5,
Tiêu Việt dắt tôi đến nhà ăn.
Trên đường đi, có rất nhiều người đang chỉ trỏ bàn tán chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi bước đến nhà ăn.
Những ánh mắt kì lạ càng rõ ràng hơn.
Tiêu Việt coi như không thấy gì, bảo tôi ngồi xuống đợi.
Anh đi lấy đồ ăn cho tôi.
Tôi nghe được xung quanh có không ít người không nể mặt mà cười nhạo.
“À, là cậu ta sao, cái người mà 5 triệu cũng xem thường đó, nghe nói cậu ta vì tiền mà đồng ý hẹn hò với Khúc Tiêu Tiêu!”
“Cũng không hẳn, mới cho một chiếc điện thoại đã đồng ý rồi. Trước kia còn tỏ vẻ lạnh lùng ai cũng không được tới gần, hóa ra là bởi vì người ta còn chưa cho tiền!”
Tôi vừa khó chịu vừa tức giận.
Không chịu nổi nữa, tôi đứng phắt dậy, lớn tiếng quát:
“Nhà tôi giàu, tôi nguyện ý tiêu tiền cho Tiêu Việt, mấy trăm, mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu cũng không tiếc! Còn có ý kiến gì không?”
Toàn bộ căn tin ồn ào đột nhiên im lặng.
Bạn thân tôi che mặt, tỏ vẻ không quen biết tôi.
Tiêu Việt bưng hai xuất ăn đến, đặt xuống bàn.
Lúc này, anh mới lên tiếng.
Trong giọng nói còn không che giấu được sự vui vẻ, âm thanh mát lạnh dễ nghe.
“Tôi chỉ thích hẹn hò với cô gái vừa xinh đẹp vừa có tiền. Thì sao, các người ghen tị à? Tiếc là các người dáng dấp không đẹp bằng tôi, thành tích học tập cũng không bằng tôi, cũng không có bạn gái xinh đẹp như bạn gái của tôi, chứ đừng nói là có bạn gái nguyện ý chi tiền cho các người.”
Tất cả mọi người đều nghĩ da mặt Tiêu Việt dày hơn cả tường nhà.
Điều đáng xấu hổ như vậy mà anh cũng tự hào được.
Tiêu Việt còn sợ chưa chọc tức được bọn họ.
Anh cầm chiếc điện thoại tôi tặng hôm qua ra, đó là mẫu điện thoại mới nhất, đắt nhất.
Anh cầm nó trong tay, xoay xoay.
“Nhìn xem, chiếc điện thoại này đẹp thật.”
Tôi nhân cơ hội này thêm bạn bè với anh.
Tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
6,
Tôi và Tiêu Việt cứ như vậy, đối mặt với sự chế giễu, khinh bỉ, thậm chí là cả ánh mắt g h ê t ở m của mọi người.
Chúng tôi nắm tay đi dạo ở khuôn viên trường.
Nhiều người nói tôi là đồ đần, tiền làm sao mà mua được sự chân thành.
Tôi cũng lo lắng, sợ rằng nếu tôi hết tiền thì Tiêu Việt sẽ chia tay với tôi.
Tôi thậm chí còn nhắn tin cho ba.
“Ba, nhà chúng ta có khả năng đột nhiên phá sản không? Trước khi phá sản nhất định phải nói với con đấy, để con còn tiết kiệm.”
Ting.
Bố tôi gửi voicechat qua.
Giọng ông rất bức xúc.
“Sao ba lại sinh ra con gái như con chứ, cả ngày chỉ biết đợi nhà mình phá sản! Yên tâm, tiền trong nhà đủ con tiêu xài hoang phí một trăm năm!”
Giờ này tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Tôi còn chuyển tiếp voicechat của ba tôi cho Tiêu Việt.
“Anh nghe xem, nhà em rất có tiền, cả đời này anh chỉ có thể là của em!”
Mỗi lần tôi gửi tin nhắn.
Tiêu Việt sẽ trả lời tôi ngay lập tức.
“Tuân lệnh, kim chủ xinh đẹp lắm tiền của anh, xin hãy bao nuôi anh cả đời.”
Trong lòng tôi như có một hũ mật ngọt.
Vui mừng đến nỗi lăn qua lăn lại trên giường.
Tôi càng nghĩ càng thấy bỏ tiền theo đuổi Tiêu Việt là đáng giá.
Tiêu Việt thật sự rất tốt với tôi.
Không biết có phải trùng hợp không, lần nào đi ăn cơm cũng vậy.
Anh ấy sẽ gọi đúng tất cả những món ăn tôi yêu thích.
Khi tôi có tiết, Tiêu Việt sẽ đợi ở cửa lớp để tan học đi ăn cơm cùng nhau.
Nếu anh ấy có việc không đến được, sẽ nói cho tôi biết trước.
Anh ấy không bao giờ để tôi phải đợi.
Mỗi sáng đi học, anh ấy không bao giờ quên mang những bữa sáng tinh xảo cho tôi.
Chỉ là giá của những món ăn này quá đắt, thường là bữa sáng của những nhà hàng đắt nhất thành phố.
Không chỉ phải đặt trước mà giá của mỗi chiếc bánh có giá từ hàng trăm, đến hàng vạn tệ.
Tiêu Việt không dùng tiền của tôi, anh ấy nói nhà có người thân làm việc ở đó.
Bữa sáng đều là miễn phí.
Điều khiến tôi vui vẻ nhất chính là mấy cô gái nhà giàu khác sau khi biết Tiêu Việt thích tiền cũng muốn dùng tiền để theo đuổi anh ấy.
Nhưng mà Tiêu Việt đều từ chối hết.
Anh ấy nói rằng các cô ấy không nhiều tiền bằng tôi, cũng không xinh đẹp bằng tôi!