Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 11

Thành phố L.

Trung tâm tổng chỉ huy.

Bên ngoài tấm chống đạn khổng lồ sát cửa sổ, âm thanh lửa đạn không ngừng vang lên làm thủy tinh bị chấn động vỡ tung, xuyên qua kính thủy tinh một chiều, nền văn minh khó khăn lắm mới khôi phục lại được lại lần nữa bị phá hủy. Tang thi với số lượng đếm không hết chen chúc vào từ bên ngoài tường thành sụp đổ, dõi mắt nhìn, ánh lửa và đá vụn bao phủ đầy đường phố, nơi nơi tan hoang.

Cửa phòng làm việc bị người khác gõ từ bên ngoài, không đợi bên trong đáp lại, người cận vệ mặc quần áo chống đạn đã xông vào trong, cậu ta vừa thở gấp vừa nói với người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa sổ: "Chỉ huy Vũ, đã tập hợp người dân xong, toàn bộ trực thăng cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui.

Quan chỉ huy tên 'Vũ' kia đáp lại một tiếng, anh ta xoay người, lời ít ý nhiều ra lệnh: "Liên lạc với thành phố S, bảo bên đó bốn mươi phút nữa mở tầng năng lượng ra tiếp viện."

"Rõ." Cận vệ gật đầu đáp lại, cậu ta đưa mu bàn tay bên lau vết máu bẩn trên mặt, dừng một chút rồi lại nói: "Chỉ huy Vũ, ngài không rút lui với chúng tôi sao?"

Vũ không nói gì, anh ta chỉ tháo bao tay đen trên tay xuống sau đó xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên ý gϊếŧ người lạnh như băng: "Mọi người rút lui trước đi."

Dường như cận vệ còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói lên tới bên miệng cũng không biết mở miệng như thế nào nên chỉ đành nhịn xuống.

"Yên tâm." Vũ cúi đầu nhìn hai tay mình: "Tôi sẽ nhanh chóng tìm mọi người để hội họp."

Nghe lời này, vành mắt cận vệ đỏ lên, cậu ta mím môi sau đó gật đầu, trầm giọng nói: "Chỉ huy Vũ, ngài nhớ chú ý an toàn."

Dứt lời, cậu ta xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi một chút."

Bước chân cận vệ hơi ngừng rồi quay đầu nhìn lại.

"Tình huống bây giờ của thành phố D thế nào rồi?" Vũ hỏi.

Giọng nói của cận vệ hơi ngừng lại nhưng sau đó vẫn nói: "Vẫn không liên lạc được." Ngừng một chút, không đợi Vũ tiếp tục hỏi gì, cậu ta lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà gần đây cục dị năng bên kia có một tiểu đội tới thành phố D làm nhiệm vụ, người dẫn đội là cục phó Trác Lệ của bọn họ."

"Chỉ huy Vũ, ngài..." Nói tới đây, cận vệ có chút muốn nói lại thôi, yên lặng một chút cậu ta mới tiếp tục nói: "Ngài đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Cận vệ nói: "Đợi đến lúc đến thành phố S chúng ta có thể thử xem có thể liên lạc với đối phương được không."

Vũ 'Ừ' một tiếng: "Rút lui đi."

Cận vệ không nhiều lời nữa mà nhanh chóng xoay người rời đi.

Ngay khi cận vệ vừa rời đi, trên tay phải Vũ ngưng tụ ra một tầng sương mù mờ ảo, sau đó anh ta đấm một cái về phía tấm kính, 'Rắc' một tiếng, kính chống đạn bị một đấm này của anh ta làm vỡ tan thành vô số mảnh. Sau đó anh ta không hề ngừng lại mà lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ. Trong phút chốc cuồng phong cuốn tới, bầu trời trên tòa cao ốc bộ chỉ huy bị mây đen giăng đầy, hạt mưa to như hạt đậu lộp độp rơi xuống.

Mà dưới mặt đất, trong đám tang thi cũng có một thân ảnh cực lớn đồng thời đạp vào hòn đá bên đường nhảy lên, tia chớp chói mắt uốn lượn trong tầng mây đen phá vỡ chân trời, tiếng sấm đột nhiên nổ rền trời.

Đó vậy mà là một con tang thi!

Khác với những con tang thi khác, chỉ thấy con tang thi này cao khoảng hơn ba mét, đôi mắt nó là màu đỏ máu, trong ánh sáng mờ tối, đôi con ngươi màu đỏ tỏa ra ánh sáng âm u giống như một sinh vật bò ra từ trong bộ phim khoa học viễn tưởng, một đấm giống như mang theo cả sấm vang chớp giật của nó nện mạnh về phía Vũ.

Mà ngay lúc này, hai tay Vũ hợp lại giữa không trung, nước mưa khắp trời chợt dừng rồi lấy lấy anh ta làm trung tâm mà tụ lại, sau đó lập tức ngưng tụ thành hàng trăm mũi tên nước lơ lửng quanh thân anh ta, giây tiếp theo, toàn bộ mũi tên lập tức đánh tới con tang thi biến dị kia.

Chiến đấu vừa chạm đã bùng nổ.

- -

Thành phố D, khu phục vụ trên đường quốc lộ.

"Mọi người muốn liên lạc với nơi nào?" Ngôn Thù tò mò nhìn mấy người: "Cục dị năng đặc thù à?"

Đây cũng không phải là chuyện gì cần phải trốn tránh, Hồ Nhã gật đầu nói: "Nhiệm vụ xuất hiện một chút vấn đề nên cần phải liên lạc với trụ sở chính."

Ngôn Thủ hỏi lại: "Thiết bị truyền tin của khu phục vụ bên này cũng hỏng rồi sao?"

"Thiết bị không hỏng." Tăng Nghệ Kỳ nhún vai, thở dài một cái nói: "Nhưng toàn bộ tín hiệu đã tê liệt, hoàn toàn không có cách nào liên lạc với bên ngoài."

Nghe đến đây, Ngôn Thù cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc, cậu thuận miệng nói: "Bình thường, chắc là tháp phát tín hiệu của thành phố D bị phá hỏng rồi."

Một lát sau, mấy người đồng loạt nhìn về phía Ngôn Thù.

Ngôn Thù: "... Ánh mắt này của mấy người là sao thế?"

Trác Lệ hỏi cậu: "Cậu biết tháp phát tín hiệu ở đâu không?"

"Em biết." Ngôn Thù nhanh chóng trả lời nói: "Ở ngay cạnh nhà em."

Ánh mắt Tăng Nghệ Kỳ sáng lên, cậu ta vội vàng nói: "Nhà cậu ở đâu, cách vị trí hiện tại của chúng ta bao nhiêu km?"

Vấn đề này đã thật sự dính tới hai điểm mù kiến thức của Ngôn Thù.

Thứ nhất, cậu là một người mù đường, hoàn toàn không biết bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào.

Thứ hai, cho dù biết bây giờ đang ở đâu, cậu cũng không có cách nào tính toán ra khoảng cách của hai nơi là bao nhiêu cây số.

Cho nên sau một sự yên lặng ngắn ngủi, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cậu từ từ đưa ra câu hỏi: "Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"

Tăng Nghệ Kỳ: "..."

Lâm Quang cười phá lên, Hồ Nhã ở bên cạnh cũng đỡ trán phì cười.

Vẻ mặt Ngôn Thù càng mờ mịt hơn, cậu có chút không hiểu nói: "Mọi người đang cười gì thế?"

Vừa dứt lời, vẫn là Trác Lệ trả lời câu hỏi của cậu: "Vị trí hiện tại của chúng ta là khu Quang Thất của thành phố D." Dừng một chút, anh bổ sung thêm một câu: "Cậu biết nhà cậu nằm ở khu nào không?"

"Cái này em có biết..." Ngôn Thù trả lời: "Khu Tử Viên."

Nghe vậy, Tăng Nghệ Kỳ lập tức hành động, anh ta mở cửa leo lên xe, tìm một lát trong hộp đựng của xe rồi nhanh chóng thò đầu ra khỏi buồng điều khiển nói: "Vận may của chúng ta rất tốt, khu đó ở ngay bên cạnh, lái xe khoảng một tiếng là có thể tới nơi."

Trong tận thế, tháp phát tín hiệu cũng có thể coi là nửa trung tâm chỉ huy, bởi vì tính đặc thù này, vị trí của nó đều là bí mật. Nếu như anh trai của Ngôn Thù đã từng nói với Ngôn Thù thì việc cậu biết điều này cũng không có gì kỳ quái.

Đoàn người nghỉ ngơi dưỡng sức ở khu phục phụ sau đó lên đường đi tìm khu Tử Viên.

Lúc này đổi thành Trác Lệ lái xe, mà Ngôn Thù thì ngồi ở ghế lái phụ.

Ngôn Thù tò mò nhìn các thiết bị bên trong buồng lái, chạm cái này, sờ cái kia một cái, cuối cùng chỉ vào một cái nút đen đỏ đan xen trên bàn điều khiển hỏi: "Cái này để làm gì vậy?"

Trác Lệ nhìn một cái nói: "Bom đạn cỡ nhỏ."

Ngôn Thù vội vàng rụt tay lại, rất sợ mình sẽ bất cẩn mà ấn xuống, cậu đổi một đề tài khác hỏi: "Các anh muốn truyền tin tức gì đi vậy?"

Ánh mắt Trác Lệ vẫn nhìn thẳng về con đường phía trước, thỉnh thoảng mới liếc nhìn về phía bản đồ trên bảng điều khiển: "Thực vật bắt đầu xảy ra biến dị, cần phải nhanh chóng thông báo về trụ sở chính."

Ngôn Thù khó hiểu hỏi: "Nhưng không phải hơn mười năm trước cũng đã có tin tức nói là có hiện tượng tiến hóa khác thường của động thực vật rồi sao?"

Trác Lệ nghe lời này mới liếc mắt sang nhìn Ngôn Thù một cái: "Anh cậu nói cho cậu nhiều đấy."

Ngôn Thù nói: "Đây cũng không phải là bí mật gì."

Khoảng mười năm trước, ngoại việc phát hiện ra con người có dị năng cũng đã phát hiện ra tình huống giống hiện tại, nhưng lúc đó các căn cứ cho người sống sót còn được tính là kiên cố, vì để tránh tạo thành khủng hoảng không cần thiết nên bên trên đã không công bố tin tức này ra cho quần chúng nhân dân. Cho đến mấy năm gần đây, càng ngày càng có nhiều động thực vật dính virus 'S1' rồi xảy ra biến dị, tin tức này mới dần dần được truyền ra ngoài.

Trác Lệ không nói thêm gì mà chỉ cong ngón tay gõ gõ lên tay lái, trầm giọng nói: "Nhưng bây giờ chúng tôi nghi ngờ, sau khi biến dị, những động thực vật này có thể sẽ tiếp tục tiến hóa ra tư duy của chính mình.

Gần như là ngay lập tức, Ngôn Thù nghĩ tới dây leo biến dị mà bọn họ gặp phải tối hôm qua.

Chính xác.

Dựa theo tình huống trước đó, động thực vật biến dị và tang thi đều thuận theo bản năng mà tấn công vật còn sống, nhưng bây giờ, nhân cách hóa một chút mà nói, nhất định dây leo biến dị kia đang hợp tác cùng với tang thi.

Tạm thời nghĩ tới điều gì đó, Ngôn Thù lại nói: "Vậy nhiệm vụ đến thành phố D lần này của các anh chắc là để xử lý ong độc đúng không?"

Trác Lệ gật đầu.

Ngôn Thù: "Tìm được vị trí của tổ ong chưa?"

Trác Lệ nói: "Còn chưa tìm được."

Dừng lại một chút anh lại nói: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa các cậu về căn cứ an toàn."

"Không sao cả, nhiệm vụ mới quan trọng." Ngôn Thù nói: "Có thể đợi sau khi làm xong nhiệm vụ ở đây rồi cùng nhau rút lui cũng được."

Thật ra Trác Lệ cũng có suy nghĩ như vậy.

Tình hình bây giờ quả thật rất cấp bách, hơn nữa đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được vị trí của tổ ong độc, một khi ong độc bắt đầu khuếch tán, hậu quả thật sự không thể lường được.

Nhưng mà...

Trác Lệ cau mày, sau khi yên lặng một lúc anh bỗng hỏi một câu: "Cậu có mang theo Vacxin phòng bệnh không?"

Hiện nay l*иg bảo vệ của thành phố D đã vỡ tan tành, không có tầng bảo vệ này, virus trong không khí sẽ tăng vọt rất nhiều. Mà Ngôn Thù lại là Omega, bị ảnh hưởng của thế chất, tỷ lệ lây nhiễm virus của cậu cũng sẽ lớn hơn.

"Em không mang." Ngôn Thù nhún vai nói, sau đó cậu lấy ra từ trong túi một cây kẹo que, lột vỏ rồi bỏ vào trong miệng rồi nói: "Nhưng mà anh yên tâm, thể chất của em rất tốt, bình thường ba tháng tiêm một lần cũng không sao cả."

Trác Lệ thật sự không nghĩ tới điều này, người bình thường đều nửa tháng tiêm một lần, cho tới giờ chưa từng nghe nói có ai có thể đạt được hiệu quả miễn dịch trong ba tháng.

"Thật đấy, em không cần lừa anh mà." Ngôn Thù tự hào nhướng mày: "Đã nói là em có năng khiếu đặc biệt trời cho mà, rất lợi hại."

Trác Lệ: "..."

Loại chuyện này tạm thời không có cách nào chắc chắn, anh chỉ đành phải hỏi lại: "Vậy lần trước cậu tiêm là lúc nào?"

Nghe vậy, Ngôn Thù thoáng tính nhẩm trong lòng một chút: "Khoảng ba tháng trước á."

Trác Lệ: "..."

Anh vừa định nói gì, Ngôn Thù đã bóc một cây kẹo que nữa ra, không đợi anh phản ứng cậu đã đưa tới bên môi anh.

Trác Lệ ngửa về sau theo bản năng, Ngôn Thù nói: "Ăn đi, là vị táo, người bình thường em sẽ không cho đâu."

Trong mắt Trác Lệ hiện lên một chút mất tự nhiên những vẫn mở miệng ra ăn.

Trác Lệ: "Ba ngày, nếu như ba ngày sau nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành tôi sẽ để Hồ Nhã đưa cậu đi trước."

"Đừng mà, cho em đi với các anh đi." Ngôn Thù nhanh chóng từ chối, cậu đại khái cũng biết được nguyên nhân Trác Lệ muốn để mình rời đi, không đợi Trác Lệ mở miệng, cậu không để bụng mà nói thêm một câu: "Không phải anh chính là thuốc phòng bệnh sống à?"

Trác Lệ nhướng mi, dường như là không hiểu ý của Ngôn Thù.

Ngôn Thù: "Nếu như anh thật sự không yên tâm thì đến lúc đấy có thể cắn em một cái."

Đối với Trác Lệ mà nói, những lời này của Ngôn Thù giống như là tiếng sấm giữa trời quang, anh vô thức nắm chặt tay lái rồi theo bản năng đạp mạnh vào phanh xe.

Cùng lúc đó.

Chỗ sau xe.

Bốn người Lâm Quang đang đấu địa chủ với nhau hoàn toàn không lường trước được chuyện này, do đó khi xe bị phanh mạnh lại, toàn bộ bốn người đυ.ng bịch bịch bịch bịch vào lan can bảo vệ, suýt chút nữa thì trực tiếp bị hất văng ra.