Ango Không Muốn Đi Làm Nữa

Chương 12: 《 Ô Trọc 》

《 Sự kiện trận chiến Đầu Rồng (3) 》

Cấp độ tài liệu: [ Tuyệt mật ]

Thời gian: ngày XX tháng XX năm XXXX

Vào ngày thứ 69 Trận Chiến Đầu Rồng diễn ra, điệp viên tình báo Sakaguchi Ango xin Cục Quản lí năng lực đặc biệt ra tay ngăn chặn [kì lân trắng] Shibusawa Tatsuhiko, đã bị từ chối.

Lý do: [Nếu mọi chuyện đã phát triển tới mức độ này rồi thì dứt khoát để cho quả bom mang tên Shibusawa Tatsuhiko phát nổ kết thúc hoàn toàn trận chiến đi, lấy cái chết của hắn ngăn chặn cái chết của mọi người.]

Vào ngày thứ 70 Trận Chiến Đầu Rồng diễn ra, [kỳ lân trắng] Shibusawa Tatsuhiko bắt đầu ra tay tấn công các tổ những quyền lực nhất tại Yokohama.

Tổ chức Strain tổn thất 80% tổng thành viên, biến thành nỏ mạnh hết đà.

Thủ lĩnh tổ chức Takasekai bị ám sát, hệ thống chỉ huy bị tê liệt.

Kho bạc của Gelhart Security Service bị trộm, tổ chức phát sinh nội chiến.

Một trong năm đệ nhất cán bộ của Mafia Cảng [Đại tá] đã tử vong.

Tình hình trước mắt đã không còn đơn thuần chỉ là trận chiến giữa các thế lực hắc ám nữa, mức độ ảnh hưởng của nó đã trở thành chiến tranh của toàn Yokohama, thậm chí mức độ ảnh hưởng còn không ngừng lan rộng ra các thành phố xung quanh, cho dù là Tokyo cũng đã phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Tất cả con người đều trở thành nhiên liệu của chiến tranh, lớp trước ngã xuống thì lớp sau tiến lên, ùn ùn không dứt. Shibusawa Tatsuhiko thì đang không ngừng tạo ra những cục diện cuồng loạn không thể khống chế, hắn muốn phát động một cuộc chiến tranh thật sự.

Điệp viên tình báo Sakaguchi Ango lần đưa ra một giả pháo, hoàn toàn ngăn lại hành vi điên cuồng của [kỳ lân trắng] Shibusawa Tatsuhiko và liệt hắn ta vào [Dị năng giả nguy hiểm cấp độ một] để tiến hành giam giữ.

Trên đây là toàn bộ thông tin về《 Sự kiện trận chiến Đầu Rồng (3) 》

Bản báo cáo này do phòng Bảo Mật Tư Liệu số 9 thuộc bộ Nội Vụ bảo quản, nghiêm cấm đọc hoặc mang khỏi phòng tài liệu khi chưa được cấp phép.

Người báo cáo: Điệp viên tình báo thuộc bộ Nội vụ của Cục Quản lí năng lực đặc biệt —— Sakaguchi Ango

*

Ango hiện đã chết lặng.

Hắn đã không còn ôm bất kì hy vọng gì với phía chính phủ nữa, quả nhiên lần này vẫn chỉ có thể dựa vào Dazai và Chuuya để giải quyết thôi.

Hoặc nên nói, bên phía chính phủ cũng đang muốn nhìn xem bộ đôi cộng sự Dazai Chuuya có thể tiến xa được tới đâu, nhưng tiền đề là không tổn hại tư lợi, vậy nên mới đem cái gã như Shibusawa Tatsuhiko thả ra, cho dù bây giờ có xảy ra chuyện cũng chậm chạp không muốn làm gì.

Đây là lần đầu tiên Ango thật sự sinh ra ý nghĩ rằng đám quản lý cấp cao là một lũ hết cứu, dù trước kia cũng có nhiều lần đυ.ng tới điểm mấu chốt của hắn thế này, nhưng chưa lần nào khiến hắn ghê tởm như hôm nay.

[Xong nhiệm vụ này tao sẽ từ chức.] Hắn nghĩ, [ Nếu không cứ tiếp tục như thế này, không phải là tao bị tức chết, thì sẽ là đám đầu chó bọn họ bị tao đập cho chết tươi.]

Hệ thống móc mỉa: [Cậu nói thế này cứ như tự lập flag á, kiểu kiểu làm xong nhiệm vụ này tôi sẽ về quê nuôi cá và trồng thêm rau đồ. ]

Ango:[...... Đừng có mà trù ẻo ta, ta không thích quê của mình, và ta cũng không có ý định quay lại đó đâu!]

Ango lầm bầm lầm bầm, sau đó hắn viết những tin tình báo có liên quan tới Shibusawa Tatsuhiko ra và trực tiếp giao nó cho Mori Ogai.

Có đôi khi tin vào chính phủ không hẳn là cách tốt nhất, ít nhất là tình hình chính phủ hiện tại.

Mori Ogai đã kinh hỉ khi mà nhìn thấy tình báo, không ngừng khen ngợi Ango: “Ango- kun thật lợi hại, suýt chút nữa là tôi đã quên mất cậu còn có thân phận hacker rồi, thế mà cậu còn có thể đột nhập vào cơ sở dữ liệu của chính phủ lấy được tư liệu của kỳ lân trắng luôn, thật sự là quá lợi hại.”

Ango lộ ra nụ cười giả lả: “Ngài quá khen rồi, bởi vì tình hình bây giờ loạn quá nên tôi mới vô được, trong tình huống bình thường thì có lẽ là sẽ không đâu, cho dù có thành công cũng sẽ bị theo dõi thôi.”

“Vậy cũng đã lợi hại lắm rồi, quả nhiên cậu rất là ưu tú, Ango- kun, đây là ơn lớn đấy.” Mori Ogai lật những trang tình báo ra để xem xét “Cậu biết đấy dạo gần đây ta vẫn luôn vì kỳ lân trắng mà đau đầu, vì sự có mặt của hắn mà cục diện đã trở nên loạn hết cả lên, kế hoạch của ta cũng bị ảnh hưởng.”

“Trong tình huống bình thường, mặc dù cuộc hỗn chiến hình thành do nhiều tổ chức đấu tranh với nhau mặc dù rất nguy hiểm, nhưng còn có thể tính toán và đoán trước được, nhờ thế chúng ta có thể có lối đánh phù hợp. Nhưng kỳ lân trắng thì khác, hắn ta là một tồn tại đầy bí ẩn. Thân phận, dị năng, mục đích, lập trường, chỗ ở, toàn bộ đều không rõ, nó khiến chúng ta giống như đang chiến đấu trong sương mù vậy.”

Mori Ogai lộ ra tươi cười: “Nhưng hiện tại nhờ có phần tình báo này của Ango- kun nên mọi chuyện đã khác rồi.”

Đọc lại tình báo mấy lần, Mori Ogai nhịn không được mà đỡ trán thở dài: “ Thật là phục luôn, rốt cuộc đầu óc của cái người đem kỳ lân trắng thả vào chiến trường nghĩ cái gì vậy chứ?”

Có lẽ vì bọn họ không có đầu óc đi, Ango nghĩ.

“Hiện tại ta đã có chút tin tức rồi.” Mori Ogai gợi lên khóe miệng, “Mời Dazai- kun tới cùng nhau thương lượng kế sách tiếp theo đi, trận chiến này cũng nên kết thúc rồi.”

*

Buổi chiều hôm sau, Ango vẫn ghé lên bàn làm việc của mình nằm, không biết đang hung hăng mà gõ cái gì nữa.

Trong tình huống như vậy mà Dazai vẫn có thể nằm ở một góc trên ghế sô pha mà ngủ ngon lành.

Cho đến khi có người đẩy cửa vào.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, Ango, tôi tới để nhìn xem cái tên Dazai có đang ở đây không……” Chuuya nói đến nửa thì kẹt lại, cậu thấy rõ tên Dazai đang nằm ngủ ngon lành trong một góc.

Thiếu niên tóc cam nổi trận lôi đình, trực tiếp nhảy tới bên cạnh ghế sô pha và cho Dazai một đạp, âm thanh đột ngột đề cao lên rống giận: “Tên khốn Dazai kia! Quả nhiên mày đang ở đây lười biếng mà!!!”

Ango thở dài.

“Đau đau đau! Con sên kia mày đang làm cái gì vậy! Muốn gϊếŧ tao sao? Đừng có mà ở đầy quấy rầy công việc của Ango chứ!” Dazai từ trên sô pha bò dậy kêu to.

“Tên khốn kia, ở đây mày mới là người quấy rầy công việc của Ango đấy!” Gân xanh của Chuuya giật giật, “Mày có biết bây giờ bên ngoài đang sảy ra chuyện gì không? Thế mà dám ở đây lười biếng ngủ? Tình hình bây giờ hoàn toàn không giống với trước kia chút nào! Không có thời gian cho mày lười biếng đâu!”

“Tao biết, đương nhiên biết chứ.” Dazai cười hì hì nói, “Ôi trời, yên tâm đi. Cứ để bọn họ tiếp tục đánh nhau đi mà, chờ khi bọn họ chết sạch, không phải là trận chiến sẽ nghiêm nhiên mà kết thúc sao?”

Ango che trán.

Chuya hơi mở to mắt, lần này cậu thật sự đang tức giận.

“Mày đang nghiêm túc sao?” Quả đầu của thiếu niên tóc cam rực lên như muốn bốc cháy, tương phản, đôi mắt lam lại lạnh như hàn băng, “Dazai Osamu! Khác với mày, những con người đang sống ở thành phố này không muốn chết! Nếu có thời gian thì thay vì nằm đó thảnh thơi ngủ không bằng sử dụng bộ óc đáng tự hào của mày vào việc giải quyết chiến tranh đi!”

Dazai bĩu môi: “Về cuộc chiến thì cứ để thủ lĩnh với Ango động não đi, chúng ta có chuyện khác cần lo đây.”

“Chuyện gì?” Chuuya nhíu mày, hơi bình tĩnh lại chút.

Dazai lấy ra một bức ảnh: “Đại tá đã chết.”

“Cái gì cơ?! Lão già đó á! Kẻ nào có thể gϊếŧ được lão chứ. Có kẻ nào gϊếŧ được lão chứ?!” Chuuya kinh hãi.

“Kỳ lân trắng.” Dazai nói.

“Lại là tên kia! Chết tiệt! Tao nhất định sẽ làm thịt hắn” Trên người Chuuya bắt đầu tràn ra sát khí.

Dazai lắc lắc ngón tay cười hì hì nói: “Không không không, đừng như vậy, trọng điểm của mày sai rồi nha.”

Hắn dùng giọng điệu vui vẻ như không sao cả nói: “Đối với cán bộ dự bị như chúng ta mà nói, chuyện này có ý nghĩa là [bằng cách này, vị trí cán bộ sẽ trống một ghế] mới đúng chứ.”*

Khuôn mặt ngập tràn không thể tin được của Chuuya nhìn Dazai đang cười hì hì, im lặng vài giây, sau đó đột nhiên vung tay cho hắn ăn một quyền.

Cậu nghiến răng nghiến lợi gằn: “Tao sẽ tự mình đối phó với cái tên kì lân trắng chết tiệt kia! Mày cứ vậy mà ngủ tới mục nát thối rữa ở đây đi.”*

Thiếu niên tóc cam đạp cửa rời đi.

“Đau đau đau, Chuuya tên kia……” Dazai nhe răng cười đưa tay chạm vào vết thương.

Ango thở dài, mệt mỏi nói: “Sao cứ nhất nhất lao đầu đi ăn đánh thế? Cậu thuần M sao? Không phải chúng ta đã chuẩn bị sẵn kế sách đối phó rồi ư? Sao lại không nói cho Chuuya- kun? Hơn nữa vào lúc đại ta chế cậu cũng rất thương tâm không phải sao?”

“Tôi mới không có thương tâm đâu.” Dazai hừ lạnh, “Với lại, cậu sẽ kể cho trẻ con nghe về kế hoạch quan trọng của mình sao Ango?”

“Chuuya- kun không phải trẻ con, ngược lại, cậu ấy là nhân tố quan trọng của kế hoạch.” Ango nói

“Vậy nên mới càng không thể nói cho cậu ta.” Dazai với vẻ mặt không vui nói, “Tuy miệng thì nói vậy, nhưng không phải rõ ràng bản thân Ango cũng giống tôi lừa gạt Chuuya không ít chuyện sao?”

“Rồi rồi.” Ango đầu hàng, nhịn không được mà dặn dò thêm: “Cậu cũng phải chú ý một chút, đừng cứ lúc nào cũng giả chết, cũng đừng cứ lao đầu đi kéo giá trị thù hận coi chừng âm thầm bị xử gọn, phải giữ liên lạc.”

“Biết rồi biết rồi” Dazai duỗi người, “Ango, cậu càng ngày càng giống Mama- san rồi.”

Ango: “…… Cậu đừng có mà ép tôi đấm thêm cho cậu một quyền”

Dazai kinh hãi: “Ango! Cậu thế mà cũng bị chú lùn tiêm nhiễm bệnh bạo lực sao? Ô ô ô nếu mà cậu dám đánh tôi, tôi sẽ đi tìm Odasaku cáo trạng!”

Ango: “……”

Ango: “Cậu bình thường một chút, tôi sẽ sợ hãi.”

*

Vùng trung tâm của trận chiến kịch liệt nhất tại Yokohama, sau khi trải qua một trận đấu hiện trường có thể nói là xác chết ngổn ngang.

Ở đây không chí có xác của thành thị bị oanh tạc, còn có cả xác của con người chết trận nữa.

Odasaku dừng bước, tuy mặt nhìn không ra chút biểu cảm nào, nhưng thật ra anh đang phiền chán và mệt mỏi

“Tôi đã chịu đủ lắm rồi, bất kể chỗ nào cũng có thi thể chất thành núi, rốt cuộc thì đến khi nào trận chiến tranh này mới kết thúc chứ?” Anh thấp giọng nói.*

Tai nghe truyền tới anh thanh quen thuộc của bạn bè: “Sẽ kết thúc ngay lập tức thôi, trận chiến tranh này ấy.”

Odasaku đè lại tai nghe: “Ango?”

“Là tôi.” Ango nói, hai tay ba việc, lại dư thêm một phần tinh thần để ý tới người đang đứng trên mảnh đất nguy hiểm, Odasaku.

Hắn nghe thất ở bên kia đầu dây truyền tới tiếng khóc nhỏ bé của đứa nhỏ ở xa xa, tiếng khóc càng ngày càng gần, sau đó là âm thanh của Odasaku: “Thật không dễ dàng để sống sót trong hoảnh cảnh như vậy, loại manh mắn này cứ như kỳ tích ấy.”

“Anh lại muốn đón đứa nhỏ về nữa sao? Đây là đứa thứ mấy thế? Ango bất đắc dĩ

“Đứa thứ ba.” Odasaku nói.

“Thôi, so với chuyện đó, bây giờ anh nên rời khỏi đây đi, nơi này sẽ sớm trở thành vùng nguy hiểm nhất của trung tâm chiến trường đấy.” Ango nhắc nhở anh.

“A, Tôi biết ngay là Odasaku chưa rời đi mà.” Dazai đột nhiên gia nhập cuộc trò chuyện.

“Dazai? Cậu không sao chứ?” Odasaku bế bé gái rời khỏi đống xác chết, lo lắng mà dò hỏi an toàn của Dazai, cái người bởi vì có việc nên mấy ngày trước đã rời đi.

“Dazai sẽ không có chuyện gì, hiện tại người nguy hiểm nhất chính là anh, Odasaku- kun, nhanh chóng rời khỏi đó rời khỏi đó đi, ngay lập tức.” Ango lại lần nữa thúc giục.

Sau khi xác nhận xong bên phía Odasaku và Dazai hoàn toàn không có vấn đề, Ango lần nữa nối máy với Chuuya.

“Chuuya- kun, Dazai- kun hiện đang ở trên tầng cao nhất của tòa nhà ở trung tâm Yokohama, xung quanh có lượng lớn lính phục kích bao vây, có một đội bắn tỉa gồm mười lăm người trên đỉnh tòa nhà BC Mall trên Đại lộ Trung tâm, bên cạnh bệnh viện trung tâm còn có…” Ango nhanh chóng đọc hết những người đang mai phục bên đường, sau đó hít sâu: “Dazai- kun đành nhờ cậu, Chuuya- kun.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ cứu cái tên chết tiệt kia ra thôi.” Tiếng xe máy gầm rú cùng âm thanh được đề cao của Chuuya truyền tới qua tai nghe, “So với tên chết tiệt kia, tôi càng lo lắng so sáu thuộc hạ của mình hơn, bọn họ không việc gì chứ?”

“Không có chuyện gì cả, đều còn sống, đã được đưa đi bệnh viện rồi.” Ango nói.

Trong nguyên tác, sáu năm sau khi xông vào Cục Quản lý năng lực đặc biệt Nakahara đã lao vào đấm Ango bởi vì mang thù khi sáu người kia bị chết đó.

Tuy rằng bây giờ Ango cảm thấy có lẽ Chuuya sẽ không đấm hắn, nhưng cái gì cũng phải cẩn thận, hắn không muốn ăn đấm chút nào.

“Xin hãy cẩn thận, Chuuya- kun, kỳ lân trắng đang ở đó.” Ango nhắc nhở nói.

“Ha ha ha! Vừa tiện lúc! Xem tôi dùng trọng lực đem thứ chết tiệt kia đè nát đi!” Tai nghe truyền tới tiếng cười tiêu sái tùy tiện của thiếu niên.

Sau đó, âm thanh của hắn đột nhiên trầm xuống.

“Tôi phải dùng cái kia.” Cậu nói.

“Không thành vấn đề, Dazai- kun đang ở đó, vậy nên cậu có thể yên tâm mà sử dụng [Ô Trọc].”

Ango nghiêm túc nói: “Xin nhờ cậu, Chuuya- kun, hãy kết thục cuộc chiến tranh này đi.”