Nơi này là một rừng mưa ẩm ướt nóng bức.
Bụi cỏ cao lớn che chắn tuyệt đại bộ phận ánh mặt trời, ánh sáng lờ mờ, đom đóm bay múa, màu xanh lá hoặc đậm đặc hoặc nhạt nhòa điểm xuyết toàn bộ khu rừng, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng thở hào hển đè nén.
Nhìn như cảnh đẹp yên lặng, chỉ có người thân trũng xuống trong đó mới biết rõ, bản thân đang gặp phải tình cảnh tuyệt vọng như thế nào.
Thật lâu, một vòng màu xanh lá không dễ thấy giật giật trong bụi cỏ. Cecil chớp chớp mồ hôi đã chảy xuống trên lông mi, nằm rạp xuống bò về phía cây cổ thụ đom đóm lượn vòng trước mắt.
Đây là hang ổ của Hóa Thiềm Trùng ở hành tinh Kenner, chúng là loài lưỡng cư, cảnh giác và hiệu quả chiến đấu cao, chúng thích đẻ trứng vào người sống sau khi tấn công tàu chiến.
Mà nhiệm vụ của Cecil, chính là phá huỷ tổ sâu buồn nôn đến chết này.
Tay chân của hắn đã cứng ngắc, phía sau lưng mồ hôi ướt đẫm, cơ bắp đau nhức khó nhịn, tình cảnh không thể mất tập trung này làm cho hắn không để mắt đến dị động xung quanh, chưa phát hiện một con Hóa Thiềm Trùng đã lặng lẽ theo xuống vào chớp mắt hắn khởi hành.
Chúng nó tuy rằng giống như sâu, nhưng làn da lại dinh dính trơn ướt giống như cóc nhái, hiện lên màu nâu rực rỡ, phần bụng thì mọc lên dày đặc xúc tu giống như chân của sâu bọ, để lại những vệt nước sẫm màu ở những nơi chúng bò qua
Hóa Thiềm Trùng như một cái thảm, từ trên trời giáng xuống, bọc kín Cecil.
Hắn gào thét đứng lên, rút súng bắn liên tục về phía bụng nó, bụng sâu co rụt lại, nhốt viên đạn hắn bắn vào trong thịt, đồng thời càng thu chặt chân sâu, bóp nghẹt hắn gần như hít thở không thông.
Bỗng nhiên, một bóng đen nhanh nhẹn xuất hiện từ trong rừng, không ai biết rõ hắn tới đấy như thế nào, hành động của hắn giống như lá rụng trước gió không phát ra hơi thở.
Trong nháy mắt xuất hiện, hắn dùng dao găm chọc vào xương sống lưng yếu nhất của con sâu, lưu loát rạch mở lưng sâu.
Dịch tủy bắn ra, đau đến mức Hóa Thiềm Trùng ngửa đầu gào thét, hắn lại rạch ngang một cái, chém nó làm hai đoạn.
Nhanh chóng như điện, tàn nhẫn quả quyết.
Một tay Cecil búng thảm sâu mềm nhũn ra khỏi mặt, dựa người một cái: "Anh chạy đi đâu? Bây giờ mới xuất hiện!"
Người đàn ông lau sạch dao găm, đứng dậy. Một bộ quần áo tác chiến màu đen tôn lên vòng eo rắn rỏi thẳng tắp, bờ vai rộng cùng đôi chân dài miên man, vài sợi tóc sáng như bạch kim từ dưới mũ chiến đấu đung đưa, tăng thêm vài phần thần bí.
Hắn móc ra một cái nút điều khiển từ trong lòng, ngay trước mặt Cecil, lạnh nhạt đè xuống.
Ầm ầm —— Sầm ——
Tiếng nổ mạnh kịch liệt truyền đến từ trung tâm hang ổ của đám sâu, hết thảy đều trời đất quay cuồng, bụi đất tung bay.
Đốm lửa đầy trời đốt sáng rừng mưa u ám, người đàn ông lấy mũ bảo hiểm xuống, lắc đầu tóc.
Mái tóc vàng giống như tơ lụa thượng phẩm tinh khiết, không trộn lẫn một màu sắc hỗn tạp nào, rơi vào trên lông mi và lông mày sâu thẳm của hắn.
Cecil nằm trên mặt đất, thở vù vù hổn hển, thất bại lại đành chịu mà nở nụ cười: "Khà khà... Isaac, anh đúng là kẻ người thắng chết tiệt!"
Isaac ôm mũ bảo hiểm, thanh âm của hắn như băng tuyết, linh hoạt kỳ ảo lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng: "Minerva, thả sinh thái mô phỏng ra."
"Vâng, quan chỉ huy đại nhân tôn kính."