Ta Trồng Cây Trong Trò Chơi Toàn Cầu

Chương 1: Xuống núi 1

Bắt đầu vào xuân, trời ấm dần, ánh bình minh rực rỡ, bầu trời trong xanh không một bóng mây, thời tiết đẹp đẽ, đông đảo du khách tới tham quan công viên Thanh Sơn ở ngoại thành Tân Hải thành.

Phía sâu trong công viên, trong khu bảo vệ được lưới sắt vây quanh. Một con sói trắng xuyên thẳng qua rừng, trên lưng nó có một thân ảnh mặc áo xanh, nếu nhìn kỹ thì người đó mặc một bộ đồ rộng thùng thình, phía dưới mũ đội đầu lộ ra vài sợi tóc xoăn mềm mại.

“Ngân, đã tới bên ngoài rồi, đưa ta tới đây là được.”, Mộc Huỳnh vỗ vỗ lưng con sói.

Mặc Ngân dừng lại cảnh giác nhìn khắp nơi rồi bỗng ánh sáng trên người hắn hiện lên, sau đó là một thiếu niên tóc trắng với dáng người cao đứng lên. Hắn vươn tay, đem những lọn tóc rối nhẹ nhàng vuốt đến sau tai Mộc Huỳnh.

“Đến trường học cho tốt, chờ lần này ta trở về thì có thể khống chế tốt tai biến hình.”, đây chính là phần cuối cùng hắn chưa thể tuỳ ý khống chế, sau khi tiếp nhận lần thứ 3 truyền thừa nhập môn, thì có thể hoàn toàn nắm giữ, lúc đó hắn có thể cùng Huỳnh đến thế giới loài người đi học.

Mặc Ngân luôn canh cánh một chuyện, nghe nói có nhiều học sinh vào cấp 3 đã bắt đầu yêu đương, tuy Huỳnh đã nói cô không yêu đương với ai cả, nhưng hắn lại không ở cạnh cô, dù sao thì vẫn không yên tâm được, hơn nữa sau khi hoàn thành truyền thừa nhập môn, hắn có thể dùng cái kia năng lực.

“Nghĩ gì mà cười vui vẻ đến vậy?” Mộc Huỳnh kiễng chân nhéo lỗ tai Mặc Ngân, có chút không muốn, tai người thú nhỏ này thật đáng yêu….

“Không có, không có nghĩ gì cả.”, Mặc Ngân lắc đầu, màu trắng lông tơ ở tai biến đỏ, “Ta là một con sói lớn lên trong núi, chưa từng đi học, về sau phải dựa vào Huỳnh nuôi dưỡng, làm một con sói ăn cơm mềm…”

“?” Mộc Huỳnh vẻ mặt một lời khó nói hết, người sói nhỏ khả ái nhà cô, từ khi được cô dạy tiếng Trung, mắt thường có thể thấy được nhiễm thói xấu, cô nhẫn nhịn hồi lâu, thở dài.

“Ngươi lại lên mạng xem cái gì rồi? Sao lại nói làm sói ăn cơm mềm chứ, lúc ta còn nhỏ, vẫn là ngươi chăm sóc ta, chẳng nhẽ ta cũng là nữ nhân ăn cơm mềm sao? Chúng ta cái này gọi là chăm sóc lẫn nhau, là thật tốt đẹp tình anh em của chủ nghĩa xã hội….”

Hơn nữa, cô là một người đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, tuy rằng đời trước là một kẻ đoản mệnh, nhưng trước sau 2 đời cộng lại, bốn bỏ lên năm cũng là một người 40 tuổi, chẳng nhẽ lại không nuôi nổi một con sói ăn cơm mềm đáng yêu,… Không, không, tại sao ta lại không nuôi nổi một người sói nhỏ đáng yêu chứ?

Mộc Huỳnh vỗ vỗ bả vai Mặc Ngân, rất có tự tin nói: “Yên tâm đi, ta tuyệt đối có thể nuôi dưỡng ngươi thật tốt!”

Mặc Ngân nhu thuận gật đầu, đưa mắt nhìn cặp sách Mộc Huỳnh đang đeo, rồi linh hoạt xuyên lại vào trong rừng, cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng nữa mới biến trở về hình sói, nhảy mấy cái biến mất trong rừng rậm.

Tình anh em là cái gì? Bạn nhỏ Mặc Ngân mặc dù không có được học qua, nhưng cũng rất hiếu học. Khi hắn trở lại trên núi, điều đầu tiên làm, chính là tìm điện thoại được giấu trong ổ, leo lên mỏm đá dễ bắt tín hiệu nhất, mở điện thoại tìm kiếm đáp án.

“Tình anh em có nghĩa: Có sướиɠ cùng sướиɠ, có khổ cùng khổ…. Vô điều kiện ủng hộ nhau…. Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia.”

“Bạn bè cả đời sẽ có rất nhiều, nhưng anh em chân chính, cả đời chỉ có một.”

Mặc Ngân thấy vậy liên tục gật đầu, đã hiểu được, bạn bè ước hẹn, tin tưởng tràn đầy!

Lại qua 1 lúc đấu tranh ý nghĩ muốn gặp Huỳnh, thì hắn đã nhớ tới việc hoàn thành truyền thừa nhập môn xong thì mới đi tìm cô,…, hiện tại bắt đầu thôi!

Mặc Ngân ánh mắt trở nên kiên định, từ trên người hắn khuếch tán ra một hồi chấn động, trong nháy mắt, hắn liền biến mất.

Lúc này, Mộc Huỳnh thuần thục đẩy ra một cái rào sắt đã bị gỉ nát, thuần thục chui qua rồi đi tới con đường nhỏ bên trong công viên. Đến đây rồi thì cô cũng không còn sợ bị người khác phát hiện.

Dù thời gian lúc này còn rất sớm, đại đa số khách tham quan chỉ mới đến bên ngoài Công viên, nhưng căn cứ những năm gần đây, dù bị người khác trông thấy cũng chỉ cảm thấy cô thức dậy sớm, là một cô gái nhỏ chăm chỉ hiếm có.

Giẫm lên thềm đá, cô mặc cho suy nghĩ của mình bay tán loạn. Những lúc này, cô đều có cảm giác như xuyên qua từ tiểu thuyết huyền ảo đến tiểu thuyết đô thị, thật giống cảm giác nhiều năm trước cô xuống núi lần đầu.