Khôn Ninh

Chương 47: Giả thanh cao

Thông minh...

Khương Tuyết Ninh nghe thấy hai chữ này, khóe mắt giật giật. Ý Tạ Nguy nói nàng rất không có cốt khí sao? Nàng có lòng muốn đứng lên phản bác một câu, nhưng lúc há miệng, cẩn thận nghĩ lại lời nói hành động của mình hôm nay, thực là da mặt không đủ dày để nói mình có cốt khí. Dù sao nếu có thể bình an vô sự, ai nguyện ý đi trêu chọc Tạ Nguy chứ? Trong lòng nhất thời cố nhẫn nhịn xuống. Cũng may đối phương tựa hồ cũng không có ý muốn nói gì nhiều với nàng, vừa nói xong, hắn đã lướt ngang qua, ra phía ngoài điện.

Khương Tuyết Ninh trong điện, nhìn theo phía sau hắn. Giờ phút này sương mù đã tan gần hết. Ánh nắng chiều xuống càng làm nổi bật phong tư cùng khí chất của Tạ Nguy, phảng phất như tiên nhân xuống trần, đâu có chút nào đẫm máu cùng hung ác nham hiểm như nàng từng thấy kiếp trước? Còn nữa... Vì sao nàng lại cảm giác lúc Tạ Nguy nói mấy câu này với nàng, tâm tình thực không tệ? Nhưng rõ ràng lúc nói với Trần Thục Nghi câu “Không muốn học, có thể đi”, tâm tình của hắn hình như còn rất kém mà, cũng không biết hắn đã gặp chuyện gì, nếu không, Tạ Cư An xử sự thoả đáng đến giọt nước cũng không lọt, sẽ không đến mức nói ra những lời này.

Lúc nghĩ tới đây, Khương Tuyết Ninh bỗng cảm thấy không ổn: Tuyệt đối không phải chỉ vì hai câu nịnh nọt của nàng lại được lòng Tạ Nguy! Nếu dễ dàng như vậy, ở kiếp trước nàng đem hết đủ loại thủ đoạn đều không thể thành công, thì nực cười đến mức nào...

“Ninh Ninh, còn chưa đi sao?” Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một giọng nói. Khương Tuyết Ninh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Thẩm Chỉ Y vốn rời đi lúc nãy không biết quay lại từ khi nào, đang đứng trước cửa điện nhìn nàng, nghĩ tới nàng ra ngoài an ủi Trần Thục Nghi, kết quả không thấy mình đuổi theo, liền trở lại tìm.

Khương Tuyết Ninh có chút cảm động. Nàng trả lời: “Ta ra đây.”

Thẩm Chỉ Y đợi nàng ra liền thấp giọng nói với nàng: “Trong nhà Thục Nghi quản rất nghiêm, Trần đại nhân cũng là nói một không hai, cho nên mới như vậy. Ngươi cũng thế, có ngốc không, dù trong lòng thật nghĩ như vậy, cũng không thể nói ra trước mặt mọi người nha.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Khương Tuyết Ninh vốn đâu muốn nói ra, chỉ là … Nàng không tiện giải thích, chỉ có thể nhận thua: “Là ta quá lỗ mãng, lần sau nhất định chú ý.”

Thẩm Chỉ Y nghe nàng giọng nàng có chút ấm ức, trong lòng liền căng thẳng, vội vàng trấn an: “Ai, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, Thục Nghi kỳ thật tính tình không tệ, chưa từng tuỳ tiện tức giận. Cho dù có cũng sẽ vì nể tình ta mà không so đo với ngươi.”

Khương Tuyết Ninh trong lòng thầm nói còn chưa biết được đâu. Nhưng lời này không nên nói ra trước mặt Thẩm Chỉ Y nên chỉ cười nhận ý tốt của nàng, nói: “Có điện hạ lo lắng là đủ rồi, cái khác ta cũng không quan tâm.”

Thẩm Chỉ Y nghe nàng nói vậy, ngước mắt liền thấy ánh mắt ấm áp của nàng, đôi môi cong cong đẹp đẽ còn có chút ý cười nhàn nhạt, không biết vì sao, cảm thấy nóng mặt tim đập thật mạnh, nhất thời càng không dám nhìn thẳng khuôn mặt kiều diễm này. Nàng xấu hổ cực kỳ: “Ninh Ninh ngươi, ngươi nói cái gì vậy a!” Nói xong thì thẹn thùng, giậm chân một cái, lại vứt xuống một câu “Ta về cung trước”, liền nhấc váy, chạy trối chết.

Khương Tuyết Ninh: “...” Không phải, nàng chỉ muốn ôm đùi (tìm chỗ dựa) mà thôi, Thẩm Chỉ Y lại hiểu lầm cái gì đây? Đừng đừng đừng đừng hoảng... Khuê mật, chỉ là khuê mật thôi!

*

Trần Thục Nghi dù không phải người tính tình kiêu căng, nhưng từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu nàng tức giận như vậy. Vị Tạ tiên sinh này muốn dạy nữ nhi các nàng học những thứ không nên còn đỡ, dù sao hắn là tiên sinh, trên có tam cương dưới có ngũ thường, thân là học sinh thì nên tôn sư trọng đạo, nàng cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nhưng Khương Tuyết Ninh là thứ gì? Lại dám nói nàng “Suy bụng ta ra bụng người, hoang đường đến cực điểm”!

Một đường đi ra khỏi Phụng Thần điện, Trần Thục Nghi quả thực không muốn nhìn Khương Tuyết Ninh thêm nữa, chỉ sợ bẩn mắt mình. Ngược lại những người khác cùng đến an ủi nàng. Một đoàn người trở lại Ngưỡng Chỉ trai đều khuyên nàng, nói: “Khắp kinh thành người nào không biết Khương nhị là trời sinh tính tình được nuông chiều mà hư hỏng, nói ra những lời này không có gì lạ. Trần tỷ tỷ từ trong ra ngoài đều khác nàng, cần gì phải so đo với nàng, mà tổn hại thân thể.” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Đương nhiên, có vài người là thật lòng khuyên, có vài người lại là giả vờ khuyên. Vưu Nguyệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn ghi hận chuyện lần trước bị vả mặt, chua xót nói: “Đúng vậy a, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trưởng công chúa điện hạ thiên vị nàng tới mức không thể nghiêng hơn được nữa, một phen tâm ý ta dâng cho điện hạ, vừa quay đầu đã đưa tới trước mặt Khương Tuyết Ninh cho nàng chọn. Dù nàng làm ra chuyện khác người, điện hạ cũng sẽ che chở nàng. Trần tỷ tỷ gia thế hiển hách, mặc dù cao hơn nàng không biết bao nhiêu, nhưng trong cung, vẫn đừng nên đối nghịch với nàng a.”

Tiêu Xu chuyển mắt nhìn nàng một cái. Diêu Dung Dung lại hâm mộ thở dài: “Khương nhị cô nương có thể được nhiều người thích như vậy, thật có bản lĩnh a.”

Khuôn mặt Trần Thục Nghi càng âm trầm hơn. Vưu Nguyệt lại trào phúng cười một tiếng, phản bác: “Vậy cũng gọi là bản lĩnh sao? Nghe người ta nói nàng học văn không được, phẩm hạnh cũng không đoan chính. Ngày lần này vào cung tuyển thư đồng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nếu không phải trưởng công chúa điện hạ chiếu cố, nàng dựa vào cái gì có thể ngồi cùng chúng ta trong Phụng Thần điện?”

Diêu Tích chỉ ngồi nghe, yên lặng không nói. Trần Thục Nghi lại bỗng nhiên nhìn nàng nói: “A Tích hình như sáng nay có đi cùng nàng?”

Bởi vì có chuyện của Trương Già, Diêu Tích kỳ thật cảm thấy Khương Tuyết Ninh cũng không xấu xa như bọn họ nói, lần trước bị dày vò cũng là Vưu Nguyệt chứ không phải nàng, lúc ấy ngoại trừ bị dọa, cũng không có gì đáng nói. Nàng đúng là từng có ý định thân thiết hơn với Khương Tuyết Ninh. Dù sao cũng hiếu kì chuyện nàng cùng Trương Già. Nhưng xem xét thái độ của đám người, biết tất cả đều không thích Khương Tuyết Ninh, nàng liền bỏ đi ý niệm này, nói: “Ta chỉ là có chút lời nói muốn hỏi nàng thôi.”

Trần Thục Nghi nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi muốn thân thiết với nàng.”

Diêu Tích cười một tiếng: “Nàng xứng sao?”

Vưu Nguyệt lập tức phụ họa: “Đúng, nàng sao xứng làm bằng hữu của Đại Diêu tỷ tỷ? Chỉ tính dòng dõi thôi đã kém xa vạn dặm, đáp lại một câu thôi đã là cho nàng vinh dự rồi.”

Phương Diệu ngồi bên cạnh thật lâu, trong lòng xem thường, nghe đến đây đảo mắt một vòng, nói: “Không phải sao, cũng chính vì Yến thế tử nâng nàng trong lòng bàn tay thương đến tận tâm can, mới khiến cho tất cả mọi người phải kiêng kị nàng ba phần.” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Những người khác chưa nghe ra ẩn ý. Vưu Nguyệt còn tưởng là Phương Diệu cũng nghĩ như mình, hùng hổ nói thêm: “Cũng không biết Yến thế tử nghĩ thế nào, đã biết Khương Tuyết Ninh bị đưa tới thôn trang nuôi dưỡng, cả người đầy vẻ nghèo túng, dáng dấp thì mị hoặc mà tục tằn, nửa điểm khí chất đoan trang của đại gia khuê tú cũng không có, vừa nhìn đã biết không đứng đắn, làm gì đạt tới hai chữ ‘Mỹ nhân’?”

Phương Diệu tỏ vẻ như rất tán thành, lại gật đầu nói: “Không phải sao, chỉ có lông mày mảnh mai một chút, con mắt hơi to một chút, cái mũi lại nhỏ một chút, môi thì dễ nhìn hơn, làn da lại trắng hơn người khác một tẹo. Không đẹp, thật không đẹp chút nào!”

Vưu Nguyệt nói: “Đúng a, chỉ có lông mày mảnh một chút, đôi mắt to một chút...” Nói được hai câu, rốt cục đã cảm giác có gì không đúng. Vưu Nguyệt quay lại nhìn Phương Diệu, nghi ngờ nói: “Ngươi đây là mắng nàng hay khen nàng vậy? Ngươi có ý gì?”

Ánh mắt mọi người đều tập trung chỗ Phương Diệu. Phương Diệu giật nảy mình: “Đương nhiên là mắng a, không phải ta đang cùng mắng với ngươi sao?”

Vưu Nguyệt uất nghẹn, suýt thì thở không thông. Trần Thục Nghi lại khẽ nhíu mày, hỏi có phần không khách khí: “Phương Diệu cô nương đến cùng ở bên nào?”

Phương Diệu tỏ vẻ vô tội, lập tức hô to lên: “Ta, ta mắng vậy chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Đương nhiên là bên các ngươi a! Ta nói rồi, ta chỉ theo người có ‘Thế’!”

Thần sắc nàng không giống nói dối. Dù là Trần Thục Nghi cũng không nhìn ra sơ hở gì, lại nghĩ Phương Diệu đúng là đã từng nói như vậy, không khỏi càng ấm ức muộn phiền hơn. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Hết lần này tới lần khác lúc này Chu Bảo Anh bên cạnh vừa gặm xong một miếng bánh ngọt hoa quế, không biết có nghe những lời phía trước hay không, cũng có thể chỉ nghe một nữa, lại ngẩng đầu lên nói: “Khương nhị tỷ tỷ sao? Thật sự rất đẹp a! Ta trước nay chưa từng gặp tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy.”

“...” Cả hội trầm mặc, toàn bộ Ngưỡng Chỉ trai im lặng như tờ.

Chu Bảo Anh còn kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy, các ngươi không thấy thế sao?”

Phương Diệu nhịn cười suýt nội thương. Từ Trần Thục Nghi đến Diêu Tích lại đến Vưu Nguyệt, tất cả như ăn phải con ruồi, thần sắc phức tạp một lời khó nói hết.

Khương Tuyết Ninh không nhanh không chậm trở về, vừa vào thì nhìn thấy tràng diện an tĩnh như vậy, tất cả mọi người không nói lời nào, nghe thấy tiếng bước chân mới xoay đầu lại, đều nhìn nàng. Phương Diệu ngồi trong góc lặng lẽ giơ ngón tay cái với nàng. Khương Tuyết Ninh quả thực không hiểu ra sao. Bất quá nàng cũng đoán được hôm nay mình đắc tội không ít người, hoặc là cho dù không đắc tội, người khác cũng vì trưởng công chúa ưu ái nàng mà sinh lòng kiêng kỵ thậm chí ghen ghét. Cho nên ngược lại thản nhiên hơn, lúc bước qua bậc cửa, nàng còn cười một tiếng: “Chư vị chậm rãi trò chuyện, ta về phòng trước.”

Trần Thục Nghi cười lạnh một tiếng: “Ta nếu là Khương nhị cô nương, nói ra lời không có cốt khí như vậy trước mặt mọi người, chỉ sợ sớm đã xấu hổ không dám gặp ai, nhưng hóa ra Khương nhị cô nương da mặt dày, còn thản nhiên trở về như vậy.”

Lời nói không có cốt khí? Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ Trần Thục Nghi ngươi so với Tạ Nguy chẳng là cái thá gì, đắc tội ngươi hay đắc tội Tạ Nguy ta tất nhiên sẽ chọn vế trước, ta đâu có ngu!

Mà nàng thật sự cũng không thích lời nói kia của Trần Thục Nghi. Kiếp trước Vưu Phương Ngâm dù là nữ tử vẫn có thể sống tuỳ tiện thoải mái, cho nên chẳng qua là do quan niệm của triều đại khác nhau, hà cớ gì nữ nhi thì không được học? Dựa vào cái gì nam nhi dùng quyền mưu là trí kế trác tuyệt, bày mưu nghĩ kế, nữ nhi dùng quyền mưu liền thành âm dương điên đảo, không hợp lễ nghi? Hết thảy đều là chó má.

Nàng có chút ngước mắt, sắc trời chiếu vào làm nổi bật đường nét mỹ lệ trên gương mặt nàng, khí chất lại bỗng chốc thêm vào một chút kiêu ngạo ngang ngược, chỉ cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi có cốt khí thì đừng đến học khóa của Tạ tiên sinh a, ta cũng không trói chân ngươi, giả trang thanh cao làm gì!”

Trần Thục Nghi đứng phắt dậy: “Ngươi —— ”

Khương Tuyết Ninh trả lời xong thì quay người rời đi, không muốn nhìn nàng thêm chút nào nữa, chỉ có giọng nói nàng khe khẽ như có như không truyền tới tai mọi người: “Trưởng công chúa còn chưa nói gì, ngươi là cái rễ hành gì chứ...”

Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn Trần Thục Nghi. Thế là “Tiệc trà” chỉ trích sau lưng Khương Tuyết Ninh trong vô tình lặng lẽ tan rã, cũng không biết là ai nói một câu “Buổi chiều còn phải cùng trưởng công chúa điện hạ đi thỉnh an hoàng hậu cùng thái hậu nương nương, nên về phòng trước nghỉ ngơi”, người liền dần dần rời đi. Chỉ để lại Trần Thục Nghi khuôn mặt lúc trắng lúc tím, rất giống như bị người cho một bạt tai, đứng nơi đó, toàn thân run rẩy.