Đại Ca, Uống Trà Sữa Không?

Chương 63: Suối nước nóng là tuyệt nhất

Ở khách sạn này có một nơi tắm suối nước nóng nho nhỏ. Tuy không lớn nhưng cực kì riêng tư, thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.

Tất nhiên là Ngọc Cảnh Anh đã biết qua nó mới chọn khách sạn này. Dù sao, anh cũng lên kế hoạch cả đêm, không xơi được thì sao chịu được.

Ngọc Cảnh Anh đỏ mặt. Cậu thấy bản thân có hơi “hoang da^ʍ” khi suốt ngày nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng mà từ trước đến giờ Danh Hoài giữ vững nguyên tắc chỉ hôn chứ không đi quá giới hạn nên hai người không có xơ múi được gì cả.

“Thật không? Anh trước đi có đi tắm suối nước nóng rồi… nhưng mà….”

Nhưng mà chưa bao giờ đi cùng với người yêu cả. Đi với người yêu tất nhiên phải đem lại một cảm giác khác chứ. Hai má Ngọc Cảnh Anh đỏ như quả táo chín.

Trong mắt của Danh Hoài, người yêu cậu lúc nào cũng đẹp nhưng đẹp nhất chính là những lúc ngại ngùng như thế này.

“Anh háo hức đến vậy sao?”

Ngọc Cảnh Anh càng đỏ lựng hơn. Sao anh có thể không biết ngại mà mở miệng nói rằng bản thân rất thích được. Nhưng mà dưới cái nhìn như thiêu đốt của cậu, Ngọc Cảnh Anh cũng khẽ gật đầu.

Gật đầu xong lại thấy bản thân quá tà *** mà tự làm mình ngượng chín người. Danh Hoài khẽ cười, ghé vào tai anh thầm thì.

“Em cũng rất mong đợi. Xem ra chúng ta đúng là tâm ý tương thông đó.”

Phừng…

Ngọc Cảnh Anh chết vì ngượng rồi. Sao em ấy lại có thể thảnh thơi nói ra những lời đó một cách nhẹ nhàng như vậy chứ, báo hại anh xoắn xuýt không biết tiếp theo nên làm gì đây.

...***...

Suối nước nóng ở đây có thiết kế cực kì bắt mắt, nương theo chủ đạo là cây cỏ thiên nhiên nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Không hổ là khách sạn năm sao mà.

Ngọc Cảnh Anh lúc này chỉ quấn một chiếc khăn mỏng, nhô đầu ra khỏi làn nước. Hơi nước nóng toả ra nhẹ nhẹ, làm anh ấm áp cả người. Cơ thể cứ như được giãn hết cơ ra vậy, thoải mái cực kì. Lâu rồi mới ngâm lại suối nước nóng, thích thật đó.

Bõm…

Danh Hoài chuẩn bị xong cùng vào suối ngâm với anh. Ngọc Cảnh Anh nghe động tĩnh thì quay lại.

Ohhh wowww

Đây là lần đầu tiên Ngọc Cảnh Anh được nhìn thấy cơ thể của Danh Hoài ở một khoảng cách gần đến như vậy.

Cơ bắp này, mấy cái múi bụng này. Là thứ mà anh có thể thấy sao.

Ngọc Cảnh Anh bắt đầu khóc, những giọt nước mắt từ khoé miệng thể hiện rõ chủ nhân của nó đang háo sắc đến mức nào.

Danh Hoài tiến lại gần nhìn con người lưu manh nửa mùa kia. Nhìn ánh mắt như hùm như sói của anh, cậu lại thấy buồn cười.

Ngọc Cảnh Anh muốn lại gần sờ sờ cơ bụng kia cho đã thèm, chỉ là ngượng ngùng nên không dám lại gần.

Danh Hoài lập tức đi lại gần, hỏi nhỏ.

“Sao, anh nhìn em như thế là có ý gì?”

“Ý gì là sao? Anh không có ý gì hết.”

Không có ý gì nhưng Ngọc Cảnh Anh không cách nào rời mắt khỏi cơ ngực của Danh Hoài. Thật vạm vỡ cường tráng a. Lúc cậu mặc áo thì không thấy gì nhưng cởi ra thì sao lại có cơ bắp vậy chứ.

Danh Hoài từ nhỏ phụ giúp mẹ việc bày quán buôn bán nên tất nhiên cơ bắp rất săn chắc rồi. A Anh không nhịn được đưa tay chọt chọt, sau đó lại sờ sờ rồi xoa xoa.

Thật thoả mãn a.

Nhìn thấy dáng vẻ chảy nước miếng của người yêu mình, Danh Hoài không cách nào kiềm chế con thú đang rục rịch bên trong được. Nó đang kêu gào nhanh lên nhanh lên, nhanh đè người trước mặt xuống sau đó ăn anh hết từ thịt tới xương đi. Còn chần chờ gì nữa.

“Em cọ lưng cho anh nhé?”

Giọng Danh Hoài khàn khàn tràn đầy từ tính, Ngọc Cảnh Anh nghe mà muốn mụ mị đầu óc. Anh không nói gì, chỉ quay lưng lại, hai tai đỏ au. Hai thằng con trai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì cũng không có gì lạ, chỉ là hai người yêu nhau, lại có chủ đích nên không khí lúc này nó mới nóng như vậy thôi.

Ngọc Cảnh Anh tưởng tượng, để thêm lát nữa thân nhiệt của mình có thể nóng hơn cái suối nước nóng này đó.

Tấm lưng của Ngọc Cảnh Anh trắng trẻo mịn màng, tựa như chủ nhân của nó từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ.

Danh Hoài vừa đặt tay lên lưng của anh đã bị độ mềm mại làm cho bất ngờ. Sờ lên thích thật.

“Ưm… thích quá đi à.”

Ngọc Cảnh Anh nằm dài ra, phần trên tựa hết lên thành đá, hưởng thụ Danh Hoài hầu hạ mình.

“Mỗi ngày đều như này thì thật là thích.”

“Sau này em mỗi ngày sẽ đều chà lưng cho anh.”

“Thật sao?”

“Thật..”

Ngọc Cảnh Anh cười khẽ, không biết nghĩ gì sau đó lại lắc đầu.

“Không được. A Hoài còn phải đi làm. Em đi làm mệt mỏi, anh cũng sẽ chà lưng cho em.”

Ngọc Cảnh Anh ngại ngùng nói. Anh đã tưởng tượng đến viễn cảnh hai người sống chung sau này, tràn ngập mơ mộng.

Anh cứ chìm đắm trong giấc mộng của mình mà không biết phía sau lưng có một con mãnh thú sắp xổng chuồng.

Hai mắt Danh Hoài lập loè ánh sáng, nương theo bờ lưng của người yêu đi xuống phía dưới, nửa bờ mông nhỏ nhắn tràn đầy nhấp nhô lên mặt nước.

Tay cậu cũng dần thấp, sau đó vòng qua eo Ngọc Cảnh Anh ôm anh vào lòng.

“A Anh… em….”