Săn Ngược (Nam A Nữ O)

Chương 11: Làm bữa sáng

Nhan Tịch chỉ cao 1m65, tuy rằng mông ngực phát triển rất được, nhưng cả thân hình mỏng manh, trong omega cũng tính thuộc loại cao gầy.

Nhưng chút chiều cao này ở trong mắt Isaac sẽ không đủ nhìn, góc độ nhìn thẳng cô chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh của hắn.

Hắn vừa tắm gội xong, áo mở hai cúc trên, một giọt nước chảy xuống từ lọn tóc màu vàng sáng.

Cô khẩn trương đến nói không ra lời, vô thức nhìn chằm chằm vào bọt nước nhỏ mạo hiểm này, nhìn nó lướt qua yết hầu lồi ra, một đường uốn lượn, rơi xuống xương quai xanh, rồi lại vòng quanh trôi xuống chỗ càng sâu.

Như bị ngủ đông, trong nháy mắt cô thu hồi ánh mắt.

Người đàn ông đột nhiên nới lỏng sức lực.

Phát hiện ra kiềm chế hơi lỏng, Nhan Tịch vội vàng nói tiếng xin lỗi, quay đầu đi tới phòng ngủ.

Isaac: "Không phải muốn tắm rửa sao?"

"..."

Cô kiên trì dừng lại, ừ một tiếng. Cảm giác áp bách của một alpha cường thế mấy giây trước dường như chỉ là ảo giác mà thôi, Isaac không chớp mắt đi qua từ bên người cô.

Gia đình Nhan Tịch cũng có ba alpha, cha, anh trai cùng em gái, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Isaac, cô đã biết hắn hoàn toàn khác với bọn họ.

Cảm giác đẳng cấp kia đủ để nghiền ép, làm cho người không thở nổi.

Tin tức tố của hắn cũng giống như bản thân hắn, là hơi thở rét lạnh, băng hàn. Nháy mắt đập vào mặt, cô như đứng ở vùng lục địa băng giá.

Dù mức độ tương thích với hắn đạt trăm phần trăm, Nhan Tịch cũng không cách nào từ đáy lòng sinh ra bất luận du͙© vọиɠ thân cận gì với hắn.

Nhưng Nhan Tịch không thể lui bước.

Cô khua lên dũng khí chủ động xuất kích, đi vào phòng bếp định làm bữa sáng cho hắn.

"Xin chào, tiểu thư omega tôn kính, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?"

Thanh âm bỗng nhiên vang lên dọa cho Nhan Tịch lại càng hoảng sợ, tầng một tối tăm bỗng chốc sáng đèn, cùng lúc đó, một giọng nữ máy móc vang lên trong phòng khách.

"Hệ thống trí tuệ nhân tạo Minerva, làm người phục vụ hết sức trung thành."

Nhan Tịch chậm chạp ổn định nhịp tim, cười rộ lên, tiếng nói dịu dàng ấm áp: "Xin chào, Minerva."

Lúc cô cười rộ lên, bên cạnh gò má có một lúm đồng tiền nhẹ nhàng, Minerva không có thẩm mỹ nhân loại, nhưng cơ sở dữ liệu của cô khổng lồ, phép tính tinh vi chuẩn xác.

Giờ khắc này, cô đã đưa ra kết luận về Nhan Tịch trong sự tự nhận thức của mình: Một omega nữ nhân loại xinh đẹp có sức hấp dẫn phi phàm.

Dưới sự chỉ dẫn của Minerva, Nhan Tịch rất dễ dàng tìm được tủ lạnh.

Mở tủ lạnh ra, cô không khỏi có chút yên lặng, mặc dù tủ lạnh chất đầy, nhưng bên trong đều là nhiều loại thuốc dinh dưỡng.

Thuốc dinh dưỡng tuy rằng thuận tiện mau lẹ, nhưng chẳng có mùi vì gì, luôn có cái cảm giác dính dẻo khó có thể loại bỏ của nhựa plastic, ngoại trừ dưới tình huống cực đoan, không ai thích ăn thứ này.

Lần đầu tiên cô thấy người dùng thuốc dinh dưỡng làm cơm ăn.

Trong đầu hiện lên đồng tử lạnh lùng của quan chỉ huy. Isaac là một con người, nhưng sự lạnh lùng vô cơ trong hắn còn tệ hơn cả người bạn tốt Minerva. Một chuyện không hợp lẽ thường đến cỡ nào, đặt trên người hắn, tựa hồ cũng biến thành bình thường.

Lúc Isaac đi xuống từ tầng hai, cô vẫn còn bận rộn trong phòng bếp. Hắn bước chân rất nhẹ, đây là thói quen lưu lại sau khi quanh năm chém gϊếŧ với Trùng tộc, trừ phi chính hắn nguyện ý, nếu không thì không ai có thể lập tức phát hiện sự hiện hữu của hắn.

Trông thấy Nhan Tịch, bước chân hắn hơi ngừng lại, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt bóng loáng của phòng bếp nhìn chăm chú lên bóng lưng của cô.

Sau khi bị xé hỏng váy, cô mặc một cái áo sơ mi của hắn.

Chỗ cổ áo sơmi có một cái logo Isaac thêu bằng chỉ bạc, là áσ ɭóŧ quân phục mà hắn được phát lúc thăng nhiệm lên chức quan chỉ huy.

Những thường phục hắn thường xuyên mặc, cô không dám động tới. Cái áo sơmi này lại bị đặt ở vị trí hẻo lánh trong tủ quần áo, bởi vậy cô hiểu lầm đã thành không quan trọng.

Với hắn mà nói là áo sơmi vừa người, lại che đến giữa bắp đùi của cô, một chiếc dây lưng màu nâu thắt chặt lưng áo rộng thùng thình, tôn lên đường cong vòng eo mảnh khảnh, dưới chân đi một đôi bốt ngắn, cặp đùi xinh đẹp tinh tế tỉ mỉ trắng như tuyết lộ ra không thể nghi ngờ.

"Quan chỉ huy, nhịp tim của ngài..."

"Câm miệng, Minerva."