Hắn hít sâu một hơi, đứng ở bên trong cả phòng hương hoa, bực bội gỡ tóc xõa, rồi gọi video cho Phùng.
Nhìn thấy Thiếu gia mặt không biểu tình, Phùng thở dài thật sâu trong lòng.
Gia tộc của hắn nhiều thế hệ hầu hạ gia tộc Borgia, mà hắn lại lớn lên từ nhỏ với Thiếu gia Isaac, hắn gần như hiểu rõ từng biểu lộ rất nhỏ của Thiếu gia.
Cái sắc mặt này, mặc dù còn chưa mở miệng, nhưng hắn đã đoán được đối phương bị cách làm tự chủ trương của gia tộc hoàn toàn chọc giận. Trước đó lần đầu tiên Thiếu gia Isaac tức giận như vậy là thời điểm đại công tước thông qua căn cứ tạo áp lực, khiến hắn rời xa tiền tuyến.
"Trở về, mang cô ta đi." Một câu cứu vãn cũng không có, Isaac trực tiếp lạnh lùng mở miệng.
Phùng tiếp nhận mệnh lệnh của đại công tước Auston, vừa mới đưa tiểu thư omega vào phủ đệ của Thiếu gia. Thật vất vả hoàn thành nhiệm vụ, bảo hắn mang người đi là tuyệt đối không thể nào.
Hắn làm ra thần sắc khó xử: "Thiếu gia, hiện tại tôi đã lên thuyền trở về, đây là đường đi một chiều, ta không có cách nào quay đầu..."
"Phùng." Isaac trực tiếp mở miệng cắt ngang hắn, "Nếu như anh có thể có chút nhìn xa trông rộng giống như cha anh, vậy bây giờ cũng nên biết mình cần trung thành với ai, là một gia chủ vận số đã hết, hay là người cầm lái tương lai của gia tộc Borgia?"
"Tôi hy vọng anh biết giới hạn chịu đựng của tôi." Isaac nhấn mạnh, "Anh hiểu chưa?"
Phùng đã trầm mặc nửa phút, cuối cùng, hắn khe khẽ thở dài: "Vâng, Thiếu gia. Một tuần lễ, tôi cần thời gian ít nhất một tuần lễ để trở lại tinh cầu Kenner, đến lúc đó tôi sẽ đón tiểu thư Nhan Tịch đi."
"Trong khoảng thời gian này xin ngài chăm nom cô ấy một chút, tôi sẽ mau chóng trở lại gấp."
Cuộc gọi cắt đứt, Isaac nhìn về phía omega trên ghế sa lon.
Người phụ nữ cúi đầu, trầm mặc ngồi tại chỗ. Váy của cô bị xé hỏng mất, không thể không ôm lấy ngực mới có thể tránh cho cảnh xuân lộ ra, mặc dù biết "Hàng hóa" bị đưa tới cửa không nên yếu ớt như vậy, nhưng Nhan Tịch lại không khống chế nổi nóng ướt nơi hốc mắt.
Quét mắt nhìn thấy đầu vai óng ánh bị lộ ra, Isaac vô thức dời ánh mắt.
Một cái áo khoác bị ném tới đây, công bằng rơi vào trên người cô.
Tiếng nói băng lãnh không chút tình cảm của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu.
"Thật có lỗi, tôi cũng không phải là cố ý mạo phạm. Hóa Thiềm Trùng từng bá chủ ở tinh cầu Kenner này có khả năng ngụy trang, đến nay không ai có thể xác định nó đã hoàn toàn bị hủy diệt hay chưa." Nói thì là xin lỗi, nhưng giọng cũng không giống như có chuyện như vậy.
Hắn lui đến cửa ra vào, mở cửa phòng ra, con mắt xanh thẳm vô cùng lãnh đạm, ánh mắt rơi vào trên người cô cũng không mang theo độ nóng.
"Bảy ngày sau, Phùng sẽ đến tiếp cô trở về. Trong lúc đó, cô có thể tạm thời ở phòng ngủ này —— tốt nhất đóng cửa sổ lại, tuy rằng chỗ này rất yên lặng, nhưng tin tức tố của cô quá rêu rao rồi."
Cho đến khi thanh âm đóng cửa vang lên, thân thể Nhan Tịch mới ngưng run rẩy.
Cô ném quần áo ra xa, như trốn tránh Hồng Thủy Mãnh Thú. Thân thể dựa vào ghế sô pha trượt xuống, ôm chặt lấy bắp chân, cuộn mình lại cho cô cảm giác an toàn cũng làm cho cô ấm lại.
Nghĩ đến cái gì, cô nắm sợi dây chuyền đeo trên cổ trong tay, gắt gao nắm chặt, cho đến khi năm ngón tay đều bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Cô nắm sợi dây chuyền, thấp giọng thì thào: "Thiến Thiến, không cần lo lắng, chị tuyệt đối không sợ hãi. Chị nhất định sẽ kiên trì, vì em."
——