Chương 60
Khương Di ở bên ngoài nghe được tiếng hai người nói chuyện, cũng đi theo tiến vào xem náo nhiệt.
Cô đỡ khung cửa, vẻ mặt hưng phấn: “Sao thế sao thế! Viện Nhi vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?”
Nguyễn An An còn chưa kịp tường thuật lại, cánh tay Khương Di đã bị Ân Viện túm lấy “Không lớn không nhỏ, gọi tớ là gì?”
Nói đến vấn đề xưng hô, ngày thường nếu không phải tất yếu, ba các cô đều không cố định cách xưng hô với nhau, ví dụ như “Ai”, “Bảo bối” cùng “Thân ái” đều là những từ ngữ Nguyễn An An thường sử dụng.
Nhũ danh của Nguyễn An An cũng không được cố định, mẹ và ông bà ngoại đều gọi cô là An An, nhưng từ sau khi lớn lên dường như bạn bè càng thích dùng từ láy “Nguyễn Nguyễn” để gọi cô nhiều hơn, gọi ra rất thuận miệng. Hơn nữa Khương Di cũng nói hai âm “Mềm mại” vô cùng thích hợp với cô, cho nên hai người bọn họ thường xuyên gọi nhũ danh của cô.
Nhưng nhũ danh của Ân Viện và Khương Di thì có chút kỳ quái.
Khi Khương Di còn nhỏ luôn cất giữ các loại chocolate tinh xảo ngọt ngào nhất thế giới trong nhà nhưng không hề ăn, ngược lại lại thích nhất là kẹo gừng. Những đứa trẻ khác ăn kẹo trái cây, còn cô thì ăn kẹo gừng, người khác ăn kẹo mềm, còn cô vẫn ăn kẹo gừng …… ông nội Khương thấy cháu gái thích ăn kẹo gừng như vậy, liền đặt cho cháu gái một nhũ danh gọi là Khương Khương.
Nhũ danh của Ân Viện là Viện Viện.
Kỳ thật đó cũng không có gì kỳ quái, mà ngược lại còn có chút đáng yêu, chính là Ân Viện sau khi lớn lên hiểu chuyện rồi thì ghét bỏ nhũ danh của mình quá không phù hợp với tính cách của mình nên tự động vứt bỏ.
Ân Viện là người lớn tuổi nhất trong ba người, cho nên thời điểm Nguyễn An An và Khương Di nói giỡn hoặc có việc cầu người sẽ gọi cô là chị.
Khương Di co được dãn được, lập tức nhận sai, lúng túng cười hì hì nói: “Chị.”
Lúc này Ân Viện mới buông lỏng tay.
Nguyễn An An bị hai cô chọc cười, chuẩn bị nói lại cho Khương Di nghe một lần “Không có gì, chính là thời điểm tớ dưỡng da, cậu ấy hỏi tớ vì sao vẫn còn dùng loại kem thảo mộc một trăm tệ này……”
Nhưng mà cô còn chưa nói xong ——
“Mẹ kiếp!” Phản ứng của Khương Di không khác Ân Viện là bao, thậm chí càng thêm phần kịch liệt, cô ấy lập tức ngắt lời cô “Cậu thật sự vẫn đang dùng sao?!”
“Tớ không……”
Nguyễn An An đang muốn nói chuyện, lại bị ngữ điệu như bắn súng liên thanh của Khương Di đánh trở về: “Chị em tốt! Quá liều mạng rồi! Chắc hẳn cậu cũng không cần dùng gương mặt này tới giả nghèo đi! Khả năng chồng cậu căn bản không nhận ra cậu sử dụng loại mỹ phẩm dưỡng da nào đâu, cậu hà tất phải làm vậy???”
Nguyễn An An: “……”
…… Hai người này thật sự lo lắng cho gương mặt của cô.
“Cậu đừng vội, nghe tớ nói xong, bên trong hộp này đã bị tớ đổi……” đồng thời Nguyễn An An lại đưa cho Khương Di nhìn thử.
Khương Di cũng dùng loại kem này, đối với loại kem màu trong suốt này vô cùng quen mắt, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ: “A……”
“Vậy sao cậu không nói sớm!”
Nguyễn An An vô tội: “Cậu cũng không cho tớ cơ hội giải thích.”
Nhìn thấy phản ứng quá khích của hai người này, Nguyễn An An cảm thấy mình nên bênh vực cho nhãn hiệu này một chút: “Kỳ thật các cậu đừng nhìn nó rẻ tiền, loại kem này dưỡng ẩm thật sự khá tốt, chỉ là không có công hiệu khác mà thôi.”
Ân Viện nghe đến đây, mắt trợn trắng đi ra ngoài.
Khương Di “Này” một tiếng “Vậy vì sao cậu còn muốn đổi ?”
“……” Nguyễn An An: “Tớ cũng không phải thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, đã bắt đầu đến giai đoạn chống lão hóa rồi……”
Đương nhiên không thể lấy gương mặt mình ra giỡn.
Cuối cùng Nguyễn An An soi gương vỗ vỗ lên mặt mình hai lần, xác nhận không có gì thay đổi mới về phòng bò lên giường, không quá hai phút đã đi vào giấc ngủ.
Một tuần kế tiếp lối sống sinh hoạt đều rất có quy luật.
Ban ngày ở công ty mệt chết mệt sống, buổi tối trở về gọi điện thoại vào một khoảng thời gian cố định cho Cố Quyết.
Nguyễn An An lấy lý do vì đang là kỳ nghỉ nên người trong nhà đều đi ngủ sớm, thời gian quy định từ 9 giờ đến 10 giờ tối, sau khi nói chuyện xong hai người sẽ chơi trò chơi một lát. Với quyết định này Cố Quyết cũng hoàn toàn không có ý kiến.
Thời gian hai người nói chuyện với nhau dài ngắn không đồng nhất, cho dù Nguyễn An An không thể phàn nàn về những vất vả thống khổ ban ngày của mình thì cũng có rất nhiều điều để nói chuyện. Trong đó Bổn Bổn sắm một vai trò rất quan trọng.
Đương nhiên, điểm nhấn lớn nhất vẫn là lời nói cợt nhả của người nào đó.
Mở đầu là “Tối hôm qua anh nằm mơ thấy em, em có muốn biết đó là giấc mơ gì không”, và kết thúc bằng “Anh nhớ em”, câu chuyện tưởng chừng một ngày so với một ngày càng tồi tệ hơn.
Buổi tối mỗi ngày thật sự là hi vọng duy nhất trong sinh hoạt của Nguyễn An An, khi làm việc tới mức to đầu vào ban ngày, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô chính là: Nắm chặt thời gian làm xong rồi về nhà là có thể nói chuyện và chơi game cùng Cố Quyết.
……
Thời tiết càng ngày càng lạnh, sau khi rơi một trận tuyết, hai ngày trước tết, Nguyễn An An trở về nhà cũ Nguyễn gia một chuyến.
Nhà cũ Nguyễn gia là nơi ở của ông nội Nguyễn Đông Minh của cô.
Tóm lại đại gia tộc vẫn phải có một nhân vật trung tâm, hiện tại tuy nói quyền lực của Nguyễn gia gần như đều nằm trong tay Nguyễn Chính, nhưng lão gia tử mới là trụ cột thực sự trong nhà.
Nguyễn Đông Minh đã gần 80 tuổi rồi, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh. Theo thông lệ ăn tết hàng năm của Nguyễn gia thì con cái trong nhà phải dắt vợ con trở về nhà cũ sống hai ngày.
Thời điểm Nguyễn An An đến nơi phòng khách không một bóng người, sau khi chào hỏi bảo mẫu trong nhà, bảo mẫu chỉ lên lầu “Ở phòng sách trên tầng, chờ cháu nửa ngày rồi.”
Bảo mẫu đã ở ngôi nhà cũ này vài thập niên, ngữ khí nói chuyện quen thuộc mà thân mật, Nguyễn An An cười nói cảm ơn, bước chân nhẹ nhàng đi lên tầng.
Khả năng cô là người may mắn, có lẽ ông trời luôn muốn bồi thường cho cô một chút gì đó.
Ví dụ như tuy rằng cô và mẹ tách ra nhiều năm như vậy, nhưng vẫn luôn không có tin tức xấu truyền về, chứng minh rằng còn có khả năng chờ được tin tức tốt.
Ví dụ như thiếu niên trong mối tình thầm mến sơ khai của cô, vòng đi vòng lại, cuối cùng hai người vẫn gặp lại nhau.
Ví dụ như cô không có một người ba tốt, nhưng lại có một người ông tốt.
Thời điểm Nguyễn An An mới vừa dọn về Nguyễn gia, kỳ thật cô rất muốn chung sống hòa thuận với cô em gái Nguyễn Lâm này.
Nguyễn Lâm lớn lên khá đẹp, ăn mặc lại càng tốt, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Tuy nhiên sau nhiều lần tiếp cận, cuối cùng cô cũng phát hiện ra người em gái này có địch ý quá lớn với cô. Ví dụ như cắt hỏng búp bê Tây Dương của cô, hay cô không làm gì mà Nguyễn Lâm cũng sẽ trừng mắt nhìn cô một cách khó hiểu.
Hiện tại nghĩ lại, khi đó Nguyễn Lâm còn nhỏ tuổi hơn cô sao có thể có năng lực phán đoán, cô ta không thể giải thích được nhưng lại chán ghét cô như vậy, tất nhiên là có liên quan đến lời xúi giục của mẹ cô ta.
Tuy nhiên tại thời điểm đó Nguyễn An An cũng không phân biệt được lòng người, bị bắt nạt cô đương nhiên sẽ không thể hiện mình yếu thế, nhưng tới khi ở một mình một người sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.
Ba, em gái cùng cha khác mẹ, mẹ kế đều là những người hoàn toàn xa lạ.
Nguyễn An An không biết nên dựa vào ai, rốt cuộc ba cô thích em gái như vậy, sao cô có thể đi cáo trạng với ba…… Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc bảo mẫu lại là người dễ gần nhất.
Thẳng đến ngày cô gặp được ông nội Nguyễn.
Trước mặt cô, Nguyễn Đông Minh và Nguyễn Chính cãi nhau một trận.
Nguyễn Đông Minh bị chọc giận, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, bởi vì ông không hề biết chuyện cô được đón trở về, Nguyễn Chính giấu diếm ông về sự tồn tại của cô. Mà trước đó, Nguyễn Đông Minh cũng đã trao phần lớn cơ nghiệp của Nguyễn gia cho Nguyễn Chính, cho nên cuộc cãi vã mới cực kỳ nghiêm trọng.
Cô không nhớ rõ nội dung cụ thể trong cuộc cãi vã của hai người, có quá nhiều chuyện phức tạp, gia đình, hợp tác, chính trị, địa vị, cổ phiếu…… Đều là những nội dung cô không thể lý giải.
Nhưng trước sau Nguyễn An An vẫn luôn nhớ rõ, cuối cùng Nguyễn Đông Minh đi tới, đột nhiên ngồi xổm trước mặt cô.
Lão nhân gương mặt hiền từ nói với cô, đứa trẻ ngoan, cháu có muốn tới sống cùng ông một thời gian hay không?
Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng dựa vào trực giác Nguyễn An An vẫn không chút do dự gật đầu.
Và đương nhiên trực giác của cô rất chính xác.
Ở chỗ của ông nội mấy tháng, đó là thời gian vui vẻ nhất của cô ở Nguyễn gia.
Nguyễn An An đẩy cánh cửa phòng sách quen thuộc ra, thăm dò nhìn vào trong : “…… Ông nội?”
Nguyễn Đông Minh đeo kính viễn thị đọc sách, nghe tiếng thì nhanh chóng quay đầu.
Kỳ thật đầu tóc của ông đã bạc trắng, nhưng mỗi năm thời điểm ăn tết đều phải cố ý nhuộm thành màu đen, dường như là cố ý muốn trẻ trung có tinh thần trước mặt đám tiểu bối.
Nguyễn An An cười hì hì đi qua “Chậc chậc, ông nội thật sự là trẻ ra theo năm tháng nhé.”
Nhà cũ không phải nơi tùy tiện lui tới, cô và Nguyễn Đông Minh đã rất lâu không gặp mặt.
Khi còn nhỏ Nguyễn An An đã biết điều này.
Tuy rằng cô lưu luyến nơi này, nhưng sau khi biết được mình không duyên cớ ở lại nhà cũ một thời gian sẽ khiến người ngờ vực, thì chủ động nói muốn dọn về nhà, sau đó cô bắt đầu chuyển tới trọ trong trường.
Cũng nhờ việc trọ ở trường mới có thể gặp được Khương Di và Ân Viện.
Ông cháu hai người hàn huyên một lát, Nguyễn Đông Minh hỏi: “Lần này có thể ở lại lâu một chút chứ?”
Mấy năm trước, thời điểm trong nước ăn Tết Âm Lịch thì bên kia Nguyễn An An khai giảng. Năm thứ nhất cô xin nghỉ bay trở về hai ngày, nhưng máy bay đường dài và lịch trình chặt chẽ khiến cô thật sự ăn không tiêu. Vì thế Nguyễn An An đổi thành chúc tết các trưởng bối qua video.
Năm nay Lâm Tùng Bách dặn dò cô mấy trăm lần rằng phải ăn tết ở Lâm gia, cho nên Nguyễn An An cũng chỉ có thể ở đây một ngày.
Sau khi nói xong, trong nháy mắt mặt mũi Nguyễn Đông Minh lập tức xụ xuống, Nguyễn An An nhanh chóng di dời lực chú ý của ông: “Ông nội, bà nội đâu? Vẫn chưa rời giường sao?”
“Ừ, bà nội con không dậy sớm được, choáng váng đầu.” Nguyễn Đông Minh đứng dậy, “Ông dẫn con đi xem.”
Đề tài này mới được tính là trôi qua.
Chờ Nguyễn An An đi gặp bà nội xong, lại hàn huyên mấy chục phút, thời điểm xuống tầng, phòng khách đã vô cùng náo nhiệt.
Thời điểm đông đúc nhất là ngày đầu năm mới, mà vào ngày đó trước nay Nguyễn An An chưa từng có mặt ở đây, năm nay cũng vậy.
Sự tồn tại của Nguyễn An An ở Nguyễn gia cũng không phải bí mật.
Giống như một bí mật mọi người đều biết nhưng lại im miệng không nói ra.
Hôm nay là hai ngày trước tết, chỉ có hai nhà đến nơi này, một nhà Nguyễn Chính và một nhà em trai Nguyễn Chính.
Nguyễn Chính là người bận rộn, tài xế đưa vợ và con gái ông tới trước, còn mình thì không lộ diện. Mà đối với Nguyễn phu nhân và Nguyễn tiểu công chúa, Nguyễn An An đương nhiên sẽ không thèm để ý.
Không biết vì sao chú nhỏ của cô không có ở phòng khách, vì thế cô trực tiếp ngồi xuống bên người thím.
“Ai nha, đã nhiều năm không gặp An An”, thím cô cười nói “Thật là càng ngày càng xinh đẹp.”
Gia trưởng tốt khả năng sẽ không thật sự dạy dỗ ra đứa trẻ ngoan, tựa như Nguyễn Đông Minh mỗi ngày mắng Nguyễn Chính là tên hỗn đản, tựa như Lâm Tùng Bách mỗi ngày đều mắng mẹ cô tùy hứng làm bậy không nghe lời.
Từ thời cao trung sau khi gặp qua những người khác của Nguyễn gia, Nguyễn An An phát hiện bất cứ là ai trong Nguyễn gia cũng đều đối xử tốt với cô hơn mấy vị trong nhà kia.
Nhưng cho dù tốt như thế nào thì thân phận của cô đối với bọn họ nói chung đều có chút xấu hổ. Cả gia đình này người đối xử với cô nhiệt tình nhất, trừ bỏ ông bà nội, đại khái chính là người chú đang bận rộn chuyện gì đó mà vắng mặt cùng người thím trước mặt này.
Mối quan hệ của cô và Nguyễn Lâm đã đạt tới trình độ không cần diễn kịch nữa rồi. Toàn bộ quá trình ngoại trừ dùng ánh mắt công kích đối phương ra thì bên ngoài hai người không hề có bất cứ chút giao lưu nào. Vị Nguyễn phu nhân đương nhiệm đạo hạnh so với con gái mình thì cao hơn một bậc, còn cười nói quan tâm tới sinh hoạt của cô.
Dù sao cũng là cửa ải cuối năm, thời điểm chuẩn bị cơm trưa, hai người con dâu đứng dậy tới phòng bếp hỗ trợ việc chuẩn bị đồ ăn. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Nguyễn An An và Nguyễn Lâm.
Dường như Nguyễn Lâm không muốn ở cùng một chỗ với cô, chịu đựng chưa tới hai phút cũng đứng dậy vào phòng bếp.
Chân trước cô ta vừa mới rới đi, cổng lớn có một thiếu niên tiến vào.
Nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ, mà thiếu niên này lại giống như không cảm nhận được cái lạnh, ăn mặc rất đơn bạc. Người cao chân dài, áo khoác màu đen, áo len bên trong cũng rất mỏng, thân hình thiên gầy, một thân trang phục màu đen khiến hình dáng càng thêm tuấn tú.
Con trai của chú nhỏ, Nguyễn Nghiên.
Khi còn nhỏ thời điểm Nguyễn An An sống tại nhà cũ đã từng chơi cùng cậu ta, nhoáng một cái, cậu bé lúc trước đã cao lớn đẹp trai như vậy.
Tuy rằng nhiều năm như vậy không cắt đứt liên hệ, nhưng hai người cũng chỉ nói chuyện với nhau qua mạng mà thôi.
Hai người vừa đối diện, Nguyễn An An còn chưa kịp nghĩ ra lời dạo đầu.
Ngược lại Nguyễn Nghiên đã nhướng mày chào hỏi trước: “Nguyễn An An?”
“……Cậu vừa gọi chị là gì?” Nguyễn An An “Chậc” một tiếng: “Đừng có không biết lớn nhỏ, gọi chị.”
Nguyễn Nghiên giống như không nghe thấy, sau khi cởϊ áσ khoác xong liền ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô, tự nhiên nói: “Thiếu chút nữa đã quên, năm nay chị tốt nghiệp.”
Nguyễn Nghiên nhỏ hơn cô ba tuổi.
Vốn dĩ là năm nay học năm nhất, nhưng bởi vì gây chuyện mà bị lưu ban, cho nên năm nay cậu ta vẫn đang học lớp 12.
Lúc trước chuyện lưu ban Nguyễn An An có nghe ông nội cằn nhằn, nói Nguyễn gia muốn khơi thông quan hệ cho cậu ta nhưng cậu ta không muốn, nói cái gì mà tất cả anh em của mình đều lưu ban, mình làm lão đại đương nhiên sẽ ở lại với bọn họ.
Lời nói đặc biệt dễ nghe, đặc biệt nghĩa khí, chỉ là thiếu chút nữa bị ba cậu ta đánh gãy chân.
Hơn nữa thật trùng hợp, trường Nguyễn Nghiên học chính là trường năm đó đối diện với trường cô —— Trường trung học số 7, cũng chính là trường học cũ của Cố Quyết.
Thiếu niên này cũng rất biết gây chuyện thị phi, đối với chuyện tình cảm nam nữ đều không có hứng thú, chỉ có đánh nhau mới khiến cậu ta cảm thấy hứng thú. Nếu không phải ba cậu ta quản nghiêm hơn nữa so với Nguyễn Nghiên còn biết đánh đấm hơn thì có lẽ cậu ta đã nhận được gậy tiếp sức của Cố Quyết, có thể trở thành giáo bá thứ hai lưu danh sử sách.
Nguyễn An An nhìn cậu ta trong chốc lát, đột nhiên nói: “Này, chúng ta thương lượng một chút.”
Nguyễn Nghiên chơi di động, không chút nghĩ ngợi nói: “Không chơi.”
Nguyễn An An: “Cậu biết Đánh cờ ly không?”
Nguyễn Nghiên: “…… Học sinh còn có ai không biết sao?”
“Cậu giúp chị” Nguyễn An An trực tiếp bỏ qua lời cự tuyệt của cậu ta “Chờ lát nữa Nguyễn Lâm trở lại, cậu nhớ rõ nói chuyện phải mở lớn giọng hơn một chút, hỏi chị ‘Chị, chị tham gia đánh cờ ly sao, xếp thứ mấy’, nhớ chưa?”
“……”
Nguyễn Nghiên nhăn mày nhìn cô chằm chằm: “Em có bệnh hay gì?”
Rồi sau đó nhíu mày nói: “Em không hỏi, ấu trĩ.”
Nguyễn An An nghe vậy cũng không nói gì nữa, vốn dĩ cô cũng không nghĩ cậu ta sẽ đáp ứng, chủ yếu là vì cô không biết nên nói chuyện gì với học sinh học lớp 12 mà thôi, bầu không khí sinh động một chút mới tốt.
Cho nên khi Nguyễn Lâm từ phòng bếp ra ngoài, thời điểm cô ta và Nguyễn Nghiên chào hỏi, Nguyễn An An cũng chỉ chuyên tâm chơi di động, không ngẩng đầu.
Một phút sau, Nguyễn Nghiên đột nhiên hắng giọng nói.
Nguyễn An An nghi hoặc nhìn qua, gương mặt thiếu niên có chút mất tự nhiên mở miệng: “…… Chị.”
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng là cắn từng chữ một.
Đuôi mắt Nguyễn An An quét về phía Nguyễn Lâm thấy cô ta cũng quay đầu lại, ở đây có hai người “chị” đều tập trung tầm mắt lên người cậu ta.
Nguyễn Nghiên cứng đờ đọc lời kịch: “Chị…… Tham gia đánh cờ ly sao?” Cậu ta nhìn chằm chằm vào Nguyễn An An, trong mắt tràn ngập xấu hổ “Xếp…… xếp thứ mấy?”
“…………”
Giờ khắc này, Nguyễn An An rất muốn cười, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Năm đó thời điểm cô dọn đến sống cùng ông nội, người quá nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, Nguyễn An An nghiễm nhiên coi Nguyễn Nghiên trở thành người thân, tất cả những chuyện nghẹn trong lòng đều nói với cậu.
Tuy rằng cô không biết hiện tại Nguyễn Nghiên có còn nhớ hay không, nhưng cho tới nay Nguyễn Nghiên không thích Nguyễn Lâm là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Quả nhiên cậu ta vẫn là đứa trẻ năm đó, miệng thì chê bai nhưng thân thể lại thành thật.
Như vậy nghĩ, Nguyễn An An bắt đầu nước chảy mây trôi biểu diễn.
Cô diễn rất tự nhiên, biểu cảm cùng ngữ khí có ba phần không chút để ý, ba phần lơ đãng, ba phần xem thường danh lợi, một phần khiêm tốn nho nhỏ, nói: “Chị sao? Thứ nhất.”
Nguyễn Nghiên nâng tay lên, động tác rất chậm mà “Bạch bạch” vỗ tay cho cô, mặt vô biểu tình khen ngợi: “Oa, thật lợi hại.”
Không biết cậu ta đang khen ngợi vị trí thứ nhất hay là châm chọc kỹ thuật diễn xuất của cô.
Vốn dĩ Nguyễn An An cho rằng câu chuyện đến đây liền kết thúc.
Lại không nghĩ rằng, sau khi Nguyễn Nghiên vỗ tay xong, thế nhưng còn phát huy vượt xa người thường nhìn về phía Nguyễn Lâm.
“Chị Nguyễn Lâm” cậu ta đặt câu hỏi một cách chân thành, rõ ràng là thể hiện sự quan tâm “Chị cũng tham gia đúng không? Thứ tự thế nào?”
“…………”
Mẹ kiếp, đây là em họ ma quỷ gì vậy.
Đầu tiên là hỏi Nguyễn An An một người đứng đầu cả nước, sau đó lại hỏi Nguyễn Lâm.
Nguyễn Lâm quả thực bị câu hỏi của cậu ta làm cho biến sắc, vội vàng ném xuống một câu “ Hơn một trăm” sau đó chưa ngồi ấm chỗ trên sô pha đã đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tốc độ cực nhanh, như là phía sau có hồng thủy mãnh thú gì đó.
Nguyễn An An nghẹn cười tới mức cả người phát run, dựa trên sô pha che miệng, nhịn một hồi lâu mới không cười ra tiếng.
Nhìn sắc mặt Nguyễn Nghiên thập phần khó chịu, nghĩ đến người em trai nghiện game của Cố Quyết, cô lập tức nhắn tin WeChat cho anh.
——【 Có em trai cảm giác cũng rất tốt nha. 】
Bởi vì lệch múi giờ, thời điểm nhận được tin nhắn WeChat của Nguyễn An An, bên kia Cố Quyết đang là 11 giờ tối.
Anh đang chuẩn bị đi dự party thoát kiếp cô đơn 1 người bạn của Cố Minh.
Cố Quyết dùng tay phải mở cửa xe, tay trái mở khóa màn hình, thời điểm nhìn thấy tin nhắn, anh bỗng chốc sửng sốt.
Vợ yêu: 【 Có em trai cảm giác cũng rất tốt nha . 】
Vợ yêu: 【 Em trai anh nghiện game rất nặng sao ? 】
“……”
Em trai……?
Cố Quyết suy nghĩ trong chốc lát.
À, hình như vài tháng trước, lúc hai người cùng nhau ăn cá anh đã từng nhắc tới một chút chuyện liên quan tới Cố Minh. Lúc trước thuận miệng nói đó là em trai, không nghĩ tới cô liền nhớ kỹ như vậy.
Cố Quyết nhớ lại trạng thái gần đây của Cố Minh, thực sự cầu thị nói: 【 Nghiện game càng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ chơi trò chơi, còn muốn yêu đương ở trong game, mỗi ngày đều bị ba anh mắng. 】
Vợ yêu: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha】
Chương 61
Cố Quyết quả thực quá bội phục năng lực tùy cơ ứng biến của mình.
Lúc trước Tiết Chiêu mở tài khoản 【 cao lãnh chi thảo 】 và nạp vào một vạn tệ để bốc phét với Nguyễn An An, trong lòng anh còn thầm mắng đứa con trai này. Khi đó, anh không nghĩ tới khối gạch còn có thể dọn tới đây, còn có thể được sử dụng một lần nữa.
Trong điện thoại, biểu tình của Nguyễn An An có chút ngốc nghếch.
Mỗi ngày vào thời điểm gọi video call cô đều đã rửa mặt xong, sau đó để mặt mộc, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô nửa dựa vào gối đầu màu trắng, tròng mắt có vẻ phá lệ đen nhánh.
Cô chớp chớp mắt, gật đầu: “Đẹp……”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đúng vậy xác thật rất xinh đẹp.
Nhưng nói thật, thời điểm nhìn thấy trần nhà và đèn thủy tinh, phản ứng đầu tiên của cô chính là —— Đây có lẽ là “giấy dán tường và đèn thủy tinh phong cách Châu Âu cổ điển”.
Bởi vì thật sự khác biệt quá lớn so với trong tưởng tượng.
Thông thường phản ứng đầu tiên đối với những chuyện khác một trời một vực trong tưởng tượng của mình thì bản thân đều tự động phủ định.
Vốn dĩ Nguyễn An An còn chưa kịp phản ứng lại A Thảo là ai, mãi cho đến khi Cố Quyết nói ra mấy chữ “phá bỏ và di dời” cô mới bất giác bừng tỉnh.
Lớn bằng từng này nhưng nhân vật 【 cao lãnh chi thảo 】 trong trò chơi là người đầu tiên nhận được đền bù từ việc di dời mà cô quen biết. Anh vừa dứt lời, cô đã nghĩ tới quan hệ nhân quả liên tiếp.
A Thảo đã nói qua, ngày xưa anh ta và Cố Quyết từng cùng nhau làm ruộng và chăn dê, hai người là anh em tốt của nhau. Chỉ là sau này nhà anh ta nhận được đền bù nhà đất và phát tài nên mới chuyển sang nơi khác sinh sống.
Nguyễn An An hiếu kỳ nói: “Nhà anh ta cách nhà anh có xa không? Anh đi tìm A Thảo làm gì?”
“Không xa, tìm cậu ta là bởi vì hôm nay là sinh nhật cậu ấy.” Cố Quyết đáp xong, lại nói “Vừa rồi anh vừa cùng cậu ấy uống chút rượu.”
Logic thật hoàn mỹ.
“Ồ, trách không được.” Nguyễn An An bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó cảm khái nói: “Nhưng mà cách trang trí ở nhà anh ta cũng quá đẹp đi…… Hình dáng trần nhà và đèn chiếu sáng đặc biệt giống như trong phim thần tượng vậy……”
Hơn nữa, nếu đây là nhà A Thảo, như vậy cách trang hoàng này là sự thật?
Nguyễn An An càng nghĩ càng cảm thấy ngạc nhiên: “Lần đầu tiên em biết người nhận được tiền đền bù di dời lại có tiền như vậy, trách không được mọi người đều muốn nhận tiền đền bù……”
Cố Quyết ho nhẹ một tiếng.
Không phải hộ dân nào nhận tiền đền bù cũng có tiền như vậy …… Ví dụ như chiếc đèn chùm mười mấy vạn đại khái vẫn là mua không nổi.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đề tài không kéo dài quá lâu, Nguyễn An An thấy anh buồn ngủ liền dứt khoát nói: “Anh gọi Bổn Bổn lên cho em gặp một lát, sau đó đi ngủ đi, uống rượu xong vẫn nên ngủ sớm mới tốt.”
Từ trước tới nay Cố Quyết gọi video call với cô đều bật loa ngoài, tai Bổn Bổn lại vô cùng thính, sau khi nghe thấy tên của mình được Nguyễn An An nhắc tới liền không cần người gọi đã tự giác nhảy lên giường “Meo ~”
Cố Quyết ôm nó đặt trước màn hình điện thoại, hai mẹ con đặc biệt vui vẻ tiến hành tiết mục đả thông ngôn ngữ được diễn ra mỗi ngày. Rồi sau đó dưới bầu không khí hoà thuận vui vẻ mà ngắt điện thoại.
……
Nguyễn An An ít khi ngủ lại nhà cũ của ông nội, cô có chứng lạ giường, ngủ quá sớm căn bản ngủ không được.
Hơn nữa trước đó đã gọi điện thoại cho Cố Quyết nói không ít, chơi di động một lát cô đã khát nước không chịu được, trong phòng không có nước, đành phải tự mình xuống lầu đi tìm.
Thời điểm ở cùng một chỗ với Cố Quyết, những việc này đều là anh làm, mỗi tối đều có sữa bò trái cây không thay đổi.
Thật đúng là không so sánh không đau thương mà.
Lúc Nguyễn An An xuống lầu, cô nghe thấy phòng khách vang lên tiếng bàn phím cùm cụp.
Nguyễn An An nhanh bước chân, xuống tới tầng một, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyễn Nghiên đang ngồi trên sô pha chơi máy tính.
Mái tóc thiếu niên vẫn còn ẩm ướt, ngón tay thon dài tung bay lướt qua bàn phím, cũng không biết là cậu ta đang chơi cái gì, tóm lại khẳng định không phải học tập.
Tiếng bước chân đi xuống của cô truyền tới bên kia một cách rõ ràng, nhưng cậu nhóc này cũng không có ý tứ quay đầu lại chào hỏi cô.
Không lễ phép, tiểu tử thối.
Nguyễn An An bĩu môi, đi vào phòng bếp rót chén nước, rồi sau đó đi đến đứng bên cạnh sô pha, vừa uống nước vừa nhìn về phía màn hình máy tính của cậu ta.
Rồi sau đó khi nhìn tới hình ảnh quen thuộc cô buột miệng thốt ra “Cậu cũng chơi 《 Lục giới 》?”
Nguyễn Nghiên lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, không ngẩng đầu lên mà chăm chú thao túng nhân vật.
Chức nghiệp ở《 Lục giới 》tổng cộng có tám loại, bảo mẫu được chia thành tính công kích và lấy sữa đơn thuần, còn lại là độc dược, đao kiếm và nhạc cụ, nhưng mà…… Nguyễn An An cảm thấy người có tính cách như Nguyễn Nghiên, dù thế nào cũng không nên chọn nhạc sư nha.
“Tại sao cậu lại chọn nhạc sư ?” Nguyễn An An ghé vào bên cạnh sô pha, lẩm bẩm “Chức nghiệp tiên phong đạo cốt như vậy không thích hợp với cậu đâu? Chị cảm thấy cậu chỉ thích hợp với sát thủ hoặc dùng độc……”
Nguyễn Nghiên ngắt lời cô: “Chị không hiểu, bởi vì nhạc sư rất lợi hại.”
“Thôi đi, lợi hại căn bản không phải ai cũng làm được?” Nguyễn An An dùng chính bản thân mình để giảng giải cho cậu ta “Chị cũng lựa chọn nhạc sư, bởi vì lúc ấy chị nhìn thấy đoạn video của thần tượng Đông Sát Tây Cố nên liền nghĩa vô phản cố mà thay đổi chức nghiệp thành nhạc sư tại 90 cấp …… Nhưng đến nay chị vẫn chưa thể dùng tay không phóng ra kiếm, chỉ có thể thổi sáo, phảng phất như căn bản chúng ta không cùng một chức nghiệp vậy.”
Nguyễn Nghiên gật đầu: “Dù sao là chị thì cũng hợp lý.”
“……” Lại bị tên nhóc này xem thường.
Nguyễn An An muốn đánh trả, tuy nhiên nhân vật trong trò chơi của cô đúng là không có gì đặc biệt để khoác lác, trang bị không đủ, kỹ thuật cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một điểm là có thể thổi phồng.
“Tuy rằng là bảo mẫu” Nguyễn An An nói “Nhưng bạn trai của chị rất lợi hại…… với thao tác như bây giờ của em khẳng định đánh không lại anh ấy.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Điều này cũng không phải thổi phồng.
Tuy rằng Cố Quyết là bảo mẫu, nhưng có rất nhiều thời điểm thích nếm thử một chút thao tác cực hạn. Ví dụ như không cần dùng sữa mà vẫn có thể bộc phát ra trạng thái một mình đấu chết quái vật ở cấp bậc nào đó.
Anh giống như đang kiểm tra thứ gì đó, anh không hề mất kiên nhẫn một lần rồi lại một lần rà soát, kỹ năng chưa bao giờ hạn chế, thao tác lưu loát xinh đẹp. Nguyễn An An ngồi xem cũng rất vui vẻ, thường xuyên ngồi bên cạnh cổ vũ cho anh.
Động tác trong tay Nguyễn Nghiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị có bạn trai?”
Nguyễn An An cười: “Đúng vậy, tìm anh rể về cho cậu.”
Sắc mặt Nguyễn Nghiên không có gì biến hóa, dường như cậu ta càng quan tâm tới lời nói phía sau của cô hơn “Chị nói em đánh không lại anh ta?” Trẻ nhỏ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cười lạnh nói “ID của bạn trai chị là gì? Em add friend, hiện tại chị mau gọi anh ta lên mạng pk đi.”
“……”
Gọi anh lên mạng pk.
Ngữ khí này thật xã hội, vừa nghe liền thấy hỗn tạp.
Nguyễn Nghiên nói được làm được, cậu ta mở thanh tìm kiếm ra.
Nguyễn An An gằn từng chữ một nói: “Cậu gõ —— Tôi, yêu, mềm, mại.”
“……”
Cả người Nguyễn Nghiên run lên.
Này mẹ nó……
Cậu ta căng da đầu gõ mấy chữ xuống.
“Ai ai, lộn rồi, không phải từ Nguyễn mà là mềm như bông, ‘mềm’ đó, đúng rồi đúng rồi…… Không phải, Nguyễn Nghiên biểu cảm của cậu là gì thế? Tên này thì làm sao, có cần phải khoa trương như vậy không?”
ID của Nguyễn Nghiên rất đơn giản , chỉ một chữ 【 Nghiên 】.
Cá nhân cậu ta vô cùng phản cảm với kiểu đặt tên theo cặp “Tôi yêu xx”, ngốc nghếch chết đi được.
“Tên này…… Quả thực quá thiểu năng” Nguyễn Nghiên không chút lưu tình “Có thể tham khảo danh sách đại thần một chút hay không, nhìn xem thần tượng Đông Sát Tây Cố của chị…… Chị còn không biết xấu hổ nói anh ta là thần tượng của mình.”
“Em cũng không tin, kiểu đàn ông lấy loại tên này có thể lợi hại đến mức nào ”. Sau khi Nguyễn Nghiên tìm được tư liệu, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới một lần: “Ừm, một thân trang bị nông dân, chức nghiệp……” Thanh âm của cậu ta dừng một chút, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Nguyễn An An, vẻ mặt không thể tin được: “Bảo mẫu?”
Tuy rằng không có chữ dư thừa, nhưng nghe thế nào cũng giống như đang trào phúng.
“……” Nguyễn An An bị nghẹn họng.
Cô giải thích thay Cố Quyết: “Em cũng không cần khinh thường bảo mẫu như vậy, bạn trai chị không đi theo con đường nuôi sữa đơn thuần mà là bạo lực. Rất nhiều lần phó bản muốn lật xe đều là anh ấy ngăn chặn cơn sóng dữ…… Dù sao nếu em kỳ thị chức nghiệp, cuối cùng tuyệt đối sẽ bị ngược thê thảm.”
“Ồ” Nguyễn Nghiên nhướng mày, vẻ mặt khinh thường, “Em sợ muốn chết, mau gọi anh ta ra ngược em đi.”
“Hôm nay anh ấy không tiện lên mạng……” Nguyễn An An khẽ cắn môi, nhìn biểu tình đáng giận trên mặt tên tiểu tử thúi này “…… Cậu cứ chờ đấy.”
Rồi sau đó xoay người bỏ đi.
Sau khi lên tầng, cô nhắn tin WeChat cho Cố Quyết: 【 Em mới vừa bị em họ kɧıêυ ҡɧí©ɧ! A a a a a a a a a em khen chức nghiệp bảo mẫu của anh rất lợi hại! Thế mà cậu ta lại không tin! Còn nói muốn cùng anh pk! Hơn nữa còn trào phúng tên nhân vật của chúng ta! Tức chết em, hôm nào anh lên mạng hung hăng pk ngược cậu ta giúp em có được không!!! 】
……
Nguyễn An An tức giận đầy l*иg ngực, nhưng lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cô ở nhà cũ ngây người một ngày một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm người khác còn chưa dậy cô đã chào hỏi ông nội rời đi trước một bước.
Thực sự thì cô cũng không quá thoải mái với mấy người rõ ràng chẳng quen thuộc nhưng vẫn phải xem ở mặt mũi lão gia tử mà cười giả lả với mình. Rồi lại bởi vì thân phận xấu hổ giữa một nhà Nguyễn Chính mà có chút khó xử, cho nên sẽ mang biểu tình kỳ kỳ quái quái nói chuyện phiếm với đám người thân thích.
Lâm gia và Nguyễn gia khác nhau hoàn toàn.
Lâm Tùng Bách không thích quá nhiều người tụ tập lại với nhau, cho nên nhóm tiểu bối trong nhà luôn lục tục tới chúc tết vào ngày đầu năm mới, đồng thời ông cũng rất ít khi giữ người ở lại.
Thời điểm Nguyễn An An đến Lâm gia, phòng khách to như vậy chỉ có hai người, bà ngoại đang ngồi trong phòng khách đeo kính viễn thị cắt giấy dán cửa sổ, mà ông ngoại ở một bên thật cẩn thận dán lên cửa sổ.
Nguyễn An An nhìn thấy cảnh này nhịn không được bật cười.
Không tự chủ kéo hình ảnh này về phía mình, nghĩ, sau này cô và Cố Quyết cũng sẽ như vậy sao?
Chắc hẳn…… Sẽ vậy đi.
Nguyễn An An mỉm cười đi đến bên người Lâm Tùng Bách, lão gia tử tức giận liếc mắt nhìn cô một cái: “Đã trở lại rồi sao?”
Rồi sau đó lấy băng dán và cây kéo nhét vào trong tay cô “Nghe ông chỉ huy, con dán.”
Ban ngày bận việc, dán giấy lên song cửa sổ, trong nhà lập tức có hương vị năm mới.
Cho tới nay Nguyễn An An chưa từng có chấp niệm quá lớn với tết.
Có thể là liên quan tới việc du học ở nước ngoài mấy năm, thời điểm đến Tết Âm Lịch sẽ nhận được nhiều tin nhắn hơn ngày thường một chút mà thôi. Trả lời tin nhắn chúc phúc xong, cô vẫn phải lên lớp.
Duy chỉ có một năm nhất thời hứng khởi, chạy đến quán đồ ăn Trung Quốc gọi một phần sủi cảo.
Kể từ khi trưởng thành, năm nay là lần đầu tiên cô chính thức đón năm mới.
Đúng là quá vui vẻ. TV mở cả ngày, không khí vui vẻ nhạc nền rực rỡ quanh quẩn trong phòng khách, có thể dễ dàng khiến tâm tình của người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Năm nay Nguyễn An An phải trả lời tin nhắn nhiều hơn năm ngoái, chủ yếu là đám bạn bên trường đại học C bên kia đều đặc biệt nhiệt tình, tất cả đều chân thành tha thiết, mang theo lời chúc phúc cùng vô số dấu chấm than.
Buổi tối ăn cơm tất niên, ông ngoại uống rượu mặt đỏ bừng, Nguyễn An An cũng thừa dịp ăn tết uống thêm mấy ngụm cho đã ghiền.
Hai người ông một ngụm cháu một ngụm, sau đó tổ tôn hai người uống tới mức đầu óc mơ hồ. Trong tiếng cười của bà ngoại, ông khoác áo khoác đi ra ban công ngắm sao.
Ông ngoại ngồi nằm trên ghế, Nguyễn An An ngồi xổm trên băng ghế nhỏ bên cạnh.
Lâm Tùng Bách uống nhiều hơn cô, tửu lượng của ông rất tốt, nhưng vẫn có chút men say. Nguyễn An An phát hiện ánh mắt ông nhìn mình dần dần trở nên có chút mông lung không rõ.
Sau một lúc lâu, ông đột nhiên nói: “Con ấy…… càng ngày càng giống mẹ con.”
Điểm này Nguyễn An An cũng tự mình biết.
Điểm giống nhau giữa cô và Nguyễn Chính đại khái chắc phải dùng kính lúp mới có thể nhìn ra, nhưng nếu như mẹ cô còn ở đây mà nói, nhất định bà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô là con gái bà.
Chính vì điều này, cô đã hơn một lần cảm thấy gien của mình rất biết tranh đua.
Lâm Tùng Bách lại nói: “Con…… Có nhớ mẹ con không?”
“……”
Nguyễn An An sửng sốt.
Cô rất ít khi nghe thấy mấy lời nói liên quan đến mẹ cô từ chỗ Lâm Tùng Bách.
Sau khi phản ứng lại, cô gật đầu: “Đương nhiên.”
“Ông ngoại ông không nhớ sao?” Nguyễn An An sợ ông phản bác, liền trước một bước nói: “Con thấy được, 360 độ trong thư phòng ông đều bày đầy ảnh chụp của mẹ con, còn những món đồ chơi hồng nhạt trong ngăn tủ …… chắc không phải là ông thích chơi chứ?”
Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán trước của cô, Lâm Tùng Bách cũng không định chống chế.
“Đúng vậy, ông cũng rất nhớ mẹ con.” Lâm Tùng Bách nói “Sự tình năm đó, con hỏi ông rốt cuộc là chuyện như thế nào…… Không phải ông không muốn nói cho con, mà là khi đó ông và mẹ con đã gần như tới mức đoạn tuyệt quan hệ rồi…… đương nhiên mẹ con sẽ không nói mọi chuyện cho ông.”
Nguyễn An An sửng sốt, đang muốn hỏi đi xuống, sau khi uống rượu xong dường như tư duy của Lâm Tùng Bách thập phần mẫn cảm, ông đột nhiên hỏi: “Con cảm thấy ông ngoại đối xử nghiêm khắc với con không?”
“Con cảm thấy……” Nguyễn An An châm chước một chút “Đúng vậy, khá nghiêm khắc.”
Đuổi cô ra nước ngoài du học gì đó, bắt cô tới công ty tôi luyện từ sớm gì đó.
Tất cả đều nằm trong phạm vi mà cô có thể tiếp thu.
“Ừm.” Lâm Tùng Bách nói “Năm đó mẹ con, so với con thì bị quản nghiêm khắc hơn nhiều.”
“……”
“Lúc còn trẻ thân thể bà ngoại con không tốt, sinh mẹ con xong, bác sĩ đề nghị không nên sinh nở nữa, ông đương nhiên đem tất cả hy vọng đặt lên người nó……” Lâm Tùng Bách thở dài “Người ta nói con gái phải nuôi sủng, nhưng ông thật sự chưa từng chiều chuộng mẹ con.”
“Nói đến cũng kỳ quái” đôi mắt ông lão lập loè “Tuy rằng ông yêu cầu nghiêm khắc khắp nơi, nhưng trời sinh nó tính tình yếu đuối, học tập thành tích không tốt, không cho nó chơi nó rớt nước mắt…… haiz, đáng lẽ ông nên sớm nhìn ra mẹ con căn bản không thích hợp kinh doanh, không bức bách thì cũng không đến mức nháo tới mức này.”
Nguyễn An An vẫn luôn trầm mặc không nói.
Lúc trước ông nội cũng nói cho cô một ít việc liên quan đến mẹ cô, từ những miêu tả vụn vặt của ông nội và ông ngoại, khi còn trẻ dường như mẹ cô là một cô gái có chút tùy hứng ngây thơ, vì thế đã phải chịu sự giáo dục vô tình của cuộc sống.
Nhưng cô chưa từng trải qua, cũng chưa từng nghe mẹ nói về đoạn quá khứ này, không thể an ủi ông ngoại, không thể thay mẹ nói với ông rằng bà rất ổn. Cho nên, đáp án tốt nhất chính là yên lặng lắng nghe.
Dường như Lâm Tùng Bách cũng hoàn toàn không cần cô đáp lại.
Hai người thổi gió, Nguyễn An An nhìn bầu trời đầy sao, trầm mặc thật lâu, lâu tới mức ngón tay trở nên cứng đờ.
“Đã, mười mấy năm ……”
Giọng nói già nua ở trong đêm tối, âm cuối như mang theo một tia nghẹn ngào.
Nguyễn An An chưa bao giờ khắc chế bản thân mình nghĩ về mẹ.
Lần đầu tiên nhớ cô đã khóc, khóc thật sự rất thảm, lần thứ hai cũng vậy, lần thứ ba, lần thứ tư…… Không ngừng tưởng niệm, không ngừng đau đớn, nhưng rồi cũng quy về bình tĩnh, mãi cho đến khi nhớ lại người này rõ ràng tất cả đều hồi ức ấm áp.
Có lẽ ông ngoại trái ngược hoàn toàn với cô.
Ông vẫn luôn tự tạo áp lực cho chính mình, trên vai ông là gánh nặng toàn bộ Lâm thị nhưng lại khó có thể đối mặt với sự áy náy của người cha dành cho con gái, chỉ có thời điểm uống rượu say mới có thể nói ra vài phần.
“Ông ngoại.”
Thật lâu sau, Nguyễn An An nhẹ giọng nói.
Như là đối với ông, cũng là đối với chính mình.
“Mọi người, khả năng bao gồm ông và bà ngoại đều cảm thấy mẹ con không còn nữa…… nhưng con lại không cảm thấy như vậy.”
“Nói là tâm linh cảm ứng cũng được, nói là giác quan thứ sáu cũng tốt, dù sao con vẫn cảm thấy như vậy. Hơn nữa, chưa từng có bất cứ một giây phút nào hoài nghi chuyện này.”
Mẹ cô, nhất định đang sống ở đâu đó trên thế giới này.
Mà cuối cùng bọn họ sẽ gặp lại.
Thời điểm Nguyễn An An đi ra ban công ngắm sao cùng ông ngoại thì không mang theo di động, vừa trở về đã thấy, tin nhắn đã sắp tràn ra khỏi màn hình, WeChat đầy những chấm đỏ.
Cố Quyết là người gửi nhiều chấm đỏ nhất.
【 Người đâu? 】
【 Ở đó sao 】
【Hi】
【 Đã nói sẽ video call nói chuyện cơ mà 】
【 Vợ ơi? 】
【Bổn Bổn sốt ruột, không nhìn thấy mẹ liền muốn khóc muốn hôn 】
……
Xem hết hơn hai mươi tin nhắn của anh, Nguyễn An An chúc ông bà ngoại ngủ ngon sau đó lên tầng trở về phòng.
Vì thế mấy tiếng cuối cùng của năm cũ đều dành để nói chuyện điện thoại.
Có thể là vì ngày đặc biệt, hôm nay Cố Quyết không nói màu mè, ngược lại lại chuẩn bị rất nhiều lời âu yếm.
Không biết có phải tự anh nghĩ ra hay không, khi anh nói những lời đó, phối hợp với gương mặt tuấn tú biểu tình nghiêm túc kia, cách màn hình nhưng Nguyễn An An vẫn bị anh nói tới mức mặt đỏ tai hồng.
Cuối cùng Nguyễn An An quá buồn ngủ, ngáp liên tục, lúc chuẩn bị cùng anh nói lời ngủ ngon.
Cố Quyết đột nhiên gọi cô: “Bảo bối.”
Nguyễn An An đã thủ sẵn di động, nhắm nghiền hai mắt đáp: “Vâng?”
“Năm nay đã như vậy……” Anh nhẹ giọng nói, “Sang năm chúng ta đón năm mới cùng nhau, được không?”
“……” Nguyễn An An sửng sốt một chút, cô mở mắt ra “Anh nói……”
“Đúng vậy, cùng nhau ăn tết, em dẫn anh về nhà, hoặc anh đưa em về nhà…… Về sau mỗi một năm, chúng ta đều không rời xa nhau.”
“……”
Sau này mỗi một năm, đều không rời xa nhau.
Nguyễn An An nghe xong lời anh nói, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu thường xuyên nhìn thấy, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy đó là một bài thơ hay.
Hẹn gặp lại hàng năm.
Cố Quyết ở bên kia thúc giục, lại hỏi một lần nữa: “Này? Có cần suy nghĩ lâu như vậy không?”
Ngữ khí rất không vừa lòng.
“Em đang lo lắng điều gì sao? Đưa em về nhà, người nhà anh sẽ tuyệt đối không phản đối, em xem anh……”
Anh đột nhiên đi vào con đường sầu não, Nguyễn An An giấu mặt vào trong chăn, không ngăn được ý cười đang treo trên khóe miệng.
“Được” Cô ngắt lời anh “Về sau mỗi năm chúng ta đều ở bên nhau đi.”
Năm nào cũng gặp nhau đi.
Đối với hoạt động sau khi ăn tết Nguyễn An An trực tiếp lược bỏ.
Đầu tiên cô không có đối tượng chúc tết, Khương Di và Ân Viện cũng không cần cô tới cửa chúc tết. Hai vị mỹ nữ danh viện này trong suốt cửa ải cuối năm đều phải tham gia các loại party, nhưng cho dù có bận rộn, cô cũng không nhàn rỗi hơn người khác là bao.
Sang năm mới Lâm gia thường xuyên có khách tới thăm, cho nên Nguyễn An An đã dọn về chung cư của mình, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ.
Lâm thị đương nhiên không có khả năng cho toàn bộ nhân viên công ty nghỉ tết. Trong cửa ải cuối năm, hầu hết nhân viên luân phiên làm việc. Toàn bộ công ty cũng chỉ có Nguyễn An An làm việc cả ngày trong thời gian ăn tết.
Quá châm chọc, nữ tổng tài cái gì, hiện tại cô chính là nhân viên mệt mỏi nhất công ty.
Thời điểm oán giận Lâm Tùng Bách, ông lập tức thổi râu trừng mắt: “Con chơi đùa bao lâu rồi không biết hay sao! Còn mặt mũi ở chỗ này kêu mệt!”
Nguyễn An An nghĩ lại cuộc sống như thần tiên nửa năm đầu của mình, yên lặng nuốt khổ vào trong bụng.
Chờ đến ngày mùng 7 mùng 8, nhân viên công ty bắt đầu đi làm, ban ngày cô làm việc tại công ty mới có chút khoan khoái.
Rốt cuộc cô đã nói với Cố Quyết sẽ trở về nhà trước ngày đi học, tới hôm nay đã gần tới ngày đi học, cho nên Nguyễn An An ước định với Cố Quyết rằng ba ngày sau cô sẽ quay lại. Cố Quyết lập tức tỏ vẻ anh và Bổn Bổn tương đối vừa lòng với khoảng thời gian đó.
Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại làm. Cuối ngày còn có hai cuộc họp, lại vừa khéo có chút việc cần phải tăng ca. Buổi tối thời điểm về đến nhà, lúc này Nguyễn An An mới nhớ tới di động bị cài đặt chế độ im lặng từ khi bắt đầu cuộc họp, tới hiện tại vẫn chưa bật âm trở lại.
Tin nhắn của Cố Quyết lại một lần nữa bạo phát WeChat.
Anh luôn thích spam tin nhắn lúc cô không trả lời, mà Nguyễn An An cũng thích xem mười mấy tin nhắn lầm bầm lầu bầu của anh.
Người giống như anh một khi lầm bầm lầu bầu sẽ khiến người ta có cảm giác…… đáng yêu.
Nguyễn An An mỉm cười đọc tin nhắn của Cố Quyết xong, trả lời ngắn gọn: 【 Đợi chút, em đi tắm rửa đã】
Rồi sau đó cô tiến phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa, sấy qua tóc và trở về phòng.
Nhìn thấy bên kia trả lời hai tin nhắn.
Chồng yêu: 【 Đề nghị lúc anh không có ở bên cạnh em, em không được nói lời ái muội như vậy】
Chồng yêu: 【 Não trái phải của anh đều rất phát triển, nó có thể liên tưởng ra những hình ảnh không cần thiết, em nói như vậy sẽ khiến anh hiểu lầm, còn khiến cho nơi nào đó có phản ứng 】
Nguyễn An An: “………………”
Lưu manh chui từ chỗ nào ra vậy.
Trong nháy mắt, cô quả thực muốn trực tiếp ngủ không để ý tới anh nữa.
Nguyễn An An lên giường
“Bảo bối, chuyển sang gọi điện thoại đi.”
Nguyễn An An sửng sốt: “Hả? Vì sao?”
“Bên này anh sắp hết pin rồi, hiện tại cũng không tiện sạc điện thoại, anh muốn nói chuyện với em nhiều hơn một lát.”
“Ừm, được.” Nguyễn An An tắt giao diện và nhấn phím gọi đi.
“Đúng rồi, lúc trước em nói với anh, em làm hồ sơ……”
Nguyễn An An cảm thấy sau khi quay lại trường học, chắc hẳn sẽ không có khả năng giống như trước kia mỗi ngày đều ở nhà chơi, cho nên trong khoảng thời gian này cô đã đề cập tới tìm công ty thực tập với Cố Quyết. Đến lúc đó cô sẽ có lý do hoàn mỹ để đi ra ngoài.
Nguyễn An An lải nhải nói về mấy công ty cô tìm được, gia tăng tính chân thật, lại cảm nhận rõ ràng rằng quả nhiên Cố Quyết càng ngày càng trầm mặc.
“Sao anh không nói lời nào?” Nguyễn An An trêu chọc “Sắp hết pin sao?”
“Không phải.” Cố Quyết nhanh chóng phủ nhận “Muốn nghe em nói.”
Giọng nói của anh có chút ám ách, còn có chút không thích hợp…… Nhưng trong lúc nhất thời Nguyễn An An cũng không nghe ra cái gì, cô “Ồ” một tiếng “Anh muốn em nói chuyện gì?”
“Nói……” Cố Quyết tạm dừng một chút “Tùy tiện đi, nếu không biết nói cái gì thì gọi tên anh cũng được.”
“……”
Cái gì mà ‘gọi tên anh cũng được’.
Gần đây áp lực công việc của Nguyễn An An rất lớn, có nhiều chuyện đau đầu, cô đem những thứ đó đổi thành áp lực tìm công ty thực tập, phàn nàn với Cố Quyết về một số khó khăn.
Lúc đầu Cố Quyết vào thời điểm cô tạm dừng anh sẽ trả lời một tiếng, “ừ” ngắn gọn, nhưng không biết sau bao lâu, bên kia hoàn toàn không có ai đáp lại.
“…… Alo?”
Nguyễn An An ngẩn người, rõ ràng di động thể hiện tín hiệu rất tốt, cũng không có tạp âm.
Vì sao đột nhiên không có tiếng.
Nguyễn An An lại gọi một tiếng: “…… Thầy giáo Cố?”
“……”
“Cố Quyết?”
“……”
“Anh nói chuyện……” còn chưa nói xong.
Mãi cho đến khi bên tai truyền đến tiếng thở dốc đầy áp lực, tựa như…… Còn mang theo cả tiếng rêи ɾỉ.
—— Giống như một hồi chuông cảnh báo gõ vào đại não.
Cả người Nguyễn An An đều cứng lại.
Cô trừng lớn đôi mắt, quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy, lỗ tai áp sát vào ống nghe bắt đầu lan tràn nhiệt độ ra cả gương mặt.
“Anh……” Cô há miệng thở dốc, mắng cũng không được, không mắng cũng không được, cuối cùng mặt mày nghẹn tới mức hồng thấu, cuối cùng cô cắn răng nhả ra một câu: “…… Anh làm gì vậy?”
“Anh đang làm gì……” Cố Quyết cười một tiếng “Em nói xem anh đang làm gì?”
“……”
“Xin lỗi, anh cảm thấy nếu nói trước đại khái em sẽ không phối hợp……” Anh cười khẽ xuyên thấu qua điện thoại truyền tới lỗ tai cô, tê tê dại dại: “Thế nào, Tel play, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ?”