Khi Kẻ Chiếm Hữu Không Phải Là Nam Chính

Chương 7

“Cố tổng ngài thực sự xác định muốn tôi công chứng bản di chúc này sao?”

Là cuộc gọi của luật sư, có vẻ như anh ta thực sự rất hoang mang trước quyết định đường đột này của Cố Minh Thần.

Cố tổng chẳng phải vẫn còn rất trẻ và khỏe mạnh hay sao? Việc chuyển nhượng toàn bộ tài sản một cách gấp gáp như vậy, vốn chỉ diễn ra khi con người ta sắp đối mặt với cái chết.

“Không có vấn đề gì cả, tôi chỉ đang chuẩn bị trước cho tương lai thôi. Hãy làm theo lời tôi nói thưa luật sư…”

Cuộc trò chuyện dài cuối cùng cũng kết thúc kèm theo sự đảm bảo rằng toàn bộ tài sản của anh sẽ được chuyển giao cho ba mẹ vợ khi anh gặp phải trường hợp xấu nhất.

Cố Minh Thần coi đó là sự chuộc tội duy nhất anh có thể làm lúc này trước khi mang con gái của họ rời đi!



Một ngày mới lại bắt đầu, trong phòng bệnh của Thư Nhiễm, mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường như thể giữa hai người họ chưa hề xảy ra bất kỳ sóng gió gì.

Cố Minh Thần vệ sinh và chăm sóc cho cô một cách cẩn thận tỉ mỉ như mọi khi. Lau rửa cơ thể, chuẩn bị truyền bữa ăn và sau đó sẽ lựa chọn một cuốn sách nào đó mà cô thích và đọc nó cho đến hết ngày.

Không có bất kỳ điều gì lạ lẫm xảy ra cho đến khi màn đêm buông xuống. Trên hành lang bệnh viện đã không còn bất kỳ một ai lảng vảng ở khu vực phòng bệnh vip.

Rượu vang

Lễ phục

Và hoa tươi!

Chúng được chuẩn bị một cách cầu kỳ và đẹp đẽ đến nỗi chẳng thể nào có thể tượng tượng đây là một phòng bệnh.

Cố Minh Thần đã cất công trang trí mọi thứ giống như căn phòng tân hôn của họ.

Không một ai nghi ngờ về sự thay đổi này, họ chỉ nghĩ rằng anh đang cố gắng chuẩn bị cho một lễ kỷ niệm nào đó giữa hai vợ chồng. Thậm chí Cố Minh Thần còn nhận được vô vàn lời chúc phúc của các y tá và bác sĩ. Họ đã hy vọng một ngày vợ của anh có thể sớm tỉnh lại và hai người có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Họ không hề biết rằng, lời chúc đó lại chính là điều khiến anh sợ hãi nhất mà đưa ra quyết định tuyệt vọng ngày hôm nay.

Nếu Thư Nhiễm thực sự tỉnh lại cùng chính là ngày anh sẽ mất đi cô ấy vĩnh viễn...

Cố Minh Thần lại khoác trên mình bộ Vest trắng lịch thiệp chỉ từng xuất hiện một lần trong lễ cưới của mình. Anh dịu dàng nhìn cô dâu đang mặc váy trắng đang nằm trên giường bệnh.

Thư Nhiễm xinh đẹp yếu ớt như một nàng công chúa ngủ trong rừng.

Ánh mắt anh nhìn cô luôn dịu dàng đến vô hạn, đôi bàn tay tỉ mỉ trang điểm cho nàng công chúa của mình trở nên xinh đẹp nhất. Và họ sẽ cùng nhau tới thiên đường, nơi mà sẽ chẳng có bất kỳ ai có thể chia cắt anh và cô nữa.

Cố Minh Thần đã phát điên rồi, anh vì tình yêu ích kỷ của mình mà chuyện gì cũng có thể làm.

“Xin hãy tha thứ cho anh Thư Nhiễm, đây sẽ là lần cuối cùng anh làm điều có lỗi với em.”

Lời nói của người đàn ông vừa dứt, ống thở của cô liền trực tiếp bị anh tháo bỏ. Cố Minh Thần cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.

Giờ phút này anh như một kẻ mất trí, không do dự uống hết lọ chất lỏng trong tay và nằm xuống bên cạnh vợ mình nhắm mắt chờ đợi mọi chuyện kết thúc.

“…”

“Anh đã từng yêu em một chút nào không Minh Thần!” Giọng nói nghẹn ngào của người phụ nữ vang lên trong tiềm thức của Cố Minh Thần.

Anh hoảng sợ mở mắt ra một lần nữa lại phát hiện bản thân mình không còn ở trong bệnh viện mà đã trở về ngôi nhà của mình.

Thư Nhiễm vẫn còn khỏe mạnh đứng chắn trước mặt anh, trên gương mặt xinh đẹp của cô hiện sự đau khổ và chất vật. Từng giọt nước mắt rơi xuống cũng chẳng thể lay động đến trái tim lạnh lùng của người đàn ông.

Thư Nhiễm vẫn chẳng thể thận được một câu trả lời cho đến khi bóng lưng của anh hoàn toàn biến mất.

Cố Minh Thần giật mình nhận ra đây chính là ngày mà anh ép cô phải ký vào đơn ly hôn. Trong khoảnh khắc này, anh chỉ là một linh hồn vất vưởng chẳng thể can thiệp vào những dòng ký ức.

Những hình ảnh trước mắt dần trở nên hỗn loạn, quá khứ họ đã cùng nhau trưởng thành. Người hy sinh duy nhất trong mối quan hệ của bọn họ luôn là cô. Anh đã luôn oán trách rằng cô đã thay đổi, nhưng mọi sự thay đổi đó đều là vì anh.

Thư Nhiễm thích hội họa, tài năng của cô ấy khiến ai cũng phải kinh ngạc cho dù là cả những họa sĩ nổi tiếng nhất. Nhưng vì để có thể trở thành một cánh tay đắc lực để có thể giúp đỡ anh, thiên tài hội họa đã từ bỏ giấc mơ của mình.

Thư Nhiễm không thích tiếp xúc với người lại, càng không thích sự ồn ào náo nhiệt của các bữa tiệc giới thượng lưu. Nhưng vì những mối quan hệ của anh cô không ngần ngại làm quen và lấy lòng người khác.

Ngay cả việc sinh con, vì anh không muốn có sự xuất hiện của bất kỳ một đứa trẻ nào trong kế hoạch báo thù của mình, cô ấy cũng không ngần ngại đồng ý làm phẫu thuật thắt ống dẫn trứng.

Thư Nhiễm đã gần như hy sinh tất cả cuộc đời mình chỉ vì anh. Nhưng đổi lại chưa một lần nghe được một cậu nói “Anh Yêu Em” của Cố Minh Thần. Tình cảm của cô tưởng chừng chỉ là đơn phương một phía, nhưng Thư Nhiễm cũng chưa bao giờ cảm thấy nhụt chí cho đến ngày nhận ra rằng chồng mình đã phản bội cuộc hôn nhân này. Anh đã đem trái tim mà cô luôn khao khát, không ngần ngại trao cho người con gái khác.

Cô Minh Thần không hề biết mình của lúc đó lại tuyệt tình đến vậy. Vì báo thù, anh chưa một lần nhìn nhận đến cảm giác của cô. Để có được lòng tin của Dương Uyển Đồng nên anh mới đưa ra quyết định ngu xuẩn này. Tổn thương cô ta cũng chính là cách hủy hoại Cố Minh Viễn tốt nhất, Dương Uyển Đồng chính là điểm yếu duy nhất của hắn. Cố Minh Thần cuối cùng cũng được như ý nguyện, anh đã khiến trái tim của người phụ nữ đó tan nát thành trăm mảnh vì bị phản bội. Cố Minh Viễn cũng trở nên suy sụp mà chẳng thể chống trả lại trước mưu kế của anh.

Trả thù được người cha phản bội, hủy hoại đứa con riêng mà ông ta luôn tự hào nhất, cuối cùng dành lấy Cố Thị vốn thuộc về anh. Cố Minh Thần thực sự đã làm được tất cả nhưng đồng thời anh cũng phải trả giá bằng tất cả những gì mình có.

Kẻ phản bội là anh không xứng đáng quyết định sinh mệnh của cô ấy!

Trái tim Cố Minh Thần đau đớn như bị bóp nát thành từng mảnh, khi anh kịp tỉnh táo để nhận ra hành động sai trái của mình, thiết bị đo lường sự sống của cô đang rơi vào trạng thái tồi tệ nhất. Cố Minh Thần hoảng sợ vội vã đeo lại ống thở cho cô cũng đều đã trở nên vô ích. Anh chợt nhớ đến nút đỏ khẩn cấp nơi đầu giường. Nhưng khi đúng lúc cánh tay anh vừa vươn tới, chất độc trong người liền phát tác khiến Cố Minh Thần nôn ra máu rồi ngã khuỵu xuống đất.

“Không… không thể được, làm ơn… làm ơn đừng để cô ấy chết.”

Mọi thứ dần trở nên xa vời, Cố Minh Thần cảm thấy hối hận đến cực cùng. Cơn đau của bản thân cũng chẳng thể sánh bằng nỗi sợ hãi kinh khủng khi phải mất đi cô.

Anh thỉnh cầu sự tha thứ từ đức chúa trời. Cầu xin ngài ấy hãy lấy đi linh hồn của mình và mang cô ấy trở lại…