Diệp Lăng xách đồ ăn nhanh đi ra khỏi tiệm, bị ánh nắng chiều màu vàng đỏ phủ khắp bầu trời phía tây làm cho hoa mắt hết cả mắt.
Hóa ra là đã xế chiều rồi, mặt trời lặn với ánh nắng chiều cũng rất bình thường, nhưng bây giờ đang là tháng ba mùa xuân, có thế nào cũng không nên có loại mây hồng xâm chiếm một mảng lớn trên bầu trời như vậy chứ?
Không biết tại sao đột nhiên đầu óc Diệp Lăng lại hơi mơ hồ, đồng thời sau gáy lạnh toát, cứ cảm thấy có một cảm giác nguy cơ bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm vào.
Cô kêu mình đừng nghi thần nghi quỷ, có khả năng là cảm giác khác thường do thời tiết nóng lạnh đan xen dẫn đến mà thôi.
Cô xách đồ ăn nhanh trở về tiểu khu từ cổng quét mặt phía tây, vừa vào cửa đã nghe thấy một người đàn ông đang gào rú trong bụi cây xanh mướt.
Bộ dáng của người đàn ông đã hơn sáu mươi, mái tóc bạc trắng chỉ còn một chút màu đen, đang mặt đỏ tía tai vung gậy đập mạnh vào thứ gì đó trong bụi cây, miệng không ngừng chửi rủa: “Mấy con chó con mèo chết tiệt này, tao nhất định phải đánh chết bọn mày.”
Diệp Lăng nhận ra đây là một chủ hộ trong tòa nhà, ngày thường tính cách nóng nảy, hở tí là thổi râu trừng mắt với người khác, không phải báo cáo người này thì là muốn đuổi người khác đi, trên có bà cụ trông cháu, dưới có đứa bé mặc tã không ướt, ông ta đều có thể cãi nhau với bất kỳ ai.
Lúc này, đôi mắt của ông ta đỏ ngầu, bộ dáng mất đi lý trí.
Gần đây không biết tại sao tính cách của rất nhiều người trở nên vô cùng nóng nảy, phản ứng đầu tiên của Diệp Lăng là tránh lẹ.
“Con ranh chết tiệt kia, xem tao có đánh chết mày không!” Đột nhiên tên đàn ông già vung gậy đánh về phía Diệp Lăng.
Ông ta đang ở trong bụi cây, Diệp Lăng và ông ta cách rất xa, cô lập tức vung chân chạy mất.
Tên đàn ông già vẫn còn chửi rủa: “Mày đừng chạy, hôm đó mày thả chó cắn tao, hôm nay tao sẽ đánh chết mấy con chó con mèo chết giẫm đó.”
Diệp Lăng đã chạy về nhà từ lâu rồi.
Mấy hôm trước sau bữa cơm tối, Diệp Lăng xuống tầng tản bộ cho tiêu thực, vừa vặn gặp được dì Phạm hàng xóm thường cùng nhau mua đồ đang dắt chó đi dạo.
Dì Phạm đứng lại nói với cô vài câu, con Tiểu Bác Mỹ ở trong bụi cỏ tìm cây thuốc mà nó thường ăn, kết quả tên đàn ông già đó đi ngang qua, vô duyên vô cớ chửi một câu: “Mấy con chó này, đi đâu cũng đái ỉa!”
Dì Phạm rất tức tối, bà ta dắt chó đi dạo vẫn luôn đeo dây xích, hơn nữa còn mang kẹp với chậu đi để nhặt phân chó: “Tôi vẫn nhặt, ông không thấy sao? Làm người đừng có bắt nạt kẻ yếu, không dám tìm mấy người chuyên môn không dọn đó mà tìm một người biết dọn như tôi chửi.”
Khi ấy tên đàn ông già tức giận đá một cước vào Tiểu Bác Mỹ, Tiểu Bác Mỹ đột nhiên bị đá cũng hung dữ hẳn lên, “gâu” một tiếng cắn luôn vào mắt cá chân ông ta.
Vì chuyện này mà gia đình người đàn ông làm ầm lên rất to, vừa báo cảnh sát vừa đòi đánh chết con chó, khăng khăng bắt hàng xóm đền cho ông ta ba nghìn tệ.
Dì Phạm nói năm nào Tiểu Bác Mỹ cũng tiêm phòng, chỉ chịu đền có hai trăm thôi.
Cuối cùng đền năm trăm dưới sự điều giải của quản lý, khu cộng đồng, đồn cảnh sát.
Tên đàn ông già vẫn không hài lòng, ngày nào cũng vung gậy đánh mèo hoang ở trong tiểu khu, đã đánh chết tươi mấy con rồi.
Có chủ hộ gọi điện báo cho cảnh sát, tên đàn ông già lại nổi giận, vừa đánh vừa chửi mấy chủ hộ đã cho mèo lang thang ăn, cho rằng là bọn họ báo cáo mình.
Ông ta nhìn thấy Diệp Lăng nói chuyện với chủ của Tiểu Bác Mỹ, cho rằng bọn họ cùng một giuộc, lại vì mỗi lần Diệp Lăng đều chỉ có một mình nên ông ta cũng không hề sợ chút nào.
Ông ta vung gậy đuổi đánh, lại không thấy dấu tích của cô đâu, chỉ cảm thấy máu nóng sôi lên sùng sục, cắm đầu ngã xuống đất.
Cả người ông ta run rẩy, tròng mắt trắng đã hoàn toàn đỏ ngầu, tròng mắt đen lật vào trong không còn nhìn thấy đâu nữa, rất nhanh lưỡi cũng phun ra.
Trước đó ông ta phát điên trong bụi cây, những chủ hộ khác không dám chọc vào nên toàn trốn ông ta, lúc này đột nhiên ông ngất lịm đi, hiển nhiên cũng không có người nào ngay lập tức quản ông ta.