Khi Ánh Trăng Sáng Lên

Chương 2

Nam sinh không nhận ra vấn đề gì.

Anh quay sang nhìn Phương Tuần Âm, lập tức nhíu mày, vội buông tay, lấy khăn giấy trong túi ra nhét vào tay cô.

“Cậu chảy máu mũi rồi, mau bịt bằng khăn giấy đi.”

“À... Ừ.”

Phương Tuần Âm sửng sốt nửa giây rồi luống cuống nhận lấy.

Lúc này, hai nam sinh khác cũng chạy ra từ sân bóng rổ, đến bên hai người.

“Trần Gia Mạc, tình hình sao rồi?”

Phương Tuần Âm thoáng bồi hồi.

Trần Gia Mạc?

Anh tên Trần Gia Mạc à?

Trần nào, Gia nào, Mạc nào thế?

Ánh nắng quá chói chang, khiến người ta hoa cả mắt, cộng thêm chiếc kính vỡ đang cản trở tầm nhìn nên đến giờ Phương Tuần Âm vẫn chưa nhìn rõ mặt Trần Gia Mạc. Cô chỉ cảm thấy nam sinh này rất cao, da cực trắng, giọng cũng rất hay.

Đối với Phương Tuần Âm, thời điểm mà anh xuất hiện quá trùng hợp, khiến người khác rung động khác thường.

Anh như cơn gió mát, làm dịu đi mùa hè cay đắng này.

Cũng xoa dịu cả tâm trạng tự ti và nhát gan không sao biến mất được kể từ khi cô rời lớp đến giờ.

...

Trần Gia Mạc không chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Phương Tuần Âm.

Nghe thấy câu hỏi, anh giơ tay đấm mạnh vào vai nam sinh vừa lên tiếng kia, nói: “Cậu còn dám hỏi à. Cậu chuyền bóng kiểu gì mà khiến bạn nữ chảy cả máu mũi thế, còn không mau xin lỗi người ta đi.”

Nam sinh kia ngượng ngùng gãi đầu: “Cho tớ xin lỗi nhé, tớ chỉ lỡ tay thôi, mà đúng là lỡ tay thật. Cậu học lớp nào thế? Tớ sẽ đền kính cho cậu, để hôm khai giảng tớ mang đến lớp cậu, cậu thấy được không?”

Phương Tuần Âm ôm mũi, giọng cô truyền qua tờ giấy ăn, nghe hơi trầm.

“Không cần, không sao đâu.”

Cô không quen bị người ta nhìn chằm chằm như thế nên vô thức nghiêng người, lùi lại nửa bước, muốn tránh ánh mắt của những nam sinh này.

Tuy cô đang mặc áo khoác cổ cao nhưng dù sao cổ áo cũng không ôm sát hay cao hẳn lên. Có lẽ cô chỉ cần cử động nhẹ là sẽ để lộ vấn đề.

Giống như khi ở trong lớp hồi nãy.

Sơ hở trăm bề.

Hồi cấp hai, Phương Tuần Âm từng viết một câu trong nhật ký.

[Trên thế giới có hàng chục triệu người, có người được thiên sứ hôn, cũng có người bị ác ma nguyền rủa. Mình là người sau.]

Cho dù cô ấm ức đến mấy thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.

Cô chỉ có thể sống dè dặt cả đời.

Nhưng nam sinh cũng không hiểu tại sao cô lại đề phòng người khác như thế, anh ta tưởng cô đang xấu hổ, nhìn cô rồi lại hỏi: “Không cần thật à? Tớ thấy kính cậu vỡ rồi đấy.”

“... Ừ. Không cần đâu.”

Mấy người im lặng trong giây lát.

Sau cùng, Trần Gia Mạc chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.

Anh từ tốn nói bằng giọng điềm tĩnh: “Tạm thời bỏ qua vụ kính đã, để tớ đưa cậu ấy đến phòng y tế, xem xem có bị thương chỗ nào nữa không.”

“Thế cũng được, vậy chúng tớ mang sách về lớp trước cho chủ nhiệm đỡ sốt ruột.”

Sau khi ngừng một chút, anh ta nói thêm: “Cậu ơi, tớ tên Thường Triết Tự, là học sinh lớp chuyên Lý khối mười, cùng lớp với bạn đẹp trai đứng cạnh cậu. Nếu cậu bị chấn động não hay gì đó, cứ tìm tớ để đòi bồi thường. Cậu yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm! Bao hết tiền bồi bổ và thuốc men! Nhưng cậu đừng mách thầy cô nhé. Bằng không, nhỡ bố mẹ biết tớ chưa khai giảng mà đã khiến bạn học bị thương, chắc chắn bố mẹ tớ sẽ gϊếŧ tớ mất.”

“...”

Trước giờ, ở trường Trung học số Tám chỉ có ba kiểu học sinh.

Học sinh xuất sắc, con nhà giàu hoặc học sinh xuất sắc là con nhà giàu.

Rõ ràng Thường Triết Tự là kiểu thứ ba.

Trần Gia Mạc bên cạnh cười khẽ: “Được rồi, cậu đừng lẻo mép nữa. Mau đi đi.”

...

Sau khi hai người kia rời đi, Trần Gia Mạc không nói gì nữa, dẫn Phương Tuần Âm rảo bước về phía phòng y tế.

Một lát sau.

Hai người dừng lại trước tầng một của tòa nhà hành chính.

Tuy hôm nay là ngày tựu trường nhưng đã có giáo viên trực ở phòng y tế.

Trần Gia Mạc giơ tay gõ cửa rồi mới vặn tay nắm cửa, đẩy cửa vào: “Em chào cô ạ.”

“Em vào đi.”

Có một bác sĩ nữ khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trong phòng y tế.

Bà ấy mặc áo blouse trắng, đeo kính, trông rất hiền lành.

Thấy Phương Tuần Âm phía sau Trần Gia Mạc, bác sĩ lập tức nghiêm mặt, vẫy tay với cô: “Lại đây nào, có chuyện gì thế?”

Trần Gia Mạc khẽ đẩy vai Phương Tuần Âm, ra hiệu cho cô qua đó rồi giải thích: “Cô ơi, chúng em vô tình đánh bóng rổ trúng mặt bạn ấy, hồi nãy có vẻ bạn ấy hơi chóng mặt, còn chảy máu mũi, những chỗ khác thì chưa biết. Cô kiểm tra cho bạn ấy giúp em với ạ.”

Anh nói rành rọt từng câu.

“Bị bóng rổ đập trúng à?”

“Vâng.”

“Thế chắc vấn đề cũng không nghiêm trọng quá đâu.”

Bác sĩ yêu cầu Phương Tuần Âm ngồi xuống, tháo kính của cô ra, kéo bàn tay đang bịt mũi của cô xuống rồi kiểm tra cẩn thận.

Một lúc lâu sau.

Bác sĩ bỏ tay xuống, nói: “Không sao đâu, máu mũi ngừng chảy rồi, em ngồi nghỉ một lát là được.”

Sau khi ngừng nửa giây.

Bà ấy nhìn gương mặt ửng hồng của Phương Tuần Âm, vô thức nhíu mày, ôn hòa hỏi: “Em à, em còn thấy khó chịu ở đâu không? Có thấy đau đầu khát nước không? Hoặc người rét run, không còn chút sức nào?”

“...”

Phương Tuần Âm cụp mắt, lắc đầu.

Bác sĩ: “Trời rất nóng, nếu em không bị ốm, mặc nhiều thế này dễ bị say nắng lắm.”

Ngay sau đó.

Mặt Phương Tuần Âm lập tức đỏ bừng lên.

Cô gần như có thể cảm nhận được Trần Gia Mạc đang nhìn cô, hình như cuối cùng anh cũng nhận ra bộ đồ lạc quẻ và phong thái rúm ró đầy khúm núm của cô.

Nhưng khi không có kính ngăn cản, cuối cùng Phương Tuần Âm cũng có thể nhìn rõ nam sinh trước mặt.

Đúng như nhận định ban đầu của cô, Trần Gia Mạc rất cao, có lẽ còn trên 1m8.

Tuy anh cao nhưng không gầy, tay chân mảnh khảnh.

Rõ ràng tư thế đứng của anh trông hơi ngả ngớn nhưng lại khiến người ta cảm nhận được phong thái ngạo nghễ rắn rỏi, rất hiếm thấy trong số những người cùng trang lứa.

Da anh rất trắng, phần tóc mái hơi dài đã ướt đẫm mồ hôi, rủ xuống lông mày, càng tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ và sắc nét của anh.

Tóm lại, trông anh không thua kém những ngôi sao trên ti vi là mấy, rất đúng với câu “mặt đẹp như Quan Ngọc, có một không hai trên đời”, hoàn toàn xứng với từ “bạn đẹp trai” mà Thường Triết Tự nói.

Nghĩ đến đây.

Phương Tuần Âm vô tình đυ.ng phải ánh mắt Trần Gia Mạc.

Cô lập tức cúi đầu, vùi mặt vào cổ áo.

Trần Gia Mạc hơi kinh ngạc, anh nhướng mày nhưng cũng không trêu cô, chỉ rời mắt rồi hỏi bác sĩ: “Cô ơi, cô có thể cho bạn ấy nghỉ ở phòng y tế một lát không ạ?”

Bác sĩ gật đầu, mở sổ ghi chép ra, bắt đầu viết nhanh.

Bà ấy thuận miệng đáp: “Được chứ. Nhưng giờ tựu trường của các em đã hết, cô cũng phải tan làm đây. Lúc về, các em nhớ tắt điều hòa và đóng cửa nhé. Em ơi, em tên gì, lớp bao nhiêu nhỉ, để cô ghi.”

Phương Tuần Âm thoáng sững sờ, cô mấp máy môi, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “ Phương Tuần Âm, lớp 4 khối mười ạ.”

“Ừ, Phương Tuần Âm lớp 4... Tuần hay Tầm nhỉ?”

“Tuần trong tuần hoàn, Âm trong âm nhạc ạ.”

“Tên hay lắm. Được rồi, cô về trước nha.”

Trần Gia Mạc: “Vâng ạ. Chúng em chào cô.”

Bác sĩ cất sổ đi, khóa ngăn kéo, vào phòng trong để thay áo blouse rồi xách túi quay người rời đi.

Sau đó, trong phòng y tế rộng rãi chỉ còn Trần Gia Mạc và Phương Tuần Âm.

Một người đứng một người ngồi, đối diện với nhau từ xa.

Phương Tuần Âm vô thức cuộn ngón tay lại, cố chịu một lúc nhưng vẫn không chịu nổi bầu không khí nghiêm túc đầy lúng túng này, bèn ngập ngừng nói nhỏ: “Tớ không thấy khó chịu, hay về lớp đi... Chắc thầy đang tìm tớ đấy.”

Có lẽ do đã đứng mỏi chân, Trần Gia Mạc kéo cái ghế tròn bên cạnh, ngồi xuống.

Nghe thấy Phương Tuần Âm nói thế, anh nhướng mày với vẻ không tin: “Thật à? Tớ thấy sắc mặt cậu không ổn lắm.”

“Tớ không sao thật mà.”

“Thế được rồi, tớ định để cậu nghỉ thêm một lát. Xin lỗi cậu vì chuyện hôm nay nhé, hay cậu cho tớ cách liên lạc đi? Nhỡ lát nữa cậu vẫn chảy máu mũi thì cứ nhắn cho tớ, tớ sẽ bảo Thường Triết Tự đưa cậu đi bệnh viện.”

Trần Gia Mạc lấy điện thoại ra khỏi túi.

Anh ngẩng lên nhìn cô.

“Cậu dùng QQ à? Hay wechat thế?”

“...”

Phương Tuần Âm vẫn hơi ngơ ngác, não không theo kịp, chỉ có thể xuôi theo mạch suy nghĩ của anh.

Không lâu sau, trong wechat của cô đã có thêm bạn mới.

[Bạn đã kết bạn với ZzC, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.]

Trần Gia Mạc cầm điện thoại lên, hí hoáy gì đó.

Ngay sau đó, chiếc điện thoại trong tay Phương Tuần Âm khẽ rung lên.

ZzC: [Trần Gia Mạc]

Phương Tuần Âm chớp mắt.

Cô thầm “Ồ” một tiếng.

Thì ra là Gia này, Mạc này.

Cái tên lạnh lùng* thật đấy.

* Từ Mạc (漠) trong tên nam chính có nghĩa là lạnh nhạt, thờ ơ.

Trần Gia Mạc cất điện thoại đi, đứng dậy gật đầu với cô: “Được rồi, tớ đưa cậu về lớp nhé.”

...

Hai người đi về nhanh hơn lúc đến một chút.

Một lát sau, họ đã bước vào tòa nhà giảng dạy.

Trần Gia Mạc học lớp chuyên, tuy anh và Phương Tuần Âm đều thuộc khối mười nhưng không ở chung tầng.

Trên tầng hai.

Lớp 4 ở ngay cạnh cầu thang.

Trần Gia Mạc đứng lại ở bậc thang cuối cùng.

Trên đường đi, Phương Tuần Âm vẫn luôn cúi thấp đầu, tư thế và động tác như đang bị tra tấn, vô cùng cứng nhắc, thậm chí còn có vẻ sợ hãi. Đến lúc này, cô mới cảm thấy như được giải thoát.

Cô vội nói khẽ: “Đến lớp tớ rồi, cảm ơn cậu. Cậu cũng về lớp đi.”

Thời gian tựu trường đã hết, một số lớp đã tan học.

Sự cố nhỏ này khiến họ mất rất nhiều thời gian.

Trần Gia Mạc không nói gì, chỉ khách sáo gật đầu, khẽ liếc qua mặt cô nhưng không nhìn lâu.

Anh quay người.

Anh đi lên tầng tiếp.

Sau khi bóng lưng Trần Gia Mạc biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang, tấm lưng căng cứng của Phương Tuần Âm mới thả lỏng.

Cô lặng lẽ tựa vào vách tường lát gạch men ở hành lang.

Gạch men lạnh như băng.

Nhịp tim cô cũng dần chậm lại.

Phương Tuần Âm có thể khẳng định, lúc ở phòng y tế, từ góc đó, cho dù cô đang cúi đầu thì Trần Gia Mạc vẫn có thể thấy rõ vết bớt ở cổ cô.

Nhưng anh không hề ngạc nhiên, cũng không thấy tò mò.

Anh vẫn lịch sự và khách sáo.

Anh vừa lịch lãm vừa có trách nhiệm.

Nam sinh này có thể khiến người ta có thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên.

Từ bé đến giờ, Phương Tuần Âm chưa bao giờ dám hy vọng điều gì xa vời.

Cho dù chỉ là một ánh mắt bình thản như thế thì cũng có thể khiến cô cảm thấy biết ơn.

Trần Gia Mạc.

Cô thầm nhẩm lại cái tên này.

Cảm ơn.