Cô do dự vài giây rồi đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng 1204 thì dừng lại.
Nhà họ khóa cửa rồi, làm sao vào được?
Diệp Lăng vỗ vào đầu mình mấy cái, thật là ngu ngốc mà.
Ngay lúc cô xoay người rời đi, cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra. Cô giật mình dùng dao đâm ngược trở lại… nhưng chỉ đâm vào khoảng không.
Cô chỉ thấy một cậu bé cao chưa qua đầu gối, vừa khóc thút thít vừa nhìn cô: “Ba, mẹ…”
Diệp Lăng lập tức giấu con dao đi, cậu bé này vừa nhìn đã biết là vẫn là con người chứ không phải thây ma.
Nhưng làm thế nào mà đứa bé vẫn sống được?
Bọn quái vật không cắn cậu bé à?
Có khả năng thây ma đã chạy ra ngoài đuổi theo người phụ nữ, sau khi ăn no xong cũng không còn hứng thú nữa. Mà đứa nhỏ vẫn luôn ngủ, khoảng cách cũng khá xa cho nên thây ma không đánh hơi được nên bỏ đi.
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, Diệp Lăng đều cảm thấy đau đầu, cô không biết chăm sóc trẻ con
Cậu bé nghẹn ngào: “Chị ơi, chị có thấy ba mẹ em đâu không?”
Cậu bé rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ gọi Diệp Lăng là cô. Mà Diệp Lăng cũng thấy đây là một cậu bé hiểu chuyện.
Cô chắn trước mặt đứa nhỏ để ngăn không cho cậu bé nhìn thấy xác thây ma ở ngoài hành lang.
Cô không biết phải giải thích như thế nào với cậu bé. Cậu bé có thể tiếp thu không?
Đứa nhóc này mới năm tuổi, đã có thể hiểu ư?
Diệp Lăng không muốn dây dưa nhưng cứ để cậu bé ở nhà sống cùng với hai thây ma sao? Kết quả như nào không cần suy nghĩ cũng biết.
Cô hỏi: “Em không vào phòng tìm bà nội à?”
Cậu bé lắc đầu: “Trong phòng có quái vật huhuhu, rất đáng sợ. Ba mẹ, ông bà đều không thấy đâu nữa.’’
Cậu bé vốn định mở cửa nhưng nghe thấy tiếng động nên sợ hãi chạy ra ngoài.
Diệp Lăng: “Bây giờ nhóc ở tạm nhà chị đợi một chút, lát nữa bà ngoại sẽ tới đón.”
Chắc hẳn ông bà ngoại đang ở quê, khả năng sống sót là rất lớn. Đứa bé cũng rất ngoan ngoãn gật đầu. Diệp Lăng tạm thời để đứa bé ở nhà mình, sau đó tiến vào phòng 1204.
Đầu tiên cô lấy đồ ăn của phòng 1204. Nhà bọn họ tích trữ rất nhiều đồ: mì gói, gạo, thịt tươi, thịt xông khói, rau, đồ ăn vặt, còn rất nhiều dưa muối và kim chi.
Dù sao cũng phải giúp chăm sóc đứa nhỏ một thời gian, cô lấy cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì hết.
Cô đi tới phòng ngủ vặn tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa, ai ngờ “rầm” một tiếng, cánh cửa lập tức rụng rời.
Tại sao sức lực của cô lại mạnh như vậy?
Ngay khi vừa đẩy cửa ra, đám thây ma lập tức nhanh nhẹn lao tới, con đi đầu đứng mũi chịu sào bị ngăn tủ đập vào.
Con thây ma bị cắn ở đằng sau di chuyển chậm hơn so với nữ thây ma phía trước.
Diệp Lăng nói xin lỗi một câu rồi giải quyết nó, lại nhanh chóng xoay người gϊếŧ chết con khác.
“Rầm” thây ma đột nhiên nổi trận lôi đình, cổ bỗng dài ra, há miệng to ra định cắn lấy tay Diệp Lăng.
Diệp Lăng: “!!!”
Cô dùng tay trái cầm dao đâm xuyên qua nó, đâm mạnh vào lỗ mũi thây ma rồi khoét một đường tròn lấy tinh hạch ra.
Thây ma lập tức chết thẳng cẳng.
Cô thở phào một hơi, hữu kinh vô hiểm*, đáng tiếc con dao đã bị cong đi.
*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm.