Thập Niên 80: Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 3: Giả vờ ngất - Cả thôn tổng động viên 3

Lời này của mọi người rõ ràng đã truyền đến tai Lạc Di, khóe miệng cô kéo ra, khen nữ chính thì cứ khen thôi, tại sao phải hạ người khác xuống thế chứ?

Thần quỷ ơi? Cô chỉ là một cô bé mười tuổi, cánh tay bắp chân nhỏ bé, không ăn không uống nhặt bông lúa đến trưa, mệt mỏi thành như thế này rồi còn làm gì cũng không xong sao

Lạc Xuân Mai lớn hơn cô bốn tuổi, làm cô cháu gái có phúc phần được yêu thương chiều chuộng nhất, bình thường cũng không xuống ruộng, chỉ ở trong nhà nhúng nhúng rửa rửa, chỉ là đến mùa vụ thì ra ruộng một chút, cũng chỉ là làm việc nhặt bông lúa thôi mà, rốt cục thì nhìn tài giỏi hơn cô từ chỗ nào vậy?

Lạc Di không nhịn được mà nhìn Lạc Xuân Mai một chút, à, cô ta cúi đầu xuống và khóe miệng hơi nhếch lên… Này là đang âm thầm vui sướиɠ? Đắc ý?

Trong lòng cô run lên, cảm giác thật sự không ổn, hình như nữ chính không biểu hiện ra sự lương thiện.

Cô vừa xuyên đến chưa bao lâu, chỉ biết hoàn cảnh nhà mình và những chuyện đã từng xảy ra, còn đối với kịch bản sau đó thì cô hoàn hoàn không biết gì cả.

Ai bảo cô không lấy được kịch bản nữ chính chứ.

Lạc Di vừa muốn nói gì đó thì tiếng kèn trong đội vang lên: “Các đồng chí cố gắng thêm một chút nữa, thức trọn đêm nay, tranh thủ đưa lúa vào nhà kho trong đêm, các đồng chí, thời điểm để thử thách mọi người đến rồi…”

Đội trưởng Lạc Quốc Cường cầm một cái loa lớn động viên kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần người dân trong thôn, từng câu từng chữ đều cổ vũ mọi người, người dân trong thôn đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng nhiệt tình, từng người đều nhiệt tình hơn một trăm phần trăm.

Lạc Xuân Mai mỉm cười nhìn cha mình, dường như còn mang theo cả sự kiêu ngạo nữa.

Nhưng mà vào lúc này, một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, làm cho người dân trong thôn giật mình thốt lên, nhao nhao nhìn sang.

Cách đó không xa, một bóng dáng lung lay sắp ngã, sau đó lập tức ngã xuống trong ruộng.

Sắc mặt Lạc Di trở nên rất khó coi, cô vội lao ra: “Cha cháu ngất xỉu rồi, cứu mạng với.”

Lạc Nhiên cũng chạy đến, hai mắt Lạc Quốc Vinh nhắm chặt, không nhúc nhích, trên trán chảy ra máu tươi, nhìn rất ghê người. Hai chị em quỳ xuống đất, nước mắt rơi xuống lộp bộp: “Cha ơi, cha ơi.”

Một bên khác, Ngô Tiểu Thanh điên cuồng lung lay thân thể của chồng mình, kêu gào khóc lóc:

“Cha nó ơi, ông đừng dọa tôi, đừng có xảy ra chuyện gì đấy, nếu như ông có chuyện gia bất trắc thì ba mẹ con chúng tôi phải sống thế nào đây? Mẹ ông là một người bất công, anh cả ông lại là người chỉ lo thanh danh của mình, mặc kệ sự sống chết của anh em…”