Vài ngày kế tiếp, hai người chưa từng gặp mặt.
Isaac bận rộn công việc, đi sớm về trễ. Nhan Tịch lại đúng vào thời kỳ động dục, vì không thêm phiền toái, trừ ăn cơm gần như không ra khỏi cửa phòng.
Một mặt khác là, những tình cảnh sắc dục đêm đó cứ lởn vởn ở trong tâm trí cô, vì để tránh cho lúng túng, cô cố ý giảm bớt chạm mặt với Isaac, thậm chí vì thế không tiếc làm rối loạn thời gian ăn ba bữa cơm.
Lúc nấu cơm, cô còn đặc biệt làm hai phần cơm, một phần tự mình ăn, một phần để lại cho quan chỉ huy. Ngày thứ hai thức dậy, trong phòng bếp lúc nào vẫn là sạch sẽ, không thấy cơm cô để lại nữa, nhưng không biết là hắn ăn hay là vứt sạch.
Chỉ là bản thân Nhan Tịch cũng hỗn loạn, không có tâm tư đi so đo những thứ này.
Một lần chạm mặt duy nhất là ở phòng giặt quần áo.
Theo thói quen sinh hoạt, Isaac đúng là một quý tộc phái truyền thống chính cống, hắn không thích trong nhà có quá nhiều dấu vết máy móc. Trong thời đại người máy gia dụng đã phổ biến từ lâu, vậy mà trong biệt thự đến cả rô bốt lau nhà cũng không có, khoa học kỹ thuật duy nhất của Tinh Tế là Minerva cũng thuộc về hệ thống quân sự.
Nếu như không phải là không có thời gian giặt quần áo, Nhan Tịch hoài nghi hắn đến máy giặt cũng sẽ không dùng.
Khi đó cô vừa chấm dứt một lần động dục, ôm một đống quần áo đi tới phòng giặt đồ.
Trông thấy Isaac, cô dừng bước lại, có một loại đi xúc động muốn lập tức chạy về. Không ngờ, đối phương lại chào hỏi cô trước —— nhẹ gật đầu với cô.
Isaac liếc mắt nhìn y phục của cô, nói: "Chúng nó nhìn qua rất sạch sẽ."
Trên đống quần áo này đều là mồ hôi của Nhan Tịch, cứ ướt lại khô, khô rồi lại ướt, có thể ngửi được mùi hoa nồng nàn, vì vậy hắn sẽ cảm thấy sạch sẽ.
Isaac vừa tắm rửa xong, trên cổ treo khăn mặt, giọt nước lăn xuống từ lọn tóc, rất khác với hình tượng khoác quân trang lạnh lẽo hằng ngày của hắn.
Hơi nóng mờ mịt xua tan đi lạnh lẽo bẩm sinh, ít đi vài phần khí thế bức bách.
Nhan Tịch vẫn như trước không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt né tránh nhìn về phía mặt đất, lại không biết như vậy sẽ làm cho phần gáy yếu ớt của bản thân bại lộ trước mắt hắn.
Tóc dài đen nhánh choàng trên đầu vai gầy yếu của cô, uốn lượn ở trước ngực, lại rủ xuống dưới, lọn tóc hơi xoăn.
Không hiểu sao răng nanh của Isaac có chút ngứa.
Vì để cho lúc kết hợp có thể thuận lợi cắn phần gáy, rót tin tức tố của mình vào, răng nanh alpha bén nhọn nhất. Giờ phút này, hắn cũng rất muốn tìm thứ gì đó mài mài.
"Cô đang sợ hãi sao?" Hắn hỏi, tới gần nửa bước về phía cô, "Vì sao không nhìn tôi?"
Hành lang chật hẹp, Nhan Tịch bị hắn dồn đến trong góc. Cô không muốn lại tiếp tục bị ức hϊếp, lấy hết dũng khí nói: "Quan chỉ huy, tôi còn có việc muốn làm, mời, mời ngài tránh ra."
Không muốn gặp lại đùa bỡn giống đêm đó, cô tận lực làm cho ngữ khí của mình lộ ra hung ác, nhưng âm thanh ngọt ngào trời sinh, có một loại cảm giác quát tháo chưa đủ, ngoài mạnh trong yếu phô trương thanh thế.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, hiện ra vài phần hoang mang, hắn ngừng một chút nói: "Tiểu thư Nhan Tịch, tôi còn chưa cám ơn đồ ăn mà cô làm. Cám ơn, chúng đều thật ngon."
Nhan Tịch sửng sốt, giống như một quả bóng xì hơi, không biết làm sao bẹp xuống.
"Ngài đều ăn hết sao?" Cô cẩn thận hỏi, ngón tay trắng nõn mất định hướng xoắn lại với nhau.
Isaac gật đầu, ngữ khí nhàn nhạt: "Chuyện đêm hôm đó, tôi cũng nên xin lỗi cô. Tôi không nên phóng thích tin tức tố, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thời kỳ động dục của cô."