khuyên tai này cũng rất đẹp mà…”
Nhưng Thẩm Chỉ Y cũng không phải người dễ bị gạt như vậy. Nàng thật sự rất thích chơi cùng Khương Tuyết Ninh, vừa cùng nàng ăn mặc chải chuốt, lại cùng nàng tâm sự hàn huyên, nên cứ thế chất vấn: “Là cung nhân Ngưỡng Chỉ trai không tận tâm? Hay đám phế vật Nội vụ phủ kia chia phân lệ khắt khe? Hay Vưu Nguyệt lại khi dễ ngươi? Ngươi nói đi, đến cùng là ai khiến ngươi ngột ngạt? Ninh Ninh…”
Điệu bộ này, nghiễm nhiên là Khương Tuyết Ninh hễ nói ra một tên nàng liền túm lấy một tên!
Trên trán Khương Tuyết Ninh dần rịn ra mồ hôi lạnh. Nhưng những vấn đề Thẩm Chỉ Y đưa ra lại một cái tiếp một cái, suy đoán càng lúc càng ly kỳ, cứ thế huyên thuyên không ngừng. Khương Tuyết Ninh ngẩng mặt lên trời thở dài. Lần đầu tiên, nàng thực muốn có một cái miệng “rộng”: Sớm biết như thế, nàng trực tiếp nói với Thẩm Chỉ Y một câu “Ta chỉ muốn làm thư đồng của điện hạ, không phải làm hoàng tẩu”, có khi Thẩm Chỉ Y sẽ mừng rỡ trực tiếp bỏ đi ý nghĩ đem nàng gả cho Thẩm Giới, đâu cần phải như hiện tại bị lật qua lật lại tra hỏi? Thật sự có cảm giác như bị sét đánh hỏng rồi a!
Rốt cục, đến khi Thẩm Chỉ Y nói ra suy đoán ly kỳ thứ hai mươi ba, Khương Tuyết Ninh không chịu đựng được nữa, thử mở miệng nói: “Điện hạ đã để ý ta thống khoái hay ngột ngạt như vậy, vậy ta… Đã nói, kỳ thật ta xuất cung liền sẽ thoải mái…”
Thẩm Chỉ Y nhìn nàng lộ ra tươi cười ngọt ngào: “Ninh Ninh a, ngươi nằm mơ đi.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Thẩm Chỉ Y cầm chuỗi khuyên tai lưu ly tím đeo lên tai nàng, mười phần tươi tắn dỗ dành nàng: “Đổi đi, đổi sang cái khác bản công chúa nhất định sẽ cho ngươi!”
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh yên lặng rơi lệ, suy nghĩ nửa ngày, trong đầu bỗng nhiên toát ra một biện pháp gan to bằng trời: “Chuyện khiến ta ngột ngạt nhất là học đàn, Tạ tiên sinh ba ngày hai cử bắt ta đi học đánh đàn, yêu cầu còn cực kỳ nghiêm ngặt…”
Thẩm Chỉ Y: “…”
Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt: “Người đã nói nhất định sẽ làm mà.”
Thẩm Chỉ Y: “…”
Lúc này đến phiên Thẩm Chỉ Y trong lòng yên lặng rơi lệ: Cả triều văn võ bá quan đều biết địa vị của Tạ tiên sinh trong nghiên cứu học vấn, phải biết chuyện nàng trong cung đi học đã dẫn tới mãn triều chỉ trích, nếu không có Tạ tiên sinh cho phép, chỉ sợ không thể học được. Hơn nữa, khí khái Tạ tiên sinh dạy học ngày thường dù cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám đến trước mặt hắn càn rỡ, làm sao ngăn cản hắn xách Khương Tuyết Ninh đi học đàn a!
Cái gì cũng có thể mất, nhưng mặt mũi Lạc Dương trưởng công chúa không thể mất được! Thẩm Chỉ Y cố nén chột dạ, hiên ngang ra vẻ chính trực mà rằng: “Tạ tiên sinh chịu nghiêm túc dạy ngươi như vậy, công vụ triều đình đều bận bịu chịu không nổi, mỗi ngày còn phải rút ra hơn nửa canh giờ để dạy ngươi học đàn. Đây là chuyện người người ngưỡng mộ, ngươi sao có thể ghét bỏ Tạ tiên sinh nghiêm ngặt chứ? Quá đáng!”
Khương Tuyết Ninh muốn mở miệng: “Nhưng ——”
Thẩm Chỉ Y cướp đường: “Ngươi nói thêm một câu nữa ta liền đem chuyện ngươi ghét học đàn nói với Tạ tiên sinh!”
Khương Tuyết Ninh: “…” Trước kia ta vậy mà không biết ngươi lại còn biết uy hϊếp người?! Khương Tuyết Ninh quả thực sợ ngây người.
Thẩm Chỉ Y lại ho khan một tiếng, mặt không đỏ tim không nhảy mà nói: “Ai nha, bản công chúa cũng không phải vạn năng, ngoại trừ hai chuyện này ra còn có ai khiến ngươi ngột ngạt, mau nói ra đi, bản công chúa nhất định sẽ vì ngươi chủ trì công đạo!”
Khương Tuyết Ninh suy nghĩ hồi lâu, ủy khuất nặn ra một câu: “Không có nữa.”
Chỉ là đến khi thay y phục trang điểm hoàn tất, cùng Thẩm Chỉ Y dùng tảo thiện, nàng nhìn khối bánh xốp bên trên dùng nhân bánh hoa hồng xếp thành nửa đóa hoa lan bỏ vào trong chén, gắp lên cắn một ngụm nhỏ, lại chậm rãi rũ mắt xuống.
Thẩm Chỉ Y hỏi: “Thế nào?”
Ánh mắt Khương Tuyết Ninh có chút lóe lên, nhìn khối bánh xốp nhỏ kia, chỉ nói: “Không có gì, bất quá bỗng nhiên nhớ lại tỷ tỷ trong phủ, cũng có làm loại bánh này, nhất thời có hơi nhớ nhung…” Nàng nói xong liền đổi chủ đề, tiếp tục ăn.
Thẩm Chỉ Y lại cúi đầu suy nghĩ một lát, nghiêm túc ghi tạc câu nói này trong lòng.
Dùng tảo thiện xong hai người liền đi Phụng Thần điện. Lúc các nàng đến đó, những người khác đã đến cả rồi. Đám người đang nói chuyện, nghe thấy Lạc Dương trưởng công chúa đến, đều ngoái đầu nhìn. Nhưng không ai ngờ, vốn định xem xét lại biến thành nhìn trân trân không rời mắt được —— Chỉ là ánh mắt này không phải ở chỗ Lạc Dương trưởng công chúa, mà là rơi vào Khương Tuyết Ninh!
Vào cung đã lâu, nhóm thư đồng vẫn mặc y phục mang từ ngoài cung lúc đến. Khương Tuyết Ninh ăn mặc thường ngày thiên về thanh lịch, có chút ỷ vào vẻ ngoài tốt mà lười biếng, ăn mặc tùy hứng. Nhưng hôm nay nàng từ Minh Phượng cung đến, mặc cung trang do nhóm cung nhân chọn lựa rất lâu từ cung trang của Thẩm Chỉ Y trước đó.
Trên vải áo tuyết trắng thêu từng tầng kim tuyến tinh mịn. Tiên hạc màu xanh đậm ngậm mây ở gấu váy như đang muốn bay lên, trên ống tay áo rộng hoa văn sóng nước tầng tầng lớp lớp đẹp khôn tả xiết, bên hông còn treo một khối bạch ngọc tròn tinh xảo, duy chỉ có túi thơm màu xanh nhạt thêu mẫu đơn là của nàng.
Khuôn mặt lại càng tinh xảo đến chói mắt. Màu da vốn trắng nõn, vẽ mày họa mi, bờ môi đỏ son sắc sảo như được gọt giũa, vừa nhìn đã choáng ngợp, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều khiến lòng người rung động.
Nhưng điều làm cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là ấn tượng nàng đem lại: Không chút nào bất xứng hay khó coi như trẻ con trong nhà trộm mặc vào hoa phục tinh xảo. Khương Tuyết Ninh mặc một thân cung trang này, hững hờ lỗ mãng tùy ý vốn có tựa hồ đã mất đi hai phần, vịn tay cung nhân từng bước một đến gần, lại toát ra một loại khí chất lẫm liệt cùng uy nghi như người đã quen ở địa vị cao, được người người triều bái.
Tiêu Xu nhìn nàng hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Lạc Dương trưởng công chúa lại vô cùng cao hứng khoe khoang với đám người, đây là thành quả nàng vất vả điểm trang cho Khương Tuyết Ninh cả một buổi sáng.
Đám người nhìn thấy dung mạo khí chất Khương Tuyết Ninh tỉ mỉ trang điểm xong thay đổi nhiều như vậy, sau khi cảm thấy rung động, trong lòng đều có chút chua chua, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ tán thưởng, nhất thời cảm xúc phức tạp như làm đổ bình ngũ vị vậy.
Khương Tuyết Ninh trước khi ra khỏi Minh Phượng cung đã soi gương qua, chỉ cảm thấy cung trang hoa lệ này mặc lên người, đẹp tất nhiên là đẹp, nhưng lại phảng phất như trong ác mộng, kẻ nhìn thấy trong gương không phải mình, mà là hoàng hậu kiếp trước không biết tiến lùi, bị phồn hoa che mắt. Nàng thực muốn đổi sang một bộ khác nhưng đã sắp tới giờ đi học, không kịp đổi nữa, đành phải mặc như thế đến Phụng Thần điện.
Nàng một đêm không ngủ, tâm tư lại lo lắng, cứ thế không nghe giảng chút nào, thẳng lúc kết thúc giờ của bài thứ nhất, thấy tất cả mọi người đặt cổ cầm trên bàn, nàng mới sực nhớ ra giờ tiếp theo là Tạ Nguy dạy cổ cầm. Thế là nàng xoa xoa mi tâm, cố gắng ép mình tỉnh táo một chút.
Tiêu Am còn đang đặt ở Thiên Điện, Khương Tuyết Ninh ra khỏi cửa thì theo hướng thiên điện mà đi.
Không ngờ, hôm nay Tạ Nguy vậy mà đã đến thiên điện từ rất sớm. Tiểu thái giám canh cửa điện thấy nàng thì hơi kinh ngạc, sau khi thông truyền, liền mở cửa để nàng đi qua.
Khương Tuyết Ninh vào trong điện.
Tạ Nguy sáng nay không có nhật giảng, cũng không muốn ở trong Nội các nhìn đám lão đầu tử kia cãi nhau, nên mới tới thiên điện xử lý công văn, giờ phút này hắn vừa đứng dậy lấy “Nga Mi” của mình từ trên tường xuống, vừa quay đầu trông thấy Khương Tuyết Ninh, cũng ngẩn người.
Khương Tuyết Ninh hành lễ: “Chào Tạ tiên sinh.”
Ánh mắt Tạ Nguy dừng lại trên người nàng hồi lâu, dò xét quần áo cùng trang dung nàng, lông mày dần dần nhíu chặt, chỉ nói: “Không đẹp.” Nói xong hắn liền ôm nghiêng cây Nga Mi, đi ra ngoài cửa điện.
“…” Khương Tuyết Ninh đứng ngơ tại chỗ, quả thực đầu đầy kháng nghị.
Người này gây cái gì đây a? Mặc dù chính nàng cũng cảm thấy rất không thích kiểu ăn mặc này, nhưng tại sao nghe lời từ miệng Tạ Nguy nói ra lại không xuôi tai như thế?
Trang dung quần áo của nữ nhi gia, nam nhân thối nhà ngươi biết sâu cạn gì mà xen vào?
Huống chi, nàng làm sao có thể không! đẹp! chứ!
Họ Tạ không hổ là ngày thường chỉ đọc Phật kinh Đạo Tạng, đời trước đến nữ nhân cũng không dính vào, sợ là không có cô nương nào thích hắn nổi đi!
Đáng đời ngươi không cưới được lão bà!