Cái Duyên Cái Phận

Chương 6: Lại nhà

Về đến nhà, Thương để An ngồi trên chõng còn cô thì đi vào bếp lấy nước. An đứng dậy đi dạo quanh nhà, lần trước chỉ đứng từ xa nhìn vào nên không thấy rõ.

Trước mắt cô là một căn nhà nhỏ các vách được đan bằng lá. Nhìn sơ qua thì không có gì đặc biệt, đồ đạc không nhiều chỉ có cái chõng phía trước nhà, cái bàn thờ chính giữa phía sau là cái buồng ngủ. Mặc dù chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng nó không làm cô ngột ngạt ngược lại cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.

" Chị Thương, nhà chị có dầu hông".

Lúc nãy lo đánh nhau không để ý giờ mới cảm thấy hơi đau đầu gối, kéo quần lên mới thấy một mảng bầm tím. Cô ngồi nhìn đầu gối rồi hỏi chị.

Nghe An hỏi vậy, cô mau chóng đem dầu ra.

" Cô hai bị thương ở đâu, có nặng không?" Cô ngồi xuống kế An hỏi. Cũng không dám quơ lung tung sợ trúng vết thương của An.

An lấy chai dầu thoa xung quanh chỗ bầm, miệng thì nói: " hông có gì, chỉ bị bầm chỗ đầu gối xíu thôi à. Cũng tại cái áo dài vướng víu này, chứ không em đánh cho chúng què luôn rồi."

Thương vừa tự trách vừa buồn cười, cái con người này hổ báo cáo chồn quá. Người ta đồn quả không sai mà. Nhưng mà người này đối với cô rất tốt, không ỷ mình là cô hai mà khi dễ cô, chọc cô, còn vì cứu cô mà bị thương.

" Cảm ơn cô hai, lần này tui lại mắc nợ cô rồi. Sau này cô có cần gì nhờ tui làm thì cô hai cứ nói, tui sẵn lòng làm. Chỉ sợ, người như tui không có khả năng làm được gì cho cô hai." Thương đưa nước cho An cười nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên nỗi buồn.

Gia An là con nhà bá hộ muốn gì mà chẳng được. Cô thì làm sao làm được gì cho cô ấy, ngay cả vết thương cô ấy bị ở đâu cô còn không biết.

An nhìn chị nhíu mày: " Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, chị đừng nghĩ lung tung. Dù em là con nhà bá hộ thì đã sao cũng là người bình thường như chị thôi. Với lại chúng ta là bạn rồi thì chị đừng khách sáo làm gì."

Cô gái này sao lại hạ thấp bản thân mình quá. Không lẽ vì đối diện với mình nên cô ấy mới như vậy. Chứ lúc nãy ở chợ, An nhớ chị ấy không sợ bọn chúng còn can đảm muốn bảo vệ cô nữa mà.

An thấy rõ sự tự ti, buồn bã trong mắt chị ấy. Mặc dù không thấy nhưng phải nói cặp mắt của chị ấy rất đẹp. Nó như nơi nói thay tiếng lòng chị ấy, chỉ cần nhìn vào nó cô có thể đoán được chị ấy đang nghĩ gì. An cũng tự thấy mình giỏi đoán gê.

" Má em hay mua bánh nhà chị, đừng nói là bánh do chị đổ nha." An lái sang chuyện khác.

" Ừm, là tui làm. Sao cô hai biết?" Thương hỏi.

" Em là Lê Gia An mà, cái gì mà chẳng biết." An ~tự luyến~.

" Bánh chị làm ngon lắm, em là em thích nhất món đó á."

" Vậy để lát tui đổ cho cô hai ăn nha." Thương vui vẻ nói.

Cô thấy vui vì An khen món mình làm, còn vui hơn nữa khi cô nói món đó là món cô ấy thích ăn nhất.

" Ủa mà má chị đâu, chị ở nhà một mình hả?" Nãy giờ An mới để ý không thấy người đàn bà hôm trước đâu.

" Má tui đi đám ở xa, hai ba hôm nữa mới về. Nên nay tui đi bán thay má." Thương thiệt tình trả lời.

" Vậy chị ở nhà mình hả, coi chừng thứ đó đó nghe." Bản tính thích chọc ghẹo của cô hai lại nổi lên.

Thương chỉ biết cười mà không nói gì. Cô cảm thấy cô hai này rất dễ thương. Cô nhận ra là người này rất biết chọc người khác cười, gần người này cô thấy mình cười nhiều hơn bao giờ hết.

Vậy là cô hai Gia An ngày nào cũng đi qua nhà Thương ăn bánh. Ngày đầu An trả tiền nhưng Thương không chịu lấy. Dù có nói thế nào, Thương cũng không chịu lấy. An cũng không muốn ép cô, mà thay vào đó cô sẽ đi chợ gom hết đồ cô cho là cần thiết đem lại nhà Thương. Thương muốn từ chối cũng không được với cô hai này.

Ngoài bánh bò ra , Thương còn làm thêm nhiều loại bánh khác. Nào là bánh bèo, bánh da lợn, xôi để cho cô hai ăn đỡ ngán. Mà mấy món này cô chỉ làm cho một mình Gia An ăn.

Còn cô hai nhà ta ăn cái gì từ tay Thương làm cũng khen lấy khen để. Cô là cô khó ăn lắm à, mà Thương hiểu khẩu vị cô hay sao á. Làm cái gì cũng ngon.

" Ngon quá chị!" An thổi thổi cái bánh rồi cho vào miệng.

Thương vui vẻ nói: " Còn nhiều lắm, cô hai từ từ ăn kẻo phỏng." Bánh mới ra là Thương đều để An ăn trước. Khi nào cô ấy nói no rồi Thương mới bắt tay vào công việc đổ bánh bán.

Nên thay vì thường ngày đổ bánh tới chiều đã xong thì bây giờ tới tối mới đổ xong. Nhưng cô không cảm thấy cực, chỉ cần người kia ăn bánh cô đổ rồi hai, ba câu khen từ người đó. Chỉ như vậy là cô thấy vui rồi.

" Nay em ăn cơm nhà chị được hông. Cha má em đi đám hết rồi." An vừa ăn vừa nói.

Cô chỉ diện cớ muốn nếm thử tay nghề của chị ấy xem có ngon như làm bánh hông thôi, chứ cha má cô đi vắng thì vẫn còn người hầu làm. Làm sao để cô đói được.

Thương nghe vậy thì liền đậy nắp thao bột lại: " Vậy để tui đi nấu cơm, cô hai ngồi đây đợi chút." Nói rồi cô đứng dậy chuẩn bị đi.

" Chị hông đổ bánh mai bán hả, cơm từ từ nấu. Với lại em đang ăn bánh, no muốn chết." An nhìn chị gấp gáp đứng dậy thì nói.

" Bánh để chút tối tui đổ. Cô hai ở đây đợi tui. Để tui đi ra chợ mua mớ đồ về nấu." Thương lấy nón lá rồi đi.

An cản lại: " Chi mắc công vậy, nhà có gì ăn đó được rồi."

Dù gì cô ấy cũng là khách còn là tiểu thư nhà giàu, sao cô có thể để cô ấy ăn mấy món đạm bạc được. Thương nhất quyết không chịu.

An nhìn chị thở dài, chị ấy còn cứng đầu hơn mình. Biết vậy cô đừng đòi ăn cho rồi. Từ xưa đến giờ chưa ai dám cãi ý cô. Chị ấy là người đầu tiên còn là người khiến cô phải nghe theo. An không thể hiểu nỗi bản thân mình.

Bóng dáng chị xa dần, An nhìn lại thao bột đầy. Trong đầu nảy ra ý tưởng.

Cô cố gắng thổi bếp lửa, vì là lần đầu nên bụi bay vào mắt.

Cô mắt nhắm mắt mở dụi dụi rồi thổi tiếp .Ở nhà cô có xuống bếp bao giờ đâu nói chi là thổi lửa.

Mãi một lúc sao lửa cũng cháy, cô cười như được mùa.

Bắt đầu làm theo chị ấy đổ bánh. Cô dùng cây cọ nhỏ quét một ít dầu thoa vào khuôn bánh rồi đổ bột vào. Nhưng cô không biết canh lửa cứ để lửa cháy lớn làm khét bánh, khói bay nghi ngút.

Cô lúng túng không biết làm thế nào. Đành dùng tay không nhắc nồi hấp xuống: " A, nóng quá!"

Mùi khói nồng nặc khiến cô khó thở, ho sặc sụa chạy ra bên ngoài.