Quả nhiên Ngọc Cảnh Thâm nói được làm được, anh ta ra tay rất nhanh. Chỉ mấy ngày mà quán của mẹ con Danh Hoài bị không biết bao nhiêu băng đảng quấy phá đập đồ, toàn nhắm vào lúc Danh Hoài đi học không làm gì được. Điều này khiến cậu vô cùng bực mình, mẹ cậu thậm chí còn bị thương nữa.
“Mẹ, tạm thời chúng ta đừng nên mở quán nữa. Đợi mọi chuyện…”
“Sao không mở được, A Hoài, có phải có chuyện gì mà con giấu mẹ không?”
Danh Hoài vội vàng lắc đầu, cậu cũng cảm thấy có lỗi với bà. Tại cậu mà mẹ không thể kinh doanh được.
Triệu Xuyến Chi lo lắng nhìn con trai mình. Bà biết Danh Hoài có chuyện gì đó liên quan đến đám côn đồ mấy hôm nay đến chỗ bà. Nhưng con trai bà từ nhỏ đã là người có chính kiến, điều nó không muốn nói thì có cạy miệng cũng không nói.
Danh Hoài lúc bấy giờ cũng lo lắng, tìm cách đối phó với đám côn đồ. Nhưng bọn chúng như có tai mắt xung quanh chỉ đến phá phách lúc cậu không có ở nhà. Cuối cùng, mẹ cậu đành nghe theo lời con trai tạm đóng cửa quán một thời gian. Cũng may là hai mẹ con đều có khoản tiền tiết kiệm nên chống đỡ được.
Học kì hai bắt đầu là khoảng thời gian cực kì bận rộn với Danh Hoài. Không chỉ lo việc học hành trên trường, cậu còn phải lo sắp xếp công việc quán ăn. Ban đầu cậu dự tính tìm mặt bằng khác nhưng thật sự không dễ như vậy. Khoảng tiền tiết kiệm trong nhà cũng dần vơi vơi đi càng khiến cậu đau đầu hơn.
“Danh Hoài, cậu ốm sao? Sao sắc mặt xanh thế?”
Ngọc Cảnh Anh thấy đàn em lơ là mình mấy hôm thì quan tâm hỏi han. Sắc mặt của Danh Hoài quả thực nhìn tìu tuỵ cực kì, không nói còn tưởng cậu gặp chuyện gì khó xử nữa.
Danh Hoài ngẩng đầu nhìn người mình thích trước mắt. Cậu không thể không thừa nhận Ngọc Cảnh Anh chính là người khiến cậu rung động. Nhưng cậu cũng hiểu anh chính là người mấu chốt đẩy cậu vào hoản cảnh như bây giờ.
Dù không phải lỗi của anh, nhưng Danh Hoài thật sự không thể tìm được lý do nào khác. Cậu cắn chặt răng, ngoảnh mặt đi, không thèm nói chuyện với Ngọc Cảnh Anh. Thật ra trong thâm tâm của Danh Hoài hiểu rõ, tất cả là tại bản thân mình.
Tại cậu lỡ rung động với người không nên yêu. Tại cậu tự tin mình có thể đối đầu với Ngọc Cảnh Thâm. Tại cậu nghĩ rằng giữa hai người họ không có sự quá khác biệt về đẳng cấp. Trong khi Danh Hoài hiểu rõ, tiền bạc quyền thế là thứ có thể gϊếŧ người hoặc bức người đến phát điên.
Thứ tình yêu gà bông mới chớm này làm sao có thể đấu với quyền thế ngập trời của Ngọc Cảnh Thâm cơ chứ.
Cho nên Danh Hoài lặng lẽ quyết định.
“Đại ca, chuyện dạy thêm chúng ta dừng lại ở đây nhé. Thời gian tới tôi muốn tập trung cho việc học của mình nên không có thời gian. Tôi xin lỗi.”
Ngọc Cảnh Anh vẻ mặt sững sờ không thể tin nổi. Rõ ràng chỉ mới vài hôm trước thôi cậu ấy còn nói đã chuẩn bị giáo án cho cậu. Sao đến bây giờ lại thay đổi một cách đột ngột như thế?
Ngọc Cảnh Anh biết rõ lực học của Danh Hoài. Chút thời gian dạy học đối với cậu ta không là gì cả.
Đại ca có chút bối rối sốt ruột.
“Danh Hoài, cậu có điều gì khó khăn hay sao? Cậu nói với tôi đi. Tôi giúp cho. Đừng bỏ việc dạy thêm được không?”
Học với Danh Hoài khiến Ngọc Cảnh Anh rất thoải mái. Anh không chỉ học tốt, mà tâm trạng cũng vui vẻ nữa. Quan trọng là được ở gần cậu khiến anh rất thoả mãn. Anh tưởng học kì hai sẽ như học kì một. Chuyện gì đã xảy ra?
Danh Hoài nhìn gương mặt trắng bệch của Ngọc Cảnh Anh thì thấy bản thân cực kì có lỗi. Ban đầu cậu không nên nhận lời dạy thêm. Rõ ràng biết anh có nhiều lựa chọn tốt hơn mà vẫn đâm đầu vào. Kết cục khiến bản thân dính vào chuyện này. Cả hai đều không thoải mái.
“Xin lỗi đại ca. Chuyện này tôi đã quyết định rồi. Mong anh thông cảm.”
Danh Hoài nói nhanh sau đó bỏ đi một mạch không quay lưng lại. Ngọc Cảnh Anh không thể tin vào tai mình, chuyện này sao có thể xảy ra được? Anh không tin đâu.
“Danh Hoài, cậu đứng lại cho tôi.”
Nhưng Danh Hoài đi nhanh quá, Ngọc Cảnh Anh không đuổi theo kịp. Anh bực tức đập đập vào bức tường, hai mắt đỏ bừng muốn phát khóc. Anh không tưởng tượng được có ngày mình lại bị “phản bội” như vậy được. Rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra bình thường mà.
Lâm Bối Bối thấy mọi chuyện rối ren cũng chạy lại an ủi thằng bạn thân mình. Cậu cũng giận Danh Hoài. Học bá biết rõ tình cảm của thằng bạn thân mình, rõ là học bá cũng có tình cảm đáp lại. Tại sao cuối cùng lại tổn thương nhau.
Ngọc Cảnh Anh lần đầu tiên trong đời bị người ta từ chối thẳng thừng thì suy sụp vô cùng. Xong tiết học buổi sáng, anh liền thất tha thất thểu đi về nhà. Cả người như bị mất hết sức sống, không còn dáng vẻ tươi cười như thường ngày.
“Sao thế A Anh? Ai làm gì em buồn à?”
Ngọc Cảnh Thâm đang đọc báo ở phòng khách thấy em trai mình về liền tiến ra hỏi thăm. Thật ra anh ta biết hết mọi chuyện, cũng biết Danh Hoài đã từ bỏ việc dạy học. Điều này khiến anh hài lòng, cũng không ngoài dự đoán của anh.
Kẻ nghèo hèn như hắn ta chỉ được cái học giỏi, làm sao đấu lại được quyền thế nhà họ. Anh ra tay vậy là còn nhẹ nhàng chán.
Ngọc Cảnh Anh không biết ngọn nguồn sự việc, cũng không biết nỗi khổ tâm trong lòng Danh Hoài. Lúc này cậu đầy rũ rượi, lết xác mình lên phòng ngủ. Trước kia cậu không coi trọng việc học lắm, cùng lắm chỉ xem việc học như một bước để vững chãi ngôi đại ca của mình thôi. Nhưng bây giờ thì khác.
Anh muốn đi học, muốn ở bên cạnh Danh Hoài. Muốn dùng sức mình thi vào trường đại học danh tiếng cùng với cậu, muốn cậu nhìn nhận mình bằng ánh mắt khác. Anh còn chưa bỏ cuộc thế mà cậu đã bỏ anh đi trước.
Ngọc Cảnh Anh nằm trên giường nhắn tin liên tục cho Danh Hoài nhưng không nhận được hồi đáp. Kết quả anh mệt mỏi quá liền gục trên gối, chỉ một lát sau chiếc gối trắng đã thấm ướt nước mắt một mảng.
Đại ca tổn thương rồi.