Cả đêm Nhan Tịch đều ngủ không ngon giấc.
Trong mơ nhiều lần ác mộng, có lúc là đám người đến nhà đòi nợ, có lúc là khuôn mặt sầu bi của cha mẹ, Thiến Thiến đứng ở trước mặt cô, ánh mắt kiên định: "Chị, em nguyện ý tới tiền tuyến."
Nhan Tịch đuổi theo con bé, thân ảnh của nó lại càng ngày càng xa, con bé bị rơi vào bên trong bầy trùng, bị xé thành mảnh nhỏ. Nhan Tịch ngẩn ngơ tại chỗ, tan vỡ khóc lớn, cuối cùng một thân mồ hôi lạnh giật mình tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, cô vẫn còn khóc thút thít.
Lúc này trời chưa sáng hẳn, nhưng ánh sáng mông lung đã chiếu vào trong phòng, ghế sô pha cùng chậu cây giống như những cái bóng im lìm mơ hồ trong bóng tối.
Nhìn xem bố cục hoàn toàn khác biệt với khuê phòng quen thuộc, cô dần dần dứt ra từ trong mộng. Mệt mỏi vuốt vuốt giữa lông mày, cô vén chăn lên, xuống giường rửa mặt.
Biệt thự này cấu tạo rất không hợp lý, rõ ràng có nhiều phòng như vậy, Minerva lại nói cho cô biết phòng tắm chỉ có một, ở cuối hành lang lầu hai.
Váy của cô đã không còn mặc được, lúc ấy lại tới đây vội vàng, không thể thu dọn hành lý. Sau khi trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, Nhan Tịch đánh bạo cầm một cái áo sơ mi trắng từ trong tủ quần áo của hắn.
Cái áo sơ mi này khác với những quần áo khác, bị để nơi nơi hẻo lánh nhất, chỗ cổ áo có tên Isaac được thêu bằng chỉ bạc—— Isaac.
Nhan Tịch suy đoán có lẽ hắn không quá thích, mới không thường mặc. Cũng bởi vậy, cô mới có gan lấy nó đi.
Trong ngực ôm áo sơmi, cô tâm sự nặng nề đi tới phòng tắm, đúng lúc gặp phải Isaac từ trong phòng tắm đi ra.
Vừa thấy được hắn, dũng khí Nhan Tịch đã cạn sạch. Cô căng thẳng đến cứng cả lưỡi, hắn không thích cô, Nhan Tịch có thể cảm nhận được, nếu có lựa chọn, cô tuyệt đối không muốn trêu chọc một alpha đáng sợ như vậy.
"Đến tắm rửa?" Isaac liếc cô một cái, thản nhiên nói.
Nhan Tịch khua dũng khí giương mắt, nở một nụ cười ngọt ngào mà giả dối.
"Buổi sáng tốt lành, quan chỉ huy đại nhân."
Cầu nguyện Isaac không phát hiện khóe môi cô cứng ngắc.
Isaac không nói chuyện, cô cảm nhận được ánh mắt của hắn rơi vào trên người cô, mỗi một tấc di chuyển, cũng làm cho cô nếm được tư vị run rẩy.
"Vừa rồi cô đang khóc." Isaac thản nhiên nói, "Tôi đã nghe được tiếng khóc."
Phản ứng đầu tiên của Nhan Tịch là lúng túng, lúng túng xong cô lại nhớ lại, phòng nghỉ của Isaac cách phòng cô rất xa, như vậy cũng có thể nghe thấy được, cô đã khóc lớn đến như thế nào...
Cô không muốn tắm rửa. Cô không nên ra khỏi cái cửa này. Hiện tại Nhan Tịch thật là muốn trở lại phòng ngủ, nơi duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn kia
"Hoặc, có lẽ là ngài nghe lầm."
Cô lung tung lắc đầu, định đi vào trong phòng tắm, chỉ muốn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt hắn. Nhưng mà cái cằm tê rần, bị bàn tay mạnh mẽ kẹp lấy, Nhan Tịch nức nở nghẹn ngào một tiếng, bị ép ngửa đầu, nhìn vào đôi mắt thâm sâu xanh thẳm của hắn.
"Nói dối." Ngón tay của hắn không để lại dấu vết vuốt một cái trên cằm cô, ngữ khí nhàn nhạt, "Đúng là vừa khóc."