Nói xong, hắn dập máy liên lạc.
Isaac hờ hững với lửa giận của cha mình.
Nếu hắn còn là tân binh vừa mới vào căn cứ năm đó, hiện tại sớm đã bị bức về thủ đô rồi. Nhưng những năm gần đây này bằng vào chiến công trác tuyệt, lực ảnh hưởng cùng địa vị của hắn ở trong quân đội nước lên thì thuyền lên, dù cho cha hắn muốn thông qua quân đội tạo áp lực đối với hắn, thượng tướng Russel cũng sẽ hòa giải thay.
Ý nghĩa cái này chính là, cho dù xuất thân từ Borgia, gia tộc hào quang chói lọi như mặt trời, hắn cũng có thể bằng vào thực lực của mình xông ra một mảnh bầu trời riêng.
Trong vũ trụ ngang dọc hàng triệu triệu km tinh không, cuối cùng cũng sẽ có một vực thuộc về hắn, không phải của Borgia, chỉ là của Isaac.
Sau khi dùng xong bữa tối, Isaac trở lại chỗ ở.
Cấp bậc của hắn là quan chỉ huy, căn cứ 19 chỉ thấp hơn thống soái là thượng tướng Russell. Khu vực hắn đang ở, là một biệt thự dựa vào vịnh hồ Lam Nhãn Lệ.
Chỗ này hẻo lánh, nhưng hắn thích yên tĩnh. Hàng năm vào tháng 6 và tháng 7, thủy triều sẽ cuốn đom đóm biển —— một loại giáp xác vào hồ vịnh, trong bóng đêm phát ra màu lam sáng rọi, vô cùng xinh đẹp.
Isaac về đến nhà, lúc vừa muốn vào cửa, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Sĩ quan trực giác rất nhạy cảm, nhất là một sĩ quan cao cấp rèn luyện sinh tử trên chiến trường. Cửa thảm so với buổi sáng trước khi hắn đi làm thì bị chếch đi 0. 8mm—— rất hiển nhiên, có người từng đến chỗ này, vào thời gian hắn không ở nhà.
Minerva không phát ra cảnh báo nào với hắn...
Isaac từ bỏ việc đi vào bằng cửa chính, nắm lấy bức tường đá nhô ra, cuộn người lại như một chú mèo khéo léo và đáp xuống ban công tầng hai.
Nơi này là phòng ngủ của hắn, có thể nhìn ra xa Lam Nhãn Lệ cùng chỗ đường bờ biển xa hơn, cảnh sắc hợp lòng người.
Vị này khách không mời mà đến ở ngay trong phòng ngủ của hắn. Cô rất lịch sự ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn qua một ly cà phê trên bàn trà.
Rất tốt, còn mở cả máy pha cà phê của hắn.
—— kỳ quái, ai đã mang hoa đến? Môi trường của tinh cầu Kenner quá ác liệt, không có loài hoa nào có thể sinh trưởng ở loại địa phương này, nhưng hắn rõ ràng ngửi thấy được một hương hoa ngọt ngào.
Ở bên trong tiếng kinh hô của người phụ nữ, hắn đè cô trên ghế sa lon, cụp mắt, vài sợi tóc vàng đảo qua hốc mắt thâm sâu, hắn băng lãnh mở miệng: "Cô là ai?"