Tình Yêu Không Báo Trước

Chương 5: Vị Hôn Thê Không Mời Mà Đến

Phải nói thế giới người giàu thật lắm điều rắc rối. Cái gì mà môn đăng hộ đối, cái gì mà hôn ước từ thuở nhỏ. Thật tình không giống cuộc sống của những người nghèo như chúng ta.

Từ nhỏ lớn lên gặp được đối tượng như ý thì có thể tìm hiểu và yêu đương rồi đi đến hôn nhân, miễn sao đôi bên cùng chung sống hòa thuận yêu thương nhau và hạnh phúc là được.

Thế mới nói người nghèo cũng có cái phúc của người nghèo, chưa chắc người giàu có đã hạnh phúc thật sự. Cho nên hôm nay khi đến công ty cũng như bao nhiêu ngày khác, chúng tôi cũng phấn khởi đi làm, nhưng vì từ ngày có vị sếp mới kia thì công ty như đón gió xuân phơi phới vậy, các cô gái đều rất xinh đẹp khi đến công ty.

Vì các cô ấy nghe nói tổng tài tầng cao nhất kia vẫn chưa lập gia đình mà còn là một chàng trai phong độ ngời ngời, đẹp còn hơn cả diễn viên điện ảnh, thế là trái tìm của bao nhiêu cô gái đều thổn thức không yên.

Cũng từ ngày đó mà các cô gái cho dù là có gia đình hay chưa có gia đình thì cũng luôn có mong muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của tổng tài, thế nên có cái cảnh ngày nào các cô gái cũng trang điểm rất xinh đẹp lộng lẫy đến công ty, với hy vọng có thể vô tình gặp được tổng tài tầng cao nhất.

Hôm nay tôi cảm thấy đói bụng sớm vì sáng tôi ăn ít nên gần đến giờ nghỉ trưa thì tứ chi cũng như não của tôi đều đình công, tôi không làm được gì nữa cả, ôi đói cái bụng quá.

Thế là vừa nhìn đồng hồ điểm danh 11h30 tôi nhanh như cắt kéo theo con bạn thân cùng phòng chạy nhanh xuống tầng để ăn cơm, tôi là thế có nhiều tính xấu trong đó có tính đói thì không thể làm gì được nữa, bạn tôi cũng hiểu tính tôi nên nó cũng cam chịu bị tôi kéo đi.

Khi hai đứa chúng tôi ra khỏi thang máy thì ở đại sảnh gặp phải một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, muốn dáng có dáng muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn sang trọng có sang trọng, vừa nhìn là có thể đón được đây là một thiên kim quyền quý rồi. Mặc dù tôi là con gái và tôi thích con trai nhưng khi nhìn thấy gái đẹp thì cũng không thể không nhìn thêm một lát, cái bản tính háo sắc này chắc từ trong máu tôi nên không bỏ được.

Tuy nhiên, nhìn ngắm được một lúc cả hai đứa suýt soa sự xinh đẹp ấy, thì chợt nhớ cái bụng đang reo, vì tôi bị đau bảo tử nên khi đói thì bụng tôi đau cực kỳ, vì thế tôi đang luyến tiếc nhìn người đẹp mà kéo con bạn chạy xuống nhà ăn.

Vừa xuống nhà ăn hai chúng tôi nhanh chóng lấy khay cơm và ngồi vào bàn ăn cơm mà không để ý đến mọi người xung quanh, từ ngày có sếp mới đồ ăn công ty ngon cực kỳ, mỗi bữa đều thay món ăn trong một tuần không trùng món, chính vì thế mà chúng tôi cực kỳ cực kỳ thích ăn cơm công ty chứ không như trước kia.

Mỗi lần nghĩ tới nhà ăn để ăn cơm thì chúng tôi cảm thấy hết muốn ăn, còn bây giờ thì chúng tôi chỉ mong đến giờ cơm trưa để được ăn món ăn ngon và đầu bếp cũng nấu rất ngon.

Sau khi chúng tôi ăn uống gần xong thì mọi người cũng lục tục đi xuống, các cô gái thì vẻ mặt hoài nghi và suy tư, nghe các bạn ấy thảo luận về cô gái xinh đẹp nào đó, họ đón cô gái ấy là diễn viên, người mẫu hay một thiên kim tiểu thư danh giá nào đó, nói chung rất nhiều suy luận.

Các cô hoài nghi không biết cô ta tìm ai, không lẽ là tìm vị tổng tài tầng cao nhất kia sao, cũng chỉ có anh mới có thể có một cô gái xinh đẹp như vậy tới tìm mà thôi.

Không đợi mọi người suy đoán nữa thì có một cô gái phòng kế hoạch cũng là người nhiều chuyện nhất công ty chúng tôi, chị ấy là trung tâm của mọi thông tin.

Cô ấy nói: "Ey mọi người biết gì không, ngoài đại sảnh có cô gái xinh đẹp như tiên ấy, cô ấy là vợ sắp cưới của Chủ tịch chúng ta đó, lúc nãy thư ký của Chủ tịch đã đích thân xuống tận nơi để đón cô ấy lên phòng Chủ tịch đó nha", khi cô ấy vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong nhà ăn đều kêu lên một tiếng ồ.

Còn những cô gái thì ngưng trệ trong một lúc, tôi nhìn vẻ mặt của các cô ấy mà không tin nổi sao trên đời này có những biểu cảm đáng yêu như vậy chứ.

Lúc này, bụng tôi cũng đã báo cáo no nê rồi thế là hai chúng tôi ăn món tráng miệng và nhìn ngắm những vẻ mặt đáng yêu kia mà không kìm được muốn cười. Thế nhưng sợ các cô ấy chú ý nên chúng tôi đành câm nín mà ăn phần mình.

Sau khi ăn uống no nê chúng tôi lên phòng nghỉ để nghỉ trưa, vào phòng nghỉ các cô ấy cứ liên tục bàn tán về cô gái xinh đẹp lúc nãy, thế nhưng với người mê ăn ham ngủ như tôi thì cho dù là trời gần sập tôi vẫn ngủ được như thường. Thế nên tôi ngủ một giấc thật ngon cho tới giờ làm việc. Một ngày của tôi cứ thế mà trôi qua.

Thế nhưng vị tổng tài kia thì không êm đẹp như cô rồi. Cha mẹ anh đã cho địa chỉ công ty anh cho cô gái ấy, cô ấy chính là con gái của chủ tịch tập đoàn điện tử lớn nhất nhì châu á, chính vì thế mà hai nhà có thâm giao từ trước, họ đã hẹn sẽ làm thông gia khi đôi bạn trẻ lớn lên, thế nên mới có tình thế vị hôn thê tìm đến cửa.

Mặc dù, với cô gái đó thì đã khẳng định anh sẽ là chồng của mình, thế nên cô không coi ai ra gì cũng vì sinh ra trong gia đình quyền quý thế nên cô có cái bản tính hống hách trời sinh, người đẹp nhưng tính cách thì quá ư là ngang tàng. Cô được nuông chiều từ nhỏ, nên với những người bình thường như chúng tôi trong mắt cô ấy chẳng là gì cả.

Nhưng cũng chẳng sao vì người đi xe hơi, máy bay thì khác với người đi bộ, xe máy chúng tôi là chuyện bình thường, dù sao cũng chỉ là đường thẳng song song nên cũng chẳng gặp nhau nhiều, nên chúng tôi cũng mặt kệ chuyện của người khác. Chúng tôi chỉ cần làm việc của mình, tới tháng nhận lương thì được rồi.

Thế nên vị tổng tài kia thì lại rất khác người, anh không những không thích vẻ hào nhoáng của cô gái tự cho là vị hôn thê kia mà trong mắt anh cô cũng chỉ là một người thích quấy rối, anh không để ý gì đến cô ta.

Anh nghĩ rằng nếu anh không quan tâm, không để ý đến cô ấy thì cô ta sẽ tự động biết khó mà lui, nhưng anh đúng là quá ngây thơ rồi, anh càng như thế thì chỉ làm cho cô ta càng cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận anh và phiền tới anh mà thôi.

Hôm nay, khi Như Phụng đi xuống đại sảnh để đưa tiếp tân hàng mẫu xíu sẽ có bộ phận chuyển phát nhanh tới lấy đi gửi qua nhà máy. Không ngờ lại gặp vị hôn thê của chủ tịch, Như Phụng cũng không suy nghĩ nhiều cô đưa cho tiếp tân hàng mẫu xong thì quay lưng rời đi, vì trên phòng còn nhiều việc cần làm.

Nhưng vị hôn thê của anh vì tiếp tân báo hôm nay chủ tịch không có ở công ty, mà cô ta nổi đóa lên la mắng cô tiếp tân, làm cô ấy rất khó xử. Cô tiếp tân thật sự rất oan mà, vì thư ký chủ tịch bảo nếu có ai tới tìm thì ngoài những người có hẹn trước thì không được cho phép ai lên phòng anh. Lần trước sở dĩ thư ký của anh xuống đón cô ta là vì cha mẹ của chủ tịch ra lệnh, thế nhưng lần này anh đã kiêng quyết ai cũng không được làm trái ý anh.

Vậy cho nên có cái cảnh náo loạn thế này, cô ta không sợ mất mặt nhưng chủ tịch thì đúng là thật không thể chịu nổi, khi có người gọi lên phòng thư ký chủ tịch báo cáo tình hình ở đại sảnh thì anh không ngần ngại mà ra lệnh bảo vệ lập tức tới mời cô ta ra ngoài.

Còn cô ta thì chưa bao giờ có nhục nhã như thế này, dù gì cô ta cũng là con gái chủ tịch tập đoàn giàu nhất nhì Châu Á vậy mà lại bị bảo vệ mời ra khỏi công ty, khiến cô ta không nuốt trôi cục tức này.

Về nhà cô ta lập tức nói thêm mắm dặm muối với cha mẹ cô ta, và cha mẹ cô ta thì không biết đầu đuôi chỉ nghe con gái, thấy con gái bị ức hϊếp thì lên tiếng, gọi điện sang cho cha mẹ anh và nói anh đã không tôn trọng vị hôn thê của mình, phải chăng anh đã có người khác, nên mối quan hệ thâm giao của hai nhà cần xem xét lại.

Mặc dù, gia đình anh cũng rất giàu có nhưng vì nể tình cảm hợp tác nhiều năm của hai nhà hơn nữa cũng suy tính nếu hai nhà làm thông gia thì con đường sự nghiệp chỉ có đi lên, ngày càng lớn mạnh chứ không thiệt, hơn nữa cũng không có mấy ai có thể môn đăng hộ đối với con trai mình như cô gái đó.

Nên đã dịu giọng mà nói sẽ nhắc nhở anh về việc này. Sau khi hai người thông gia nói chuyện xong thì cha anh đã gọi điện cho anh và bảo anh về nhà, tuy nhiên anh biết ba mình muốn nói điều gì nên anh đã thẳng thừng từ chối vì lý do anh có rất nhiều việc không thể về nhà. Hơn nữa anh cũng có biệt thự riêng nên thỉnh thoảng anh mới về nhà thăm mọi người mà thôi.

Lần này anh cũng kiêng quyết nói với cha mẹ mình về cô gái tự xưng là vị hôn thê kia, anh nói: "Con không có ý định gì với cô gái đó, ba mẹ nên nói rõ ràng với người ta, đừng để cô ta đến làm phiền công ty con, cũng đừng làm phiền nhân viên con đang làm việc" thấy con trai mình dứt khoát như thế thì cha mẹ anh cũng biết tính cách con trai mình một khi nó đã quyết định thì không thể thay đổi.

Vì vậy hai ông bà cũng dịu giọng mà khuyên nhủ nhưng anh đã nói dứt khoát không có chuyện sẽ kết hôn với cô ta. Nên ông bà đành nói để ba mẹ tính, sau đó cúp máy và chỉ biết thở ra.

Ông bà biết con trai mình có năng lực, nên nó không cần thừa kế gia sản của gia đình mà tự đi làm riêng, sự nghiệp của nó hiện tại là nó tự gầy dựng nên ông bà cũng không có lý do gì để ép anh phải dựa vào hôn nhân để nâng cao sự nghiệp.

(Còn tiếp).