Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 49: Vương triều Khổng Tước

Hoàn Nhạc nghe Kiều Phong Miên và người đàn ông nọ cãi nhau thì có cảm giác quen thuộc khó thể giải thích được, dường như đã từng gặp ở đâu rồi. Cẩn thận nhớ lại, đây chẳng phải Thương Tứ kia hay sao?

Hai người ồn ào từ internet tới thực tế, quả là quyết chí thề không đổi nha.

Thương Tứ, Tứ Gia, Đại Ma Vương trong truyền thuyết, thoạt nhìn thì gần gũi hơn nhiều.

“Tứ gia.” Sầm Thâm và Hoàn Nhạc bước lên chào hỏi, không dám thất lễ chút nào, cũng rõ ràng người cần gặp chuyến này là ai.

Thương Tứ không phản ứng bọn họ, hãy còn uống rượu, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn đá, khí thế trên người tản ra chỉ một thoáng đã khiến Sầm Thâm chợt thấy áp bức.

Hoàn Nhạc lập tức kéo Sầm Thâm ra đằng sau, mà lúc này Thương Tứ mới xoay đầu lại liếc mắt quan sát chàng, bỗng nhiên khẽ cười, “Ra là con chó con.”

Y nhìn về phía Kiều Phong Miên, “Sao ngươi thích chó quá vậy?”

Kiều Phong Miên dằn nén xúc động trợn trắng mắt, gằn từng chữ một: “Ta, thích, thế.”

Thương Tứ nhún nhún vai bày ra vẻ “con trẻ cứng cánh rồi”, làm cho Nam Anh nhìn mà lắc đầu. Nam Anh châm cho y thêm chung rượu, nói: “Đừng rộn, đợi chút nữa còn phải đi mua đồ ăn về nhà mà nhỉ, trễ chút là không kịp bữa cơm tối.”

Thương Tứ: “Có người ngoài ở đây, các ngươi đang liên hợp lại hủy hoại hình tượng của ta à?”

Nam Anh và Kiều Phong Miên liếc mắt ngó nhau, ai cũng không thừa nhận.

Thương Tứ thình lình tức giận nhìn Sầm Thâm và Hoàn Nhạc, “Chính là các anh tới hỏi thăm chuyện về Ma La hả?”

“Đúng vậy.” Hoàn Nhạc chủ động tiến lên một bước, giải thích rõ mục đích đến đây. Mặc dù Đại Ma Vương lợi hại nhưng chàng cũng không ngại, cái gọi là nghé con không sợ cọp, đại đại chính là ý nghĩa này đấy.

Về phần Sầm Thâm… Nếu Hoàn Nhạc đã lên tiếng, vậy tự nhiên hắn sẽ giữ im lặng.

“Các người hiểu bao nhiêu về chuyện Ma La?” Thương Tứ lại hỏi.

“Sách cổ ghi lại, Thần quốc có Ma La có thể cải tử hoàn sinh, là thần dược của thiên hạ.” Hoàn Nhạc đáp, “Mà theo ta được biết, Thần quốc này cũng không phải thần quốc mà tôn giáo nhắc tới, mà là cõi thần tiên, vị trí cụ thể là trong Thập Vạn Đại Sơn.”

“Không sai, Ma La đúng là ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng nó cũng không chỉ là một vị thuốc, mà là một quốc gia. Tại nơi sâu trong núi lớn, mỗi khi rằm tới, nơi đầu tiên ánh trăng chiếu xuống chính là lối vào quốc gia Ma La cổ.”

Thương Tứ lắc lắc chung rượu, giọng điệu ung dung, dường như đang kể thần thoại thượng cổ nào đó. Song, y nói đến đây thì ngừng, thẳng thắn bảo: “Ta có thể kể chuyện này cho các người, nhưng Ma La đã sớm biến mất, các người không có được gì ngoài câu chuyện cũ này cả, còn khăng khăng muốn nghe sao? Đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.”

Hoàn Nhạc mặt mày thành khẩn, “Chắc chắn rồi. Có giá trị hay không, chí ít phải nghe xong mới biết.”

Thương Tứ thì sao cũng được, vốn là tiểu thiếu gia một hai phải lôi y tới, không biết là nổi thiện tâm gì. Thủ lĩnh đặc vụ lớn lên thành người tốt bụng, thực sự khó bề tin tưởng.

“Quốc gia Ma La cổ ra đời vào khoảng mười ngàn năm về trước, khi nhân loại còn chưa từng xuất hiện. Nói đúng ra nó cũng không phải Thần quốc, cũng không phải tiên cảnh, đại để là Bách Thảo Viên, thần dân bên trong đều là thảo mộc linh chi. Bọn họ tính tình hiền lành, ôn hoà, chưa bao giờ rời khỏi cổ quốc nửa bước, cho nên đây là địa phương không có chiến tranh, mãi đến mấy ngàn năm sau, Bách Thảo vương sinh ra đời sau của bà.”

Vương của quốc gia Ma La cổ đương nhiên chính là thần dược Ma La. Theo truyền thuyết, chỉ cần lấy được một chiếc lá của nó là có thể trị hết bá bệnh. Mà thế nhân không một ai biết được, trong sách cũng ít ghi chép, Ma La thực sự có khả năng nghịch chuyển sinh tử chính là Thất Diệp Ma La.

Bách Thảo vương lúc bấy giờ chỉ có năm lá.

Cho đến một ngày, hoa đặt trên đàn tế rốt cuộc nở ra một đoá Thất Diệp Ma La.

Thất Diệp Ma La cưỡng trời ngược tạo hoá mà sinh, gần như là ván đã đóng thuyền rồi cho ngôi vương đời tiếp theo. Con dân toàn quốc vui mừng khôn xiết, tất cả hoa trên núi nở hơn nửa năm để chúc mừng tân vương.

Vương đặt tên cho con trai bà là Thất Diệp, hết lòng nuôi dưỡng, mãi đến khi hắn thành niên cũng chưa cho hắn rời khỏi mình nửa bước. Thất Diệp cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lớn lên thành một người cực kỳ xuất sắc.

“Hết thảy Ma La đều trắng tinh, Thất Diệp cũng không ngoại lệ. Hắn sở hữu mái tóc dài trắng như tuyết, thậm chí là đôi mắt đẹp đẽ tinh khiết nhất cõi trần, thượng đế cũng từng tán thán dung mạo của hắn. Nhưng phàm cái gì tốt đẹp quá mức thường thường sẽ rước lấy nguy hiểm. Người Ma La không tranh giành, cũng hoàn toàn tách biệt với thế gian, vương được họ bồi dưỡng ra không có gì ngoài đơn thuần thiện lương quá mức và vẻ ngoài của mình. Mà khi họ tràn đầy hy vọng Thất Diệp trưởng thành, thế giới ngoài kia đã lở đất long trời.”

Thần linh xây dựng lại, nhân loại ra đời, yêu vật hoành hành khắp chốn, tranh chấp vô tận và gϊếŧ chóc thống trị thế giới vốn hoà bình này, mà Ma La và ngoại giới cách nhau chỉ một lớp mỏng manh.

Chỉ chờ kẻ được trời cao chọn lựa nhẹ nhẹ rút kiếm đâm vào vách ngăn mỏng manh ấy, hoà bình tốt đẹp giả tạo sẽ như bọt biển mùa hè tiêu tan theo tiếng.

Mà kẻ trong tay có kiếm này chính là Nam vương.

“Nam vương?” Kiều Phong Miên nhíu mày, anh chưa từng nghe cái tên này.

“Đương nhiên ngươi chưa bao giờ nghe rồi, lúc nàng chết ngươi còn chưa chui ra đó.” Thương Tứ nỗ lực hết mình khịa anh, còn bồi thêm: “Nam vương là một con Khổng Tước, hơn nữa còn là Khổng Tước bẩm sinh yêu cái đẹp. Trước khi xã hội loài người hình thành, yêu giới cũng từng xuất hiện vài quốc gia, Nam vương chính là một trong số các vị vương ấy. Đó cũng là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, một thằng nhóc nhân loại như ngươi thì có thể biết cái đếch gì?”

Kiều Phong Miên tức khắc cáu gắt, lẫy hắn: “Ờ lão già, ngươi biết nhiều lắm.”

Mắt thấy hai người sắp choảng nhau, Nam Anh nhanh chóng can ngăn, khuyên nhủ đủ điều.

Hai người cách không trừng mắt, trẻ con không cơ chứ. Làm ầm ĩ xong rồi, Thương Tứ mới quay về đề tài chính, nói tiếp: “Nam vương là một vị nữ vương.”

Nữ vương giỏi chinh chiến, thích ngoại hình đẹp, bên trong quốc khổ chất đầy vàng bạc châu báu, lấy bao nhiêu cũng không cạn kiệt, dùng mãi không hết. Bấy giờ sự tồn tại của quốc gia Ma La cổ còn là bí mật hiếm ai biết, mãi đến khi Nam vương đi tuần rồi gặp Thất Diệp đang ra ngoài.

Lòng hiếu kỳ nhất thời mang đến cho Thất Diệp hậu quả không thể tượng tưởng nổi. Nam Vương ưng ý hắn, quyết đem hắn về vương cung, dẫu tính cách Thất Diệp thiện lương thì vẫn cự tuyệt nàng, nghĩ cách trở lại Ma La.

Nhưng Nam vương nào chịu bỏ qua, lật tung Thập Vạn Đại Sơn, cuối cùng tìm được lối vào quốc gia Ma La cổ.

Đại quân áp sát, Thất Diệp khẩn cầu mấy lần mà Nam vương không đồng ý thối lui. Cứ thế giằng co ba tháng có hơn, Nam Vương rốt cuộc bị chọc giận, gửi tối hậu thư cho Ma La —– Nếu không để Thất Diệp đi chung với nàng thì nàng sẽ tắm máu cả Ma La.

“Lam nhan hoạ thuỷ cũng chỉ đến thế là cùng. Vẻ đẹp của Thất Diệp vốn vượt khỏi lẽ thường, Nam vương kia lại là kẻ điên yêu nhan sắc như mạng, không có chuyện mới là lạ.” Thương Tứ bình luận như vậy.

“Ngươi gặp rồi hả?” Kiều Phong Miên hơi hiếu kỳ.

“Đương nhiên ta gặp rồi.” Nói đoạn, trong giọng Thương Tứ dẫn theo vài phần thổn thức, “Nhưng, Thất Diệp ta gặp được đã không còn là Thất Diệp ban đầu, mà chỉ là cái xác.”

Theo luật lệ, Thất Diệp không thể kết hôn với ngoại tộc. Một khi kết hôn, huyết thống bị lai tạp thì không thể sinh ra Ma La thuần chủng nữa.

Đây là tội lớn đối với bộ tộc Ma La.

Tuy nhiên, con dân phải đối mặt với cảnh khốn khó cũng khiến người ta nóng ruột không kém, Thất Diệp ngày đêm chịu dày dò, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp mà chẳng thể tính là biện pháp.

“Ngay đêm Nam vương hạ lệnh tấn công ấy, con dân quốc gia Ma La cổ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng thề sống chết bảo vệ Thấp Diệp, mà Thất Diệp không đành tâm, vì thế hắn hoá thành nguyên hình, sai người hầu cận bên người mẹ mình chém rễ của mình thành hai khúc, một nửa chôn trong đất dưới tế đàn, một nửa dựa vào sức sống nghịch thiên lần nữa lớn lên thành một Thất Diệp mới.”

Nghe tới đây, tất cả mọi người đều bộc lộ vẻ kinh ngạc. Mạnh bạo chẻ bản thân làm đôi, cái này đau đớn bậc nào chứ.

“Trăng treo giữa trời sao, Nam vương ra lệnh tiến công, Thất Diệp bỗng xuất hiện trước mặt nàng, gạt phăng nghị luận của mọi người, muốn cùng nàng rời đi. Lúc này Thất Diệp đã không đi nổi, hắn được khiêng ra.”

Người đẹp dưới trăng trần trụi đôi chân ngọc ngà, nằm rạp dưới chân Nam vương.

Ngân giáp của Nam vương nâng cằm hắn, thưởng thức nước mắt của hắn, sau cùng hạ lệnh rút quân.

Nam vương đưa Thất Diệp đi, Thất Diệp lại bị con dân của hắn xem là kẻ phản bội ô uế, bởi vì hắn đã tận lực che giấu để chuyển nửa bộ rễ kia không bị Nam vương phát hiện.

“Có phải như vậy nghĩa là, phân nửa rễ cây đó có thể mọc ra Ma La mới đúng không? Ma La còn tồn tại trên đời này không?” Hoàn Nhạc không rảnh quan tâm chuyện xưa thê mỹ ấy, chỉ còn lại nửa phần rễ kia choán đầy tâm trí.

Thương Tứ lại lắc đầu, “Ngươi suy nghĩ đơn giản quá, thiếu niên lang à. Một quốc gia không có vương còn hoà bình được sao? Thù hận, phẫn nộ nảy sinh trên mảnh đất ấy, cuối cùng nửa đoạn rễ cây kia nở thành một đoá Thất Diệp Ma La màu đen. Nếu như buộc phải nói cõi đời này còn thần dược Ma La thì cũng đúng, bởi vì Hắc Thất Diệp vẫn sống tới nay.”

Gần như là trong nháy mắt, Hoàn Nhạc nghĩ ngay đến trận cháy Kiều Phong Miên từng nhắc, anh bảo thủ phạm phóng hỏa hiện đang bị nhốt trong giếng tại tháp Vãng Sanh.”

Lẽ nào đó là Hắc Thất Diệp?

“Hắn ở tháp Vãng Sanh hả?” Hoàn Nhạc nhíu mày.

“Ừ.” Khoé môi Thương Tứ cong cong, “Tháp Vãng Sanh không phải là nơi mà người sống như các anh có thể tới, càng miễn bàn đóa hoa Hắc Thất Diệp tượng trưng cho sự báo thù, anh dám…. Lấy cho bạn trai của anh ăn sao?”

Hoàn Nhạc nghẹn lời, thoáng chốc tay chân lạnh lẽo. Nếu trần đời này chỉ còn lại một đóa Hắc Thất Diệp ngưng tụ tất cả căm hận, thù ghét, vậy có thể coi đó là độc dược mạnh nhất.

Lúc này, Sầm Thâm lại bất ngờ lên tiếng: “Xin hỏi, Thất Diệp bị ai gϊếŧ chết?”

So với nhánh cỏ cứu mạng, hình như Sầm Thâm để ý chuyện cũ có cũng được không có cũng không sao này hơn.

Thương Tứ lần nữa xem lại anh, đáp: “Hắn chết trong vụ cháy vương cung Khổng Tước, thực tế không thể nói rõ thủ phạm phóng hỏa là ai, ngọn nguồn câu chuyện ở đây dài tới có thể kể tới ba ngày ba đêm. Trận cháy tối hôm ấy quả thực rất lớn, Nam vương và Hắc Thất Diệp đánh từ vương cung đánh tới bờ sông Xích Thuỷ, ai cũng không thể quan tâm Thất Diệp. Cung điện hắn sống chính là cái l*иg giam, không thoát ra được, tươi sống chết cháy bên trong.”

Khi nói câu sau cùng, Thương Tứ cố tình thả chậm tốc độ nói, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Sầm Thâm. Sắc mặt hắn giống như đột nhiên tái nhợt hơn một chút, ngoài ra, không có thêm thay đổi gì khác.

Sầm Thâm vẫn là Sầm Thâm bình tĩnh như thường, tiếp tục hỏi: “Vậy Nam vương thì sao?”

Thương Tứ cười cười, trận hỏa hoạn đêm hôm ấy, trùng hợp thay y đang ở gần đó, thấy động tĩnh lớn như vậy bèn sang xem thử. Chỉ là thời điểm y đến thì đã muộn màng.

Chuyện Nam vương giam cầm Thất Diệp bị phong toả. Quốc gia Ma La cổ lại ở nơi sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, cho nên khi đấy Thương Tứ cũng không biết đến cùng chỗ này đang xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ y có thể cứu Thất Diệp, nhưng bởi vì tổn thương do rễ cây đứt gãy trước đó, Thất Diệp không những mất khả năng đi lại mà giọng nói cũng không còn sau năm qua năm trong sầu não.

Hắn không thể kêu cứu.

Thế nên, đợi khi Thương Tứ tìm được hắn thì hắn đã chết. Nhưng Thất Diệp ra đi với sắc mặt an lành, hệt như tử vong chỉ là chung cục ấm áp, mà lửa lớn cũng không huỷ hoại thân thể hắn.

Hắn vẫn đẹp đẽ thu hút như vậy, đẹp đến tinh khôi không vương một hạt bụi.

Áo bào rộng trải trên đất, vây lấy hắn ở bên trong, tựa đoá hoa Ma La trắng noãn nở rộ giữa nghiệp hoả địa ngục vô biên —–

Cùng tiếng gào thét thê thảm của Khổng Tước vương.

Rốt cuộc nàng cũng chạy về, bóng Khổng Tước cự đại bao phủ hơn phân nửa vương cung. Nhưng nàng bị thương nặng, vô phương biến thành hình người nữa, nên nàng chỉ có thể ôm lấy toàn bộ cung điện, như ngọn núi rực rỡ trùm lên đất bằng, cho đến khi máu thịt đều bị thiêu đốt đến gần hết, còn lại xương khô tiến dần về phía tử vong.

Đó quả tình là trận hỏa hoạn khủng khϊếp nhất Thương Tứ từng gặp ở nhân gian, đốt đến tận cùng, ngọn lửa nhiễm màu lam của Khổng Tước, bừng lên khiến cả tinh không như trở thành khối đá quý khổng lồ, rạng ngời lộng lẫy.

“Nam vương ôm một thân thương tích nặng nề trở lại, ta vốn muốn ra tay hỗ trợ nàng, nhưng bản thân nàng muốn chôn theo người. Hắc Thất Diệp muộn một bước, tức thời bị tóm, từ đó vĩnh viễn bị trấn ở tháp. Mà hồi hoả hoạn tại vương cung Khổng Tước này cũng trực tiếp thành kết cục của vương triều Khổng Tước cuối cùng trong lịch sử yêu giới.

Nhân loại bắt đầu tiến tới vũ đài lịch sử.