Nhan Tịch dùng nguyên liệu bình thường còn sót lại trong tủ lạnh để nấu ăn, rau củ, trứng gà cùng mì sợi làm một chén mì trứng gà nóng hôi hổi.
Quay người nhìn thấy Isaac, cô lại bị càng hoảng sợ. Không biết hắn xuất hiện lúc nào, lại đứng ở nơi đó nhìn bao lâu. Có lẽ hành vi bản thân tự tiện động tủ lạnh cùng phòng bếp làm cho hắn cảm thấy bị mạo phạm?
Nhan Tịch nghĩ ngợi, có chút thận trọng ngồi xuống đối diện hắn.
Tầm mắt của hắn rơi vào tô mì, trứng chiên hình tròn màu vàng tươi, rau theo mùa xanh mướt, sợi mì trắng tinh, trong nước súp còn có chút dầu mỡ nổi lên, trông rất ngon miệng.
"Lượng tinh bột cao này gây gánh nặng cho trạng thái của thân thể," Hắn nói trắng ra.
Nhan Tịch không biết nói cái gì cho phải. Cô muốn biểu hiện giá trị của mình nhiều hơn, nhưng ngoại trừ yêu thích cùng am hiểu nấu ăn, cô cũng không có gì có thể dùng đến —— sự thật này không thể nghi ngờ làm cho cô cảm thấy rất uể oải.
Isaac dừng một chút, cầm chiếc đũa đặt ở trên gối lên.
Phòng bếp trang bị rất đầy đủ, nhưng chiếc đũa là thứ hắn không am hiểu sử dụng nhất. May mắn chỉ là đơn giản gắp mì sợi, nếu không hắn còn phải tìm lý do từ chối.
Trông thấy hắn nguyện ý động vào chiếc đũa, Nhan Tịch nhẹ nhàng thở ra.
"Chỉ có một chén?" Hắn hỏi.
Nhan Tịch liên tục khoát tay: "Không sao, tôi đã dùng thuốc dinh dưỡng rồi."
Nguyên liệu nấu ăn phòng bếp chỉ đủ một chén, cô thật sự không có cách nào chia đồ ăn vốn đã ít ỏi thành hai phần, cũng may thuốc dinh dưỡng no bụng rồi, tuy rằng mùi vị thật sự khó có thể nuốt xuống.
Isaac gật gật đầu, không nói gì, cầm lấy chiếc đũa gắp mì sợi.
Tốc độ ăn cơm của Isaac rất nhanh, nhưng rất ưu nhã, nhìn qua đúng là lễ nghi mà gia đình quý tộc giáo dục ra.
Hắn đã ăn xong mì sợi, còn rất nể tình nhấp một hớp nước canh. Ngay tại lúc Nhan Tịch chờ mong hắn phát biểu ý kiến gì, đối phương lại lạnh nhạt buông bát xuống. Như là hắn ăn cơm chỉ vì không muốn phụ lòng tốt của cô, để tránh khiến cho omega khó chịu nổi, còn đối với bản thân hắn mà nói không có gì vui ghét cả.
Hắn thật là khó ở chung. Nhan Tịch nghĩ thầm.
Ăn xong bữa sáng, Isaac đi ra cửa căn cứ. Nhan Tịch đưa hắn tới cửa, trước một bước đưa lên áo khoác ngoài cho hắn.
Mọi người trong căn cứ biết rõ, quan chỉ huy tuyệt đối không mặc một cái áo khoác liên tục hai ngày. Hắn lướt qua tay của cô, đi lấy chiếc áo bên cạnh, Nhan Tịch ngơ ngác một chút, lúng túng cất áo khoác trở về.
Trước khi ra cửa, Isaac đột nhiên hỏi cô: "Cô muốn cùng tôi đi ra cửa không?"
Nhà ăn căn cứ có bữa sáng tự chọn phong phú, nguyên liệu tươi ngon đắt tiền nhất đều được cung cấp cho sĩ quan, thậm chí có một số còn được vận chuyển bằng tàu xuyên thiên hà, Isaac không thường xuyên tới đó, nhưng bởi vì một tô mì omega tự làm, hắn nợ một ân tình.
Vốn chỉ muốn ném cô trong phòng trải qua bảy ngày bảy đêm, hiện tại thì tốt rồi, hắn không thể không giải quyết vấn đề chắc bụng cho cô —— ít nhất một bữa này.
Ai ngờ omega sửng sốt một chút, lắc đầu từ chối.
"Không cần, tôi không phải thật đói bụng, cám ơn ý tốt của ngài."
Những địa phương alpha tụ tập, tin tức tố đủ loại màu sắc hình dạng quả thực là một loại tra tấn đối với cái mũi. Trước kia cô ngẫu nhiên ra khỏi cửa, mặc dù đang dưới tình huống có người bảo hộ, thế nhưng có ít ánh mắt alpha quả thực muốn ăn sống nuốt tươi cô rồi.
Đúng vậy, như Isaac chán ghét omega, Nhan Tịch cũng thập phần sợ hãi đối với alpha. Mỗi lần cô đều phải tận lực điều chỉnh tần suất hô hấp, để có thể giao tiếp với Isaac một cách bình thường.
Isaac bị từ chỗi, không lộ ra biểu lộ đặc biệt gì, chỉ thản nhiên nói: "Được, vậy lát nữa tôi sẽ cho sĩ quan phụ tá đưa bữa sáng tới đây.""... !"