Phương Tuần Âm chưa bao giờ xử lý tình huống kiểu này.
Nhưng công bằng mà nói, cô nghĩ cô không nên đưa tài khoản wechat này cho Chu Mật thì hơn.
Không phải vì cô cũng có tình cảm thầm kín với Trần Gia Mạc.
Cô và Chu Mật khác hẳn nhau.
Chu Mật yêu mến Trần Gia Mạc một cách thẳng thắn, như bao thiếu nữ trong ngôi trường này.
Những suy nghĩ mơ mộng của cô ta được thể hiện rõ.
Người khác sẽ không thấy cô ta phiền phức, chỉ thấy cô ta trong sáng và đáng yêu.
Nhưng trong lòng Phương Tuần Âm, Trần Gia Mạc là ánh trăng ở tít trên cao, không thể chạm tới.
Suốt đời cô luôn muốn trở thành người như anh.
Vì cô không làm được.
Nên cô mới vô thức ngưỡng mộ anh.
Thế nên cô cũng không có tâm lý ganh đua hay độc chiếm.
Phương Tuần Âm không thể đưa tài khoản wechat của Trần Gia Mạc cho bạn thân, chủ yếu là vì cô thấy làm như vậy là bất lịch sự.
Rõ ràng hai người chỉ là người xa lạ.
Trần Gia Mạc tốt bụng cho cô thông tin liên lạc, để nếu cô có di chứng gì thì liên hệ với anh.
Sau cùng cô lại lén đưa nó cho những nữ sinh khác, còn mạo muội dùng nó để làm phiền anh.
Nhìn kiểu gì cũng thấy không thỏa đáng cho lắm.
Sau khi chần chừ một lúc.
Cuối cùng Phương Tuần Âm cũng đưa ra quyết định.
Sau khi Chu Mật đỏ mặt, đứng dậy rời khỏi bàn cô, cô vội lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu, mở giao diện wechat.
Phương Tuần Âm không có bạn bè nên thường ngày cũng cực ít dùng những ứng dụng trò chuyện này.
Đương nhiên, cuộc trò chuyện từ một tháng trước vẫn nằm ở đầu trang.
Cô nhíu mày, ấn vào hình đại diện được chú thích là “Trần Gia Mạc”, vô thức xoa khẽ mấy lần rồi chạm nhẹ vào màn hình.
Cô ấn vào vòng bạn bè của đối phương.
Cô xem lướt qua.
Trần Gia Mạc rất ít khi đăng bài trên vòng bạn bè, mấy bài đăng hiếm hoi của anh toàn là chia sẻ bài hát hoặc chia sẻ một số thông tin về giải đấu NBA.
Cô kéo xuống chút nữa.
Khoảng mấy tháng trước mới có một bức ảnh.
Đó là ảnh chụp sườn mặt anh.
Góc chụp rất xa, bố cục cũng ngẫu nhiên, như một bức ảnh được tiện tay chụp.
Trong ảnh, Trần Gia Mạc đang mặc quần áo chơi bóng, ôm bóng rổ trên tay, ngồi tựa vào trụ bóng rổ.
Da anh rất trắng, đường nét khuôn mặt rất đẹp. Mặt anh rịn mồ hôi, hình như vừa thắng một ván.
Có thể nhận thấy nét cười đắc ý giữa lông mày anh, trông anh rất vui.
Phương Tuần Âm ngẩn ra một lát.
Sau đó, bằng một cách âm thầm.
Và lặng lẽ.
Cô ấn giữ một lúc, lén lưu bức ảnh này lại.
Sau đó, cô xóa Trần Gia Mạc khỏi danh sách bạn bè một cách dứt khoát.
Dường như phải làm thế thì Phương Tuần Âm mới yên tâm, không cảm thấy có lỗi với bạn mình.
Đương nhiên cô cũng không trở nên bất lịch sự và không biết điều với Trần Gia Mạc.
…
Mở đầu kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ở thành phố Giang mưa rất to, nhiệt độ cũng giảm mười mấy độ.
Chỉ sau một đêm, hơi thở của nàng thu đã lặng lẽ tràn ngập trong không khí.
Sáng sớm.
Mưa đang tạnh dần.
Phương Tuần Âm vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa.
“... Em muốn nhờ Âm Âm dạy thêm cho em họ nó nhân kỳ nghỉ. Tuy bọn em không mong thằng bé vào được Trung học số Tám nhưng cũng phải học trường nào cho ra hồn đúng không!”
“Chắc chắn là được rồi, dù sao trẻ con đều phải học. Không sao đâu, Âm Âm cũng không có việc gì ở nhà, cứ để con bé trông em đi.”
“Đúng là làm phiền Âm Âm quá!”
“...”
Phương Tuần Âm bỗng cảm thấy rất đau đầu.
Cô mở cửa.
Quả nhiên là nhà dì út.
Trông thấy Phương Tuần Âm, Khang Văn Trân lập tức hồ hởi bước đến.
Bà ấy không nhiều lời, nhét bao lì xì đỏ vào tay cô.
“Âm Âm, dì đưa em Phi Trì của cháu đến này, kỳ nghỉ này phải phiền cháu nhé. Hai chị em cháu thân nhau, cháu cứ dạy dỗ nó nhiều vào.”
Trước mặt bao người.
Phương Tuần Âm không biết phải từ chối thế nào, đành đồng ý.
“Không sao đâu dì út, cháu không phiền đâu ạ.”
Đây cũng không phải lời khách sáo.
Đúng là cô không thấy phiền.
Phương Tuần Âm vốn nhát gan, sợ đám đông, cô thường hơi xa cách với mọi người, không muốn đến gần ai hết.
Chỉ mình Khang Phi Trì có quan hệ khá tốt với cô.
Hồi hai người còn nhỏ, những khi Khang Văn Trân được công ty cử đi công tác, phải rời thành phố Giang một khoảng thời gian, Khang Phi Trì sẽ được gửi nhờ ở nhà họ Phương.
Đó cũng là khoảng thời gian Phương Tuần Âm không muốn gặp ai nhất.
Tuy tên Khang Phi Trì được đặt theo câu “Không phải vật trong ao*” nhưng cậu ta lại ương ngạnh từ nhỏ.
Không phải vật trong ao*: Câu hoàn chỉnh là “Giao long đắc vân vũ, chung phi trì trung vật” (蛟龍得云雨,終非池中物). Đây là điển tích xuất phát từ “Tam Quốc Chí”. Giao long là rồng thần trong truyền thuyết, sẽ bay đến cùng trời cuối đất, chứ không chịu nằm yên dưới hồ. Điển tích này thường được dùng để chỉ những người ôm hoài bão lớn lao, sau cùng sẽ làm nên nghiệp lớn.
Người cậu ta nhỏ mà nghịch như quỷ sứ, đánh nhau từ khu nhà mình sang tận khu nhà Phương Tuần Âm.
Biết chị mình bị bạn cùng lớp chế giễu, Khang Phi Trì lén đến trường quậy phá ầm ĩ, đánh cho một cậu bé lớn hơn mình hai tuổi khóc lóc om sòm.
Tuy Phương Tuần Âm không nói gì nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Nghĩ đến chuyện cũ, cô hơi ngẩn người.
Chỉ có điều, tuy mọi mặt của Khang Phi Trì đều tốt nhưng cậu ta lại không thích học.
Nếu muốn dụ cậu ta học thì hình như cũng hơi khó khăn.
Một lát sau.
Phương Tuần Âm hoàn hồn, khẽ bổ sung một câu: “Dì ơi, dì không cần đưa tiền...”
Khang Văn Trân cười rộ lên, vội nói: “Cần chứ cần chứ, lần này nghỉ dài ngày, bố mẹ cháu và dì sẽ đến Sùng Minh để làm việc, mấy hôm tới không ở nhà đâu. Âm Âm đưa em cháu đi ăn nhé, à. Hai đứa đều là trẻ con, đừng nấu nướng làm gì, cứ gọi KFC hay McDonald gì đó mà ăn. Ngoài ra cháu nhớ để mắt đến Khang Phi Trì, bảo nó làm hết bài tập. Đừng cho nó ra ngoài chơi nữa nhé. Cháu hiểu không?”
...
Việc Khang Phi Trì đến nhà vừa hay trở thành cái cớ cho Phương Tuần Âm.
Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Trời hửng nắng sau mưa.
Ánh nắng không quá chói chang, mang lại cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Chu Mật hào hứng gọi tới, báo cho cô biết thời gian và địa điểm tụ họp là vào ngày mai.
Phương Tuần Âm do dự mấy giây rồi dè dặt nói: “Xin lỗi nhé, Chu Mật, nhà tớ đột nhiên có khách, tớ không ra ngoài được, chắc không đi được đâu.”
Trong lúc cô nói, Khang Phi Trì đang nhoài nửa người ra ghế sô pha, cậu ta nhìn cô, cười không ngừng.
Ánh nhìn chằm chằm của cậu ta khiến Phương Tuần Âm đỏ mặt, biết cậu ta đang trêu mình, cô quay người về phòng.
Cô trở tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ở đầu dây bên kia, tuy giọng Chu Mật nghe hơi thất vọng nhưng cũng không thể nói là quá đỗi thất vọng: “Hả? Cậu không đến được à? Không còn cách nào khác ư? Âm Âm, cậu không biết đâu, lần này có cả Trần Gia Mạc và Cừ Ý Chi! Đông vui lắm đấy.”
“...”
Sau khi biết là đông thì cô càng không có hứng thú hơn.
Phương Tuần Âm vội lấp liếʍ cho qua chuyện.
Có lẽ vì người trong lòng cũng đến, tâm trạng của Chu Mật rất tốt, cô ta không bám lấy cô đến cùng, chỉ hưng phấn nói mấy câu để bày tỏ tâm trạng rồi cúp máy, kích động đi chọn quần áo.
Thật ra Chu Mật cũng không ngờ mình sẽ rủ được cả Trần Gia Mạc.
Ban đầu, đúng là cô ta đã vắt óc suy nghĩ, định lấy cớ bạn cấp hai để thử xem sao.
Nhưng cho dù mạnh miệng thế, da mặt cô ta vẫn không đủ dày.
Bằng không thì đã không có chuyện cô ta không mở lời nổi suốt bốn năm cấp hai.
Ai ngờ khéo sao lại có một nam sinh lớp họ đã hẹn Thường Triết Tự đi chơi bóng rổ vào hôm đó, hai bên trùng lịch.
Nam sinh đó dứt khoát rủ mấy nam sinh kia đi luôn, nói hát xong sẽ đi chơi bóng. Dù sao KTV cũng ở trong trung tâm thương mại, cách khu liên hợp thể thao không xa, đi xe năm, sáu phút là tới, cũng khá tiện.
Trước giờ Thường Triết Tự và Trần Gia Mạc vẫn luôn như hình với bóng.
Đương nhiên họ sẽ kéo nhau đi.
Còn Cừ Ý Chi thì được một nữ sinh khác rủ đến.
Đây cũng là chuyện bình thường, ngôi trường danh giá như trường Trung học số Tám thành phố Giang có đầu vào cao, toàn những học sinh ưu tú.
Do đó sau khi sàng lọc hết, về cơ bản chỉ có học sinh đến từ mấy trường thôi.
Họ rất dễ quen biết.
Lần này, hoạt động của lớp đã trở thành hoạt động của khối, số người tham gia lên đến gần ba mươi, còn náo nhiệt hơn cả chuyến tham quan mùa thu.
Chu Mật trả lại tiền đặt cọc phòng riêng lớn, chuyển sang phòng riêng xa hoa.
Phòng riêng được thiết kế thông tầng với hai tầng trên dưới, đủ để chứa ngần đấy người.
So với sự hào hứng của Chu Mật.
Trần Gia Mạc chỉ đơn giản là bị Thường Triết Tự kéo đi góp vui.
“Ài, dù sao cũng rảnh mà, vừa hay tìm một chỗ để chơi Tam Quốc Sát**. Hơn nữa, chẳng phải Cừ Ý Chi cũng nói sẽ đến ư!”
Tam Quốc Sát**: Tên tiếng Anh là Legends of the Three Kingdoms, là một trò chơi thẻ bài dựa trên thời Tam Quốc của Trung Quốc và tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung.
Trần Gia Mạc nhếch môi, nói bằng giọng hững hờ.
“Thì sao chứ.”
Thường Triết Tự huých nhẹ cùi chỏ vào người anh, cười gian: “Hai cậu thực sự không có gì à?”
“Đương nhiên là không.”
“Cừ Ý Chi xinh như thế, cậu dám nói cậu không có chút cảm xúc nào với cậu ấy hả?” Thường Triết Tự không tin.
Nghe thấy thế.
Trần Gia Mạc cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng.
Anh nói bằng giọng ngang tàn.
“Con trai à, cha không ham tiền háo sắc như con, cũng không thiếu thốn đến thế.”
“... Mẹ nó chứ Trần Gia Mạc! Tớ mới là cha cậu!”
Sau khi ồn ào cả đoạn đường.
Hai người đến phòng riêng của KTV.
Thường Triết Tự đặt quả bóng rổ xuống, chạy đến nói chuyện với Chu Mật.
Chu Mật đến sớm để có cơ hội nói mấy câu với Trần Gia Mạc. Tiếc rằng Trần Gia Mạc chỉ cười khẽ, chào cô ta rồi đi thẳng lên tầng hai.
Chỉ một câu thôi cũng khiến mặt cô ta bất giác đỏ bừng.
Thường Triết Tự không nhận ra sự khác thường của cô ta, anh ta tự giới thiệu qua về bản thân.
Sau khi ngừng một chút.
Anh ta hỏi: “Bạn nữ hay đi cùng cậu đâu? Hôm nay cậu ấy có tới không thế?”
Chu Mật ngẩn người.
Cô ta không kịp phản ứng lại ngay.
Thường Triết Tự mỉm cười, đưa tay lên trán giả làm phần mái bằng: “Bạn nữ đi cùng cậu khi cậu đi kiểm tra tập mắt ấy.”
Chu Mật hiểu ngay: “Ý cậu là Âm Âm à? Phương Tuần Âm? Ban đầu cậu ấy cũng định đến nhưng hôm nay nhà cậu ấy lại có việc nên không tới được. Các cậu quen nhau à?”
Thường Triết Tự gãi đầu.
Con trai ưa sĩ diện, nhất là trên sân bóng rổ.
Anh ta thực sự thấy ngượng khi nói mình lỡ tay đánh trúng người ta.
Do đó anh ta đành lấp liếʍ mấy câu.
Sau đó anh ta vội quay người đi tìm Trần Gia Mạc.
...
Trên tầng hai của phòng riêng.
Lúc này không có ai hát nên đương nhiên đèn màu cũng không được bật lên, chỉ dùng đèn vàng để chiếu sáng.
Ánh đèn tối hơn tầng một một chút.
Trần Gia Mạc đang lười biếng tựa vào ghế sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại.
Ánh sáng chiếu vào sườn mặt anh.
Tuy nét mặt anh lạnh lùng nhưng vẫn đẹp rạng ngời, khiến người khác rung động.
Thường Triết Tự và Trần Gia Mạc đã biết nhau từ nhỏ, anh ta đã quen với vẻ mặt không cảm xúc này của anh nên không hề để ý, ngồi xuống cạnh anh.
Trần Gia Mạc nhếch môi, cười trêu: “Ồ, đồ háo sắc đã về đấy à? Thường Triết Tự, sao cậu cứ gặp con gái là phải nói chuyện với người ta mấy câu thế?”
“... Cút. Trần Gia Mạc, tớ nói cậu nghe, lúc nhìn thấy Chu Mật, tớ bỗng nhớ ra một chuyện.”
Thường Triết Tự khua tay múa chân.
Tay chân anh ta dài, múa may thế này trông hơi buồn cười.
“Hôm tựu trường ấy, tớ đã đánh bóng trúng một bạn nữ ở sân vận động. Cậu còn nhớ không? Hình như cậu ấy và Chu Mật khá thân, tớ hay thấy họ đi cùng nhau trên hành lang đấy.”
Trong mắt Trần Gia Mạc lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Anh bỗng nhớ đến hôm đi ngang qua phòng dụng cụ.
Rất trùng hợp, anh tình cờ nghe được tiếng thì thầm của Chu Mật và Phương Tuần Âm.
Giọng cô vừa nhỏ vừa mềm mại, tựa như một loại tơ lụa, kéo dài ra mãi, như có thể xua tan cái nắng gay gắt này.
Cô nói: “... Xấu lắm.”
Nghe giọng cô rất tủi thân.
Trần Gia Mạc được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, không thích chế giễu ai, đương nhiên sẽ không tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác.
Anh chỉ đơn thuần cảm thấy Phương Tuần Âm như chú thỏ con.
Sự xáo trộn nhỏ nhất cũng có thể khiến cô tái mặt vì sợ hãi, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Cô luôn dè dặt, cũng rất thú vị.
Nhưng anh không nhất thiết phải nói điều này với Thường Triết Tự.
Trần Gia Mạc ho khẽ rồi nói tiếp: “Ừ, thế thì sao.”
Thường Triết Tự: “Sau đó tớ nghĩ, đã không đền kính cho cậu ấy rồi, cũng hơi ngượng, tớ định bảo nếu hôm nay cậu ấy cũng tới đây, lát nữa tớ sẽ mời cậu ấy uống trà sữa để bày tỏ sự áy náy, cậu thấy hợp lý không?”
Trần Gia Mạc cạn lời: “Chuyện xảy ra hơn tháng rồi, cậu mới nhớ đến việc bày tỏ sự áy náy, đúng là ‘áy náy’ thật.”
“Đừng nói thế! Chẳng phải là do nhiệm vụ học tập nặng nề ư, cậu thấy đúng không?”
“Đừng lẻo mép nữa. Nếu đã định thế, sao chưa đi mua trà sữa đi?”
Thường Triết Tự thở dài, lắc đầu: “Tớ đã nói xong đâu. Chu Mật bảo nhà cậu ấy có việc nên không đến được. Xem ra chúng tớ có duyên nhưng không có phận, tình bạn này đã được định sẵn là sẽ kết thúc một cách đáng tiếc rồi...”
“...”
Sau khi họ nói chuyện phiếm mấy câu.
Người đến đông dần.
Phòng riêng bắt đầu trở nên ồn ào, tiếng nhạc đệm cũng vang lên cùng với tiếng tán gẫu.
Thường Triết Tự giỏi tập hợp đám đông, đã đếm người xong, chuẩn bị chơi Tam Quốc Sát.
Chỉ còn Trần Gia Mạc ngồi một mình trong góc.
Anh đang không có việc gì làm, nghĩ đến những gì mà Thường Triết Tự vừa nói, anh bèn tiện tay mở wechat ra. Anh kéo danh bạ xuống, tìm thấy tên Phương Tuần Âm ở cột “F”***.
*** Phiên âm tên Phương Tuần Âm (方循音) là Fāng Xún Yīn.
Anh không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện.
Thế nên ba chữ “Trần Gia Mạc” vẫn ở đó.
Trần Gia Mạc mím môi.
Anh ngập ngừng nửa giây.
Sau đó ngón tay thon dài của anh bấm vào ảnh đại diện của Phương Tuần Âm.
Anh định xem qua vòng bạn bè của cô.
Nào ngờ vòng bạn bè của cô trống không, chính giữa có một dấu gạch ngang rất dài.
Không có gì à?
Do cô không đăng gì trên vòng bạn bè ư?
Trông cô cũng giống người ít hoạt động trên mạng xã hội...
Bỗng dưng.
Một suy đoán xuất hiện.
Hay Phương Tuần Âm... Xóa anh khỏi danh sách bạn bè rồi thế?