Khi Kẻ Chiếm Hữu Không Phải Là Nam Chính

Chương 1

Chương 1:

Cuối tháng mười, từng đợt gió đông cũng đã bắt đầu xuất hiện, chắc hẳn vài ngày nữa thời tiết ở Vân Thành cũng sẽ sớm trở lạnh.

Bên ngoài cửa sổ của phòng bệnh, hoàng hôn không biết từ bao giờ đã nhuộm đỏ có một góc trời, đan xen với mây trắng tạo thành một bức tranh bình yên lãng mạn.

Ánh sáng cam nhạt nhẹ nhàng ghé thăm vào căn phòng bệnh yên tĩnh, âm thầm lắng nghe giọng nói trầm ngâm ấm áp của người đàn ông.

Cố Minh Thần tinh tế đọc lên nhưng dòng cuối cùng trong cuốn sách.

Vậy là câu chuyện của ngày hôm nay cũng đã kết thúc. Dù không biết người nằm trên giường có thể lắng nghe được một chút nào hay không, anh vẫn luôn cố gắng mỗi ngày đọc hết một cuốn sách mà cô thích.

Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, kèm theo đó là lời thông báo của nữ y tá:

“Thưa Cố tổng, đã đến giờ vệ sinh cá nhân buổi chiều cho phu nhân rồi ạ.”

Cố Minh Thần đứng dậy mỉm cười thân thiện với nữ y tá.

Như mọi khi, anh thuần thục đón lấy xe đẩy từ cô và tự mình làm hết mọi việc còn lại.

Từng hàng cúc áo của đồng phục bệnh nhân được cởi ra, để lộ thân thể gầy yếu cùng làn da trắng nhợt của người phụ nữ. Cố Minh Thần dùng khăn ấm lau qua cơ thể cô một cách cẩn thận và chăm chú, đối với việc khó khăn và nhạy cảm nhất khi chăm sóc một người thực vật anh cũng không ngần ngại hay cảm thấy dơ bẩn.

Giờ đây đó chính là niềm vui mỗi ngày của anh. Chỉ cần được ở bên Thư Nhiễm, Cố Minh Thần cảm thấy tất cả đều vô cùng tốt!

Không còn phải sống trong những âm mưu dơ bẩn hay bị giày vò bởi ham muốn trả thù. Trái tim của Cố Minh Thần cuối cùng cũng đã buông xuôi được tất cả và tìm lại được hạnh phúc của riêng mình.

Dù có chút hơi muộn màng!

“Có vẻ như mọi việc Cố tổng đều đã quen tay, xem chứng từ nay về sau tôi cũng không cần phải giám sát nhiều nữa rồi. Phu nhân chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc khi có một người chồng chu đáo như ngài. Thật đáng tiếc khi cô ấy mãi không tỉnh lại như vậy.” Nữ ý ta vui vẻ khen ngợi trước trình độ chăm sóc người bệnh của Cố tổng, phía sau còn không quên bày tỏ tâm trạng đầy tiếc nuối của mình.

Cô ta nào đâu biết rằng để có thể làm được những việc này anh đã phải học ngày đêm từ các hộ lý chỉ vì không muốn để bất kỳ bàn tay dơ bẩn nào có thể chạm vào người vợ của mình.

Trước lời khen ngợi này Cố Minh Thần cũng không cảm thấy phản cảm mà đáp lại bằng một nụ cười lịch sự. Nhưng khuôn mặt lạnh lẽo đến vô cảm của anh lại như một lời cảnh cáo trước mục đích của cô ta.

Cố Minh Thần vẫn còn nhớ rõ cuộc hôn nhân này vốn dĩ ban đầu cũng chỉ là một công cụ để anh có thể lắm giữ được sự ủng hộ của Hoắc gia và củng cố quyền thừa kế của mình. Trong cuộc hôn nhân đầy toan tính và vụ lợi này, người giữ một trái tim chân thành từ đầu đến cuối chỉ có một mình Thư Nhiễm. Cho dù đã sớm biết hết tất cả mục đích của anh, cô ấy vẫn nguyện ý ở bên cạnh kẻ dối trá này, tin tưởng và ủng hộ tuyệt đối. Có lẽ lấy phải một người chồng như anh mới chính là bất hạnh lớn nhất cuộc đời cô ấy.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Cố Minh Thần, nữ y tá cũng phát hiện ra bản thân quá nhiều lời liền nhanh chóng thu dọn rồi rời đi. Tuy trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cô ta vẫn còn nhớ đến những y tá làm việc trước đó đã bị đuổi việc thê thảm đến mức nào.

Không phải cô ta chưa từng một lần đánh chủ ý lên người đàn ông này. Cố Minh Thần trẻ đẹp lại giàu có, cô có gì không thể hơn một người vợ cũ sắp chết mà khiến anh ta không buông mãi như vậy chứ.

Cách cửa phòng khép lại, thứ đáng ghét gây trở ngại cùng rời đi.

Khi trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, cảm xúc của Cố Minh Thần lại nhanh chóng mềm mại và tốt đẹp. Anh dịu dàng đặt lên trán người phụ nữ đang ngủ say một nụ hôn cẩn thận, khao khát được chạm vào cô luôn mang lại cho anh niềm vui sướиɠ không thể kìm nén.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh đối với Thư Nhiễm đã to lớn đến mức bản thân không thể nào tưởng tượng nổi.

Cố Minh Thần cao ngạo cũng không bao giờ nghĩ bản thân mình có một ngày thảm hại như vậy vì tình yêu.



Cố Minh Thần vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp Thư Nhiễm là vào tháng 6 mùa hè năm mười tám năm trước ở biệt thự An Dương. Khi đó, anh vẫn còn là một cậu nhóc chín tuổi còn cô cũng mới chỉ là cô bé tám tuổi non nớt.

Trong lúc cố gắng đi tìm chú cún cưng mà ba đã tặng cho mình, anh bất ngờ phát hiện ra cô nhóc hàng xóm lập dị, chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cửa đang ngồi

thu mình ở một xó nhỏ trong hoa viên trong nhà mình.

Thư Nhiễm ngơ ngác nhìn chằm chằm lên vết thương đang chảy rất nhiều máu trên cổ tay của mình một cách ngốc nghếch khiến Cố Minh Thần phát hoảng, vội vã lao đến giúp cô nhóc cầm máu.

Do tính cách của anh lúc

đó quá kiêu ngạo, thay vì an ủi, Cố Minh Thần lại chỉ biết tức giận mắng cô thật ngu ngốc. Cũng không biết lúc đó bản thân đã kích động đến dây thần kinh nào của

cô bé mà từ đó Hoắc Thư Nhiễm quyết tâm trở thành cái đuôi nhỏ lúc nào cũng lởn vởn bên cạnh anh. Thậm chí còn luôn cố tình bắt chước mọi hành động cũng như biểu cảm của anh, khiến Cố Minh Thần cảm thấy vô cùng chán ghét và cho rằng Hoắc Thư Nhiễm là đang cố tình châm chọc mình.

Anh của lúc đó căm ghét

Thư Nhiễm đến mức vào ngày sinh nhật 10 tuổi của mình đã ước rằng cô có thể biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời này.

Và ngày hôm sau Thư Nhiễm quả thực đã không còn xuất hiện ở nhà anh nữa, Cố Minh Thần còn cảm thấy may mắn vì ông trời đã thức hiện nguyện vọng của cậu.

Nhưng rồi những ngày hôm sau, hôm sau nữa, rồi cả một tuần, cô nhóc đáng ghét đó cũng không hề xuất hiện.

Cứ như thể đã hoàn toàn biết mất khỏi thế giới này không để lại chút tung tích.

Cố Minh Thần đã luôn

ghét bỏ việc luôn có cô bên cạnh, nhưng hiện tại cảm giác tự tại mà anh luôn khao khát lại chỉ mang lại sự cô độc cùng trống trải đến khó chịu mà thôi.

Cố Minh Thần của lúc đó đã biết sự xuất hiện của Thư Nhiễm trong cuộc đời mình quan trọng đến mức nào…

Ngày mẹ mất, Cố Lập Thành bất chấp tất cả mang đứa con riêng của mình trở về. Cả thế giới của anh như thể đã sụp đổ. Chỉ có một mình cô bé ngốc nghếch Hoắc Thư Nhiễm vẫn ở bên cạnh cùng anh vượt qua tất cả.

Cô cùng anh trưởng thành, trở thành người thân chỗ dựa duy nhất của anh. Ngay cả cuộc hôn nhân giả tạo này cũng có thể chấp nhận.

Thư Nhiễm chỉ cần được ở bên cạnh anh liền có thể đánh đổi tất cả. Là Cố Minh Thần anh mặt dày không biết xấu hổ, hưởng mọi lợi ích đó như một điều hiển nhiên mà không chút hồi đáp. Vì trả thù người cha máu lạnh đã phản bội mẹ mình cùng đứa con riêng kia, anh thậm chí không ngần ngại tổn thương, vứt bỏ cô.

Cố Minh Thần lúc đó vẫn còn ngây thơ suy nghĩ rằng Thư Nhiễm vẫn sẽ tiếp tục trở về bên cạnh mình sau khi mọi thứ kết thúc mà không biết rằng lần từ biệt này gần như là vĩnh viễn…