**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Mnneeeeee đã đề cử cho truyện nhé!
Nhan Tịch kiên trì hỏi: "Phó quan của ngài cũng là alpha sao?"
Trong cả trụ sở, chỉ có các thầy thuốc trong phòng y tế là beta. Alpha quá hiếu chiến rồi, chín phần trong đó đều xuất hiện ở trong căn cứ quân sự, đế quốc cũng vui vẻ cho bọn hắn phát tiết tinh lực tràn đầy trên chiến trường.
Giữa việc mặt đối mặt trao đổi cùng một alpha lạ lẫm, cùng với việc tới căn cứ có khả năng thăm dò được, Nhan Tịch lựa chọn vế sau.
Isaac đối với thay đổi bỗng nhiên của cô tựa hồ cũng không quan tâm, càng không có truy hỏi ngọn nguồn ý định. Vừa vặn xe tuần tra không người của căn cứ đi ngang qua, hắn tự tay ngăn cản, ga lăng nhường cho Nhan Tịch ngồi xuống trước.
Nhan Tịch ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, sau khi đợi Isaac đi lên, cô thận trọng bó vạt áo sơmi lại, lại lần nữa nhích lại gần bên cạnh.
"Sẽ té xuống." Một thanh âm lãnh đạm vang lên từ bên cạnh. Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy mặt bên cao ngất tuấn mỹ như điêu khắc, tầm mắt của hắn rơi vào thiết bị đầu cuối, không ngừng lật hình chiếu văn kiện, dường như câu nhắc nhở vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chỗ trống giữa hai người đủ nằm ngang một người. Nhan Tịch suy nghĩ một chút, dịch nửa tấc sang bên kia.
Trên xe không thể so với biệt thự rộng rãi, trong không gian gò bó, tin tức tố của hai người chậm rãi hòa hợp lại với nhau, giống như trong trời băng đất tuyết nở ra một chum hoa đủ loại... Dây dưa hoàn toàn vi phạm ý nguyện của chủ nhân.
Khứu giác của AO đều rất nhạy bén, thực tế trong phương diện bắt mùi tin tức tố, là thiên phú mà tổ tiên tiến hóa ra. Nhưng dù sao nhân loại cũng là nhân loại, hiểu ngượng ngùng biết lễ nghi, trong không gian mập mờ lòng dạ biết rõ này khiến Nhan Tịch lúng túng không thôi.
Thân xe bỗng nhiên rùn động, đè qua một viên đá vụn, Nhan Tịch không kịp phản ứng, ngã vào trong lòng ngực của hắn một cái.
Trong ngực bỗng nhiên có một thân thể mềm mại đυ.ng vào, mang theo hương hoa ngọt ngào vô cùng, đốt ngón tay thon dài khô ráo của người đàn ông cứng xuống không dấu vết.
Nhan Tịch đỏ mặt, liên tục nói xin lỗi với hắn, giống như một con thỏ sốt ruột vội vàng lại áy náy muôn phần.
Nói phải đứng lên, lại không biết trúng tà gì, trượt ba phen mấy bận, một lần nữa ngã lại trong lòng ngực của hắn.
Nhan Tịch sắp khóc rồi.
Cô không biết Tinh Thần Lực áp chế của alpha, có thể không để lại dấu vết điều khiển hành vi con người. Nếu như Isaac không muốn cô đứng dậy, cô đúng là không có biện pháp, bản thân cô không thể nhận ra cảm giác này, chỉ tưởng rằng bản thân luống cuống tay chân.
Sau khi tay của người đàn ông vuốt ve đến eo của cô, đôi mắt xanh thẳm buông xuống, yên lặng mở năm ngón tay ra đo đạc.
Quả nhiên nhỏ bé chưa đủ nắm chặt —— thoạt nhìn vô cùng thích hợp nắm trong bàn tay.
Lúc rốt cuộc đến nơi, mặt của cô đã đỏ đến không tưởng. Giãy giụa trên thân người ta lâu như vậy, đến cả trong ống tay đều lây dính hơi thở lành lạnh băng tuyết của hắn.
"Thật có lỗi, quan chỉ huy..." Nhan Tịch lúng ta lúng túng xin lỗi. Căn bản không biết mình liên tục ngã sấp xuống là tác phẩm của lão sói xám xấu xa trước mắt này.
Isaac thoảng qua gật đầu rất nhạt: "Không sao."
Nói xong, hắn nâng bước chân lên đi tới cửa chính căn cứ.
Cơ sở quân sự được xây dựng trên hành tϊиɧ ŧяùиɠ tộc xa lạ này rất rộng lớn và tráng lệ, bên ngoài tòa nhà được mạ một lớp hợp kim bạc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy quân nhân và nhân viên nghiên cứu ra vào, mặc dù có rất nhiều người, nhưng tất cả họ đều rất im lặng. Tựa như cảm giác Isaac làm cho người ta cảm thấy, lạnh như băng.
"Quan chỉ huy!"
Nhan Tịch nhỏ giọng kêu lên sau lưng hắn, bước chân Isaac dừng một chút. Hắn nhấc cao chân dài, còn đi rất nhanh, Nhan Tịch theo không kịp bước tiến của hắn, lon ton chạy vài bước tới phía hắn.