Trong căn nhà nhỏ ven sông, cô gái đang ngồi thổi lửa nấu cơm trong căn bếp. Khuôn mặt lấm lem bởi khói bụi nhưng vẫn không ngăn được vẻ đẹp trong sáng ,dịu nhẹ trên khuôn mặt ấy đáng thương thay cô lại không thấy đường. Nghe tiếng xột xoạc ngoài cửa, cô biết là má đã về nên vội vàng lần mò men theo vách đi ra ngoài: "Má về rồi hả." cô đi từ từ lại gần má.
"Ừ, nay ông bà bá hộ mua hết bánh cho má. Nên má được về sớm.Nghe đâu cô hai con ông bà bên Pháp mới về. Rồi thèm bánh bò nên ổng bả mua hết mâm bánh của má luôn." bà Sáu vừa cười vừa nói với đứa con gái của mình.
Cha của Thương thì mất sớm, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ngày. Vậy mà,tai nạn năm đó đã cướp đi ánh sáng của con gái bà.
"Dạ,vậy để con đi dọn cơm lên cho má."Thương cười nói với má. Rồi từ từ đi ra bếp dọn cơm.
Mặc dù không thấy đường nhưng Thương rất giỏi, cô không ngại khó mà luôn luôn học hỏi, chuyện nhà cửa hay chuyện làm bánh Thương đều biết làm. Lúc trước cô còn đi bán bánh nhưng vì hay vấp ngã cứ vài ba hôm là chân tay chảy máu.Bà Sáu xót con nên kêu cô ở nhà để bà đi bán. Lúc đầu Thương không chịu nhưng bà Sáu nói quá cô đành nghe theo. Cô thương má lắm nhưng không thể làm gì được,vì thế ở nhà cái gì cô cũng làm để má cô đỡ cực. Có nhiều hôm, cô nhóm lửa bị bỏng tay hay cắt đồ ăn bị chảy máu nhưng cũng không nói bà Sáu biết vì cô biết má cô sẽ không cho cô làm nữa. Cô không muốn trở thành gánh nặng cho má. Má cô đã vì cô chịu cực khổ nhiều rồi.
Bà Sáu nhìn theo bóng của Thương thở dài. Sao đứa con gái của bà lại khổ như vậy, lỡ mai này không còn bà thì nó phải sống làm sao đây.
Cởi bỏ chiếc váy ngắn, thay vào đó là bộ đồ bà ba quen thuộc. An thoải mái bước ra nhà.
Trên bàn cơm, ông bà đã chờ sẵn.
"Mau lại đây ăn cơm đi con, cơm canh kẻo nguội hết ngon đó con." bà Tâm vẫy vẫy tay kêu An lại ngồi kế mình.
"Wow, toàn là món con thích không luôn, má là number one." An cười nói ôm hôn má.
Bà Tâm cười rộ lên nói: " ông coi kìa con gái tui khen tui kìa."
Ông Tâm nhìn mà ghen tị: " thằng cha mày, mới đi vài năm mà nói tiếng tây tiếng ơ đồ."
"Ông này, cứ chọc con." bà Tâm liếc nhìn ông Tâm nói.
An nhìn hai người mà cười hạnh phúc.Đâu phải cô muốn xa quê mà đi mấy năm vậy, chẳng qua cô nghĩ mình trẻ tuổi muốn đi khám phá bên ngoài xem thế nào. Giờ chơi chán chê rồi, về nhà vẫn là tốt nhất. Cô thích cuộc sống ở quê nhà hơn. Ở đây có cha má có gia đình thân yêu của cô.
"Thôi thôi ăn cơm đi con, ăn rồi má kêu con Nhi đem bánh bò con thích cho con ăn, má mua nhiều lắm."
Ăn uống xong xuôi. Cả ba người ngồi ăn tráng miệng với món bánh bò quen thuộc.
An thì ăn lia lịa hết cái này tới cái khác: "Ngon quá má ơi, bao nhiêu năm rồi vẫn là hương vị này,ai đổ mà khéo quá đa" An hết lời khen ngợi món cô thích ăn nhất. Không phải nói chứ cô về sớm hơn dự định là vì thèm cái món này mà chính người này bán cô mới chịu ăn. Chứ cô khó ăn khó uống lắm. Cái gì ngon cô sẽ khen dở cô chê thẳng mặt luôn.