Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó

Chương 3

Tiêu Thịnh đeo headphonebước ra cửa, vừa đi vừa nghe, cậu là một CV tốt, sẽ nghiêm túc lắng nghe kịch hay nói đúng hơn cậu là fan của kịch truyền thanh. Bất quá rất kỳ quái, cậu thích hòa âm, thích nghe người khác phối kịch nhưng rất ít khi cố tình tỏ ra đáng yêu, ngoài việc mình cũng là một CV ra, cậu liền chẳng khác gì một fan hâm mộ bình thường, bước vào giới nhiều năm, cậu học được cách tránh xấu tìm tốt, nhưng lại không biết cách nịnh bợ, cũng không thích xuất đầu lộ diện.

Bây giờ người mới phải dựa vào kịch, dựa vào số lần ra kịch mà nổi tiếng chứ không phải chỉ biết dựa vào việc chèo kéo fans, kế sách được áp dụng vào cái thời 09-10 sớm đã không còn sử dụng được rồi.

Vì thế trong mắt fans, Kiêu là một CV mới khá âm trầm thậm chí là có chút khiêm tốn, lượng người ái mộ không nhiều lắm, chẳng qua khi có ai tình cờ nghe được vở kịch nào có cậu phối cũng không tiếc thời gian, gõ vài dòng khen ngợi.

Chỉ có người quen mới biết, bản tính YD không có giới hạn của cậu.

Tỷ như thảo luận về ông chú cảnh sát mới dọn về cách vách, có cơ ngực tráng kiện, cặp mông rắn chắc, màu da nâu mạnh khỏe, bắp đùi thon dài, ánh mắt sắc bén, nụ cười ôn hòa; tỷ như cậu đối với chú cảnh sát này là ‘nhất kiến chung tình’, mỗi ngày nhớ nhung, chỉ cần vừa gặp liền khởi tà niệm; tỷ như cậu len lén tìm người bạn trọ ở phía đông, nài nỉ cho bằng được tấm ảnh chú cảnh sát dán trên tấm thẻ phòng, sau đó mỗi ngày đều ngắm nó mà chảy nước miếng; tỷ như cậu cố ý mua chiếc ghế dài đặt ở ban công, nằm trên đó mà trộm nhìn người kia phơi qυầи ɭóŧ ……

Được rồi, những thứ đó cậu không phải đều nói với tất cả mọi người, chỉ cùng Thạch lựu tâm sự chút thôi.

Thạch lựu là thằng bạn thân trên web cũng là cái thùng rác để cậu xả stress.

Chuyện không hạn định nhất đó là……Cậu đã từng mua một món đồ chơi, sau đó gửi cho Thạch lựu xem, còn phàn nàn về màu sắc không vừa mắt……

Thạch lựu mặt hắc tuyến nói, ngày nào đó nếu tôi muốn hại cậu, quả thật quá đơn giản, chỉ cần công bố mấy câu phía trên, đảm bảo cậu đen toàn thân luôn.

Tiêu Thịnh sâu kín trả lời, đáng ghét, YD thụ đang rất được hoan nghênh đó!

Được rồi, lúc này YD thụ đang đi làm, ngồi trong ngân hàng giúp đàn anh sửa sang tài liệu.

Tiêu Thịnh nhìn đống giấy cao như núi, thở dài thở ngắn: “Đều xuất thân từ Kim Dung Nghiệp, tại sao anh có thể đến ngân hàng làm việc còn em chỉ là một nhân viên bán bảo hiểm.”

“Ờ…… Đại khái vì anh đây là một sinh viên có thành tích tốt nhất trong khoa lại cần lao, cố gắng, còn cậu, tên sinh viên lười biếng đến mức suýt nữa bị đuổi học.”

Tiêu Thịnh lệ tuôn, đem mình vùi vào trong đống hồ sơ.

Đàn anh của Tiêu Thịnh gọi là Nguyễn Quý Đông, lúc trước nói đến cái ô dù trong ngân hàng chính là hắn ta, mặc dù bận rộn không ít nghiệp vụ nhưng hắn vẫn bớt chút thời gian giới thiệu Tiêu Thịnh với các quản lí khác, đối với vị đàn em này quả thật rất tốt.

Hắn là đàn anh khóa trên của Tiêu Thịnh, lúc cậu bước vào Đại học, Nguyễn Quý Đông đang học năm tư, biết mặt nhau trong lần nghênh đón tân sinh viên. Năm ấy, Nguyễn Quý Đông thường xuyên rời trường đi thực tập, cho nên hai người cũng không trò chuyện gì nhiều. Mãi đến khi Tiêu Thịnh tốt nghiệp về nhà tìm việc, mới phát hiện nghiệp vụ của cả hai có điểm liên quan, khi đó mới chính thức làm bằng hữu. Trùng hợp Nguyễn Quý Đông cũng từng là CV trong giới võng xứng, mặc dù đã trải qua nhiều năm. Hắn từng cùng bạn gái phối qua vài vở kịch, tuy rằng đối với văn hóa hủ hiểu biết không nhiều nhưng cũng không có thái độ kì thị.

Cho nên khi hắn biết tính hướng của Tiêu Thịnh, đơn giản chính là đem cậu trở thành em gái mà đối đãi. Nói là em gái cũng không hẳn là đúng, có phần giống như là con gái cưng trong nhà thì chính xác hơn.

Tiêu Thịnh kháng nghị qua vô số lần, hô to: GAY chứ có phải đàn bà đâu!

Kết quả tất cả đều bị bỏ ngoài tai.

“Đúng rồi, dạo gần đây đang có chính sách phát triển thành phố, ngân hàng chúng ta có gói cho vay buộc định, ngay mai cậu đem giấy tờ nhà lên đây thử xem!”

“Oa, đàn anh, em yêu anh chết mất! Anh giúp đỡ em nhiều thế, chi bằng để em lấy thân báo đáp nha!”

“Đừng, anh đây chuẩn men đó, đối với cậu không cứng nổi đâu, vẫn là đừng làm chậm trễ tính phúc của cậu thì hơn.”

Nguyễn Quý Đông vuốt vuốt đồng hồ đeo tay, tiếc nuối nói, “Ngược lại anh muốn nhờ cậu một chuyện, anh có người họ hàng năm nay đã 32 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có bạn, cậu giới thiệu ai đó cho anh ta đi, như thế là trả ơn anh rồi đấy.”

“Mẹ ơi, đàn anh cũng có họ hàng là Gay? Vậy mà anh vẫn thẳng như thước được, kế thừa gen không tốt à?”

“Họ hàng xa, rất xa, cái loại bắn đại bác mười ngày không tới đó.”

“Ể, vậy sao anh biết?”

Nguyễn Quý Đông cười một tiếng: “Vào bữa tiệc mừng năm mới của dòng họ, anh ta trực tiếp tuyên bố, nguyên nhân là vì mẹ anh ta cảm thấy công việc của con mình quá mức nguy hiểm, tương lai sẽ không có cô nàng nào nguyện về làm dâu, sinh con cũng khó có thể chăm sóc chu toàn. Lầm bà lầm bầm một đống lớn, nghe xong anh ta liền quyết định come out luôn…… Sau đó anh ta tâm sự với anh, bảo rằng lúc đó hơi xúc động nên không khống chế được mình chứ chẳng phải anh hùng gì, buồn cười gần chết.”

Tiêu Thịnh rơi lệ, thầm nghĩ: So với em vì xem GV bị tóm, rồi bất đắc dĩ phải thú nhận thì oai phong hơn nhiều, em đây ngay cả phương thức come out cũng có loại cảm giác bỉ ổi a.