Nghe vậy, Mạnh Lễ nhìn về phía đôi chân đang dang rộng của Liễu Nhứ, hoa huyệt đỏ hồng, miệng huyệt không ngừng mấp máy, chậm rãi chảy ra nước sốt trong suốt, nhìn rất quyến rũ.
Chỉ là vừa rồi bị Liễu Nhứ dừng gối đập mấy cái, thể xác và tinh thần bức bối, không còn chút sức nào.
Mạnh Lễ cảm thấy cho dù cọ tiếp thì bản thân vẫn không cứng lên được, cho nên thoái thác: “Đợi ngày mai đến tái khám thì tính sau, hiện tại cũng muộn rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai nhớ chờ tôi ở đến hầm để xe.”
Liễn Nhứ lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy màn hình hiển thị “23:30”.
Đã 11 giờ rưỡi, đúng là muộn lắm rồi.
Liễu Nhứ vội vàng mặc quần áo, cầm điện thoại, đi về nhà.
Việc Mạnh Lễ từ chối khiến Liễu Nhứ hiểu lầm, anh thực sự chỉ muốn trị liễu cho nên mới cọ vùиɠ ҡíи của cô, chứ không phải cố ý chiếm tiện nghi.
Nếu không, cô bằng lòng cho anh cọ, vậy tại sao anh lại thoái thác?
Bởi vì mối quan hệ này mà trong lần điều trị tiếp theo, sự cảnh giác của Liễu Nhứ giảm đi rất nhiều.
Sau khi về nhà, Liễu Nhứ tắm rửa sạch sẽ một lần nữa.
Vùиɠ ҡíи nhớp nháp, rất khó chịu, khi về nhà, qυầи ɭóŧ đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Liễu Nhứ nhìn chất dịch sền sệt trên qυầи ɭóŧ, gò má trắng nõn lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Sao cô lại chảy nhiều nước như vậy?
Xấu hổ quá.
Cô hy vọng anh Mạnh sẽ không chế giễu mình, nếu không cô không còn mặt mũi nào để đến nhà anh nữa.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Nhứ ăn qua loa bữa sáng.
Sau đó đi đến hầm để xe chờ Mạnh Lễ.
Lần này Liễu Nhứ đi sớm hơn mười phút, khi đến tầng một, Mạnh Lễ đã ngồi ở trong xe.
Xem ra anh Mạnh là một người rất đúng giờ.
Mấy lần trước anh đều đợi cô, anh hẹn tám rưỡi nhưng sẽ đến sớm hơn hai mươi phút.
Liễu Nhứ mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, hảo cảm đối với Mạnh tiên sinh lại tăng thêm một chút.
Lúc trước cô đến muộn như vậy nhưng anh Mạnh chưa từng phàn nàn.
Xem ra anh Mạnh không chỉ biết dọa nạt, hung dữ với cô mà vẫn còn một chút lương tâm.
“Anh Mạnh, chào buổi sáng.” Mỗi lần Liễu Nhứ lên xe cô luôn chào Mạnh Lễ.
“Ừ.” Mạnh Lễ tích chữ như vàng, vĩnh viễn chỉ đáp lại bằng một chữ.
Anh khởi động xa, lái ra khỏi hầm để xe, suốt đường đi không nói một câu nào.
Hai mươi phút sau, hai người đến bệnh viện Hải Thụy, cùng nhau đi vào đại sảnh.
Mạnh Lệ thoải mái tủ để đồ VIP, sau đó đi lên tầng tám với Liễu Nhứ.
Sau khi đi vào phòng khám, Mạnh Lễ ngồi trên ghế, bác sĩ hỏi anh: “Anh Mạnh, tuần này sức khỏe của anh có chuyển biến gì không?”
Mạnh Lễ nói: “Có chuyển biến tốt đẹp hơn, lúc bị phụ nữ dùng miệng thì cứng một lần, nhưng không kéo dài được bao lâu, ước chừng khoảng một phút thì mềm xuống.”
Bác sĩ gật đầu: “Đây là chuyện tốt, điều đó chứng tỏ khi anh Mạnh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì vẫn có thể xuất hiện phản ứng, chỉ là vì một số lý do nào đó, du͙© vọиɠ bị cản trở cho nên hiệu quả không được như mong muốn, chỉ cần kiên trì trị liệu thì anh Mạnh sẽ sớm hồi phục thôi.”
Mạnh Lễ bổ sung thêm: “Hôm qua tôi cứng được một phần ba, bị một người phụ nữ dùng gối đập vài cái, sau đó mềm nhũn, bị phụ nữ dùng tay sờ cũng không có phản ứng gì.”
Bác sĩ kinh ngạc: “Anh Mạnh, dươиɠ ѵậŧ của anh lại chịu tổn thương sao? Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc điều trị, khiến bóng ma tâm lý trong lòng anh trầm trọng hơn. Nếu dươиɠ ѵậŧ bị thương thêm lần nào nữa thì cho dù chữa khỏi, chuyện phòng the sau này của anh cũng không thể kéo dài, hy vọng anh chú ý hơn, không thể để nó bị thương thêm lần nào nữa.”
Mạnh Lễ liếc nhìn Liễu Nhứ ở phía sau, ẩn ý nói: “Tôi không thể ngăn cản người nào đó liên tục làm tổn thương cơ thể của tôi, nhờ bác sĩ khuyên cô ấy giúp tôi.”