Ngọc Cảnh Thâm bại trận dưới tay Danh Hoài là điều mà Dụ Bằng không tin được.
Từ nhỏ đến lớn, lúc ở bên A Anh, Dụ Bằng có thể cảm nhận được Ngọc Cảnh Thâm có tính chiếm hữu cực kì lớn, không những vậy lại còn cực kì mưu mô thủ đoạn. Kẻ thất bại dưới tay hắn ta đâu có ít.
Thông qua cuộc trò chuyện ban trưa, Danh Hoài có thể cảm nhận được tên Dụ Bằng đó muốn tán tỉnh A Anh. Không biết là hư tình hay giả ý nhưng hắn ta luôn nhắc đến chuyện lúc nhỏ. Cách nói chuyện cứ như thể muốn loại bỏ Danh Hoài ra cuộc trò chuyện vậy, thêm nữa là cô gái bên cạnh anh ta lại cứ hỏi chuyện Danh Hoài, càng làm cậu phân tâm hơn.
“A Hoài, em khó chịu sao?”
Ngọc Cảnh Anh từ phía sau ôm lấy eo của Danh Hoài, tựa đầu vào vai cậu, ngửi hương nước xả vai thơm lừng trên quần áo của cậu. Điều này khiến anh nghiện luôn a.
Danh Hoài quay lưng lại, nhẹ nhàng ôm lấy người yêu mình vào trong lòng, thơm nhẹ vào chiếc má phúng phính của anh.
“Anh ghen sao?”
Gương mặt bầu bĩnh xụ hết cả lên, hai mắt đầy vẻ nũng nịu lại có chút uỷ khuất. Ngọc Cảnh Anh luôn biết cách làm cho Danh Hoài mềm lòng a. Mỗi lần anh làm nũng, cậu đều chịu không được.
“Tất nhiên là ghen rồi. Cô ả đó cứ liên tục nhìn chằm chằm em. Dù hai ta đã nắm tay rồi mà vẫn không bỏ cuộc. Hừ. Mặt dày.”
Trời biết đất biết, Ngọc Cảnh Anh ghen tuông cực kì. Chính anh cũnh không biết bản thân mình có máu ghen như vậy đâu. Nhưng nhớ đến gương mặt cùng ánh mắt của nữ nhân đó, máu ghen trong anh lại tuôn ra ào ào.
“Được rồi. Trong mắt em chỉ có anh mà thôi.”
Danh Hoài nựng nựng bầu má xinh xắn của người mình yêu. Có bảo bối bên mình sao cậu có thể thích người khác chứ. Trong mắt Danh Hoài, vĩnh viễn chỉ có Ngọc Cảnh Anh mà thôi.
Không khí không biết tự lúc nào trở nên ngọt ngào, Ngọc Cảnh Anh nắm chặt lấy cổ áo người cao hơn mình. Anh cố rướn người lên, mắt nhìn vào đôi môi của người kia.
Danh Hoài cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của anh. Tay cậu giữ lấy cổ anh, mắt đầy lửa nóng nhìn đôi môi hồng hào tựa như có nước. Cảm giác nếu hôn lên sẽ có những âm thanh dễ nghe truyền ra.
Danh Hoài muốn nghe những âm thanh vụn vặt đó, muốn nếm thử hương vị ngọt ngào trên đôi môi nhỏ nhắn đó. Dù cho cậu đã nếm thử bao nhiêu lần vẫn chưa bao giờ cảm thấy đủ.
Mỗi lần hôn đều đem đến cho cậu một cảm xúc khác nhau.
Cốc..cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt chuỗi cảm xúc đang căng trào của cặp tình nhân.
Ngọc Cảnh Anh đã sẵn sàng tư thế chuẩn bị cho những chuyện tiếp theo thân mật hơn nhưng lại bị cắt ngang. Anh tức giận đến mức muốn thổ huyết.
Rốt cuộc là kẻ nào không có mắt, dám đến phá huỷ đêm xuân của bổn thiếu gia. Có biết vì chuyện này mà anh đã chuẩn bị mất bao lâu không hả?
Danh Hoài và Ngọc Cảnh Anh dự định giả lơ nhưng người bên ngoài không chịu buông tha cho họ.
Ngọc Cảnh Anh đầu đầy hắc tuyến. Nếu để anh biết kẻ phá đám đó là ai, anh sẽ gϊếŧ hắn mất.
Danh Hoài nhìn qua mắt mèo, cậu liền nhíu mày. Là cặp đôi Dụ Bằng nữa. Cậu thật sự không có thiện ý với hai người này. Nhưng dù sao cũng là người anh hàng xóm của A Anh, sau này còn phải chạm mặt, cũng không thể nhốt hai người họ ở ngoài cửa được.
“Hai người có chuyện gì vậy?”
Danh Hoài mở cửa, giọng điệu tất nhiên không được tốt. Nhưng hai người bên ngoài vẫn mỉm cười giả lả.
“Thật tốt. Hai người vẫn chưa ngủ a.”
“Chúng tôi cũng sắp ngủ rồi. Chơi cả ngày hôm nay đủ mệt rồi.”
Ý tứ của Ngọc Cảnh Anh rất rõ ràng. Chúng tôi mệt rồi nên hai người về đi, đừng làm phiền chúng tôi động phòng nữa.
“Không sao, anh cũng không mệt lắm, nên đem mồi nhậu ngon qua cho hai đứa nè.”
Anh không mệt nhưng chúng tôi mệt a. Chúng tôi không muốn nhậu, chúng tôi muốn chơi trò chơi có hai người thôi. Ngọc Cảnh Anh miệng trề ra như con cá trê. Anh muốn bảo Danh Hoài đóng cửa lại đuổi hai người họ đi, nhưng khổ nỗi Dụ Bằng đã lên tiếng chặn họng trước.
“Lúc nãy anh có gọi cho hai bác. Hai bác biết anh gặp được em thì vui lắm, còn nhờ anh chăn sóc em nữa cơ. A Anh, không ngờ hai bác vânz còn nhớ anh đến như vậy.”
Danh Hoài lập tức nhận ra ý định của Dụ Bằng. Rõ ràng hắn ta nhận thấy hai người bọn họ đều không thích hắn nên hắn đã lấy phụ huynh ra chặn trước.
Ngọc Cảnh Anh cũng không nói ra được lời xua đuổi, vậy chẳng khác nào đánh vào thể diện ba mẹ.
Dụ Bằng thấy thời cơ đã đến liền giọng khách át chủ, tiến vào phòng khách sạn của hai người.
Ngọc Cảnh Anh cực kì hào phóng và chiều chuộng bản thân nên phòng cậu thuê cực rộng, ở bốn người vẫn dư sức.
Dụ Bằng nhìn tình hình sau đó lấy rượu, nước ngọt và mồi mình chuẩn bị ra, đặt lên bàn.
Hắn đã chuẩn bị rất kĩ rồi, hắn không tin đêm nay có thể thất bại được. Ngọc Cảnh Anh chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi.