Ngay khi từ "chiến" được nhả ra khỏi đầu lưỡi Giang Sở Dung, Phạn Thần Âm đã hóa thành một luồng ma khí màu vàng nâu phi người lên, cuốn theo uy áp mạnh mẽ lao về phía Giang Sở Dung đang đứng.
Cùng lúc đó, Giang Sở Dung cũng biến thành một luồng ma khí màu xanh đậm phóng thẳng lên trời, tránh được đòn tấn công đầu tiên của của Phạn Thần Âm!
Phạn Thần Âm ở trong ma khí cuồn cuộn ngẩng đầu lên, dùng đôi con ngươi khí thế bức người nhìn bóng dáng mảnh khảnh đỏ rực đang lơ lửng trên bầu trời, uy áp trên người anh ta bùng nổ, chuỗi Phật châu vàng kim trước ngực vang lên "ong ong", vô số chữ Phạn ào ạt tuôn ra khỏi chuỗi Phật, biến thành hàng chục sợi dây xích vàng, từ bốn phương tám hướng bao vây lấy Giang Sở Dung ở trên không trung!
Tình hình này là muốn tạo ra một cái l*иg giam bằng chữ Phạn, phong ấn Giang Sở Dung ở bên trong!
Thấy vậy, Giang Sở Dung híp mắt lại, sắc mặt lại không thay đổi, cậu vung trường kiếm trong tay, vô số kiếm quang đỏ rực tuôn ra như nước chảy, tất cả công kích bằng chữ Phạn ở trước mặt cậu đều bị kiếm quang đỏ rực đánh nát, phát ra tiếng kim loại vỡ vụn "keng keng keng".
Phạn Thần Âm mặt mày vô cảm, những ký tự tiếng Phạn màu vàng trong chuỗi Phật châu vẫn không ngừng bay ra tấn công Giang Sở Dung, mà lúc này anh ta cũng tự mình ra tay, anh ta giơ lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một câu thần chú màu vàng kim cực lớn, hung hăng ném về phía mi tâm của Giang Sở Dung đang bị xiềng xích chữ Phạn ngăn chặn——
Từ dư quang khóe mắt, Giang Sở Dung nhìn thấy một đòn này của Phạn Thần Âm, khóe môi cậu hiện lên một tia cười nhạt, đột nhiên nói: "Không chơi với ngươi nữa!"
Phạn Thần Âm khẽ cau mày.
Trong nháy mắt anh ta thất thần, hai mắt của Giang Sở Dung sáng như sao, cậu không chống đỡ những đòn công kích bằng chữ Phạn nữa, mà giơ tay lên chỉ vào mi tâm niệm thần chú, thanh trường kiếm màu đỏ trong tay lập tức ngưng tụ một đám ma khí khổng lồ dày đặc, nhắm ngay vào Phạn Thần Âm đang giơ tay ra ở phía xa xa, dốc toàn lực chém xuống!
Kiếm quang rực đỏ, ầm ầm phóng ra tựa như bốn đường tàn dư của hoàng hôn rực cháy nhất!
Phạn Thần Âm chấn động trong lòng, trong lòng bàn tay đang công kích Giang Sở Dung lập tức tuôn ra ánh sáng vàng, tạo thành một tấm màn bảo hộ bao phủ lấy bàn tay, đồng thời vội vàng thu lại!
Nhưng anh ta vẫn muộn một giây, kiếm quang của Giang Sở Dung quá sắc bén, phút chốc đã phá vỡ ánh sáng phòng hộ của anh ta.
Đến khi anh ta thu tay về, lòng bàn tay đã chảy máu đầm đìa, bị cắt ra một vết thương thật sâu!
Chiêu này của Giang Sở Dung vừa thành công nhưng cậu cũng không thừa thắng xông lên, mà vội vàng bay ngược về sau, một lúc sau, hai người đứng đối đầu nhau giữa không trung.
Phạn Thần Âm nhìn Giang Sở Dung đang mỉm cười ở đối diện, anh ta âm trầm mặt mày giấu lòng bàn tay chảy đầy máu vào trong tay áo, lặng lẽ nắm chặt tay lại.
Lòng bàn tay đau đớn đang nhắc nhở anh ta, anh ta thật sự đã đánh giá thấp Giang Sở Dung rồi, anh ta vốn tưởng chỉ cần xuất ra bảy phần công lực đã đủ hạ gục Giang Sở Dung rồi, nhưng bây giờ xem ra, anh ta đã lầm.
Tuy nhiên, Giang Sở Dung cũng bị thương.
Trong lúc tấn công Phạn Thần Âm, Giang Sở Dung đã thu lại tất cả phòng ngự trên người, dùng hết sức chém ra một kiếm, cho nên cậu cũng bị thương bởi rất nhiều đòn tấn công bằng chữ Phạn.
Những ký tự tiếng Phạn này rất đáng sợ, chỉ cần chạm vào sẽ nóng như thiêu đốt, nó sẽ lập tức chui thẳng vào da như những con giun sống.
Sắc mặt của Giang Sở Dung lúc này bình thản, cậu mỉm cười dùng mũi kiếm đâm một ký tự tiếng Phạn sắp chui vào cổ tay mình, dùng ma khí đốt cháy nó, ném nó xuống đất.
Đồng thời, cậu lặng lẽ đem giọt máu đỏ thẫm ngưng tụ trên mũi kiếm thu vào lòng bàn tay.
Bề ngoài, Giang Sở Dung tỏ ra điềm tĩnh như không, nhưng trong lòng không nhịn được chửi má nó: Thằng chó Phạn Thần Âm này, chiêu thức thì trông như rất quang minh chính đại, nhưng thực chất lại nham hiểm vô cùng. Về mặt đáng khinh thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân với lão già đê tiện Thần Vương Phạn Thiên, quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn.
Nhưng lúc này, Phạn Thần Âm ở bên kia lại lên tiếng, anh ta chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại mang theo một vẻ kiêu ngạo khó tả.
Anh ta nói: "Trước đó là do ta khinh địch, đã đánh giá thấp thực lực của Tần huynh. Bây giờ ta sẽ xuất ra bảy thành công lực của mình, Tần huynh hãy cẩn thận."
Giang Sở Dung cười ha ha: "Thật trùng hợp, ta cũng phát hiện Phạn huynh mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của ta, đang định xuất ra sáu thành công lực của mình đây ~"
Trong mắt Phạn Thần Âm bắn ra tia sáng lạnh, anh ta không nói không rằng ra tay lần nữa!
Lần này, anh ta không sử dụng bất kỳ Ma Hồn Binh nào, mà trực tiếp hóa thành ma khí, cuốn lấy vô số chữ Phạn vàng kim, ùn ùn kéo đến bao phủ lấy Giang Sở Dung!
Thấy vậy, Giang Sở Dung thầm mắng một tiếng "gian lận" trong lòng, nhưng cậu không hề chần chừ, lập tức hóa thành một luồng ma khí màu xanh đậm, biến mất vô tung.
Bây giờ, toàn bộ võ đài đều bị bao trùm bởi ma khí của Phạn Thần Âm, ma khí vẫn đang ùng ục ùng ục tràn ra ngoài, thậm chí đã sắp tràn ra rìa võ đài.
Trong đám ma khí, vô số chữ Phạn xoay chuyển và tấn công tứ phía, tạo thành một tấm lưới vàng dày đặc, có lẽ là muốn dùng cách này để Giang Sở Dung không thể ra tay, trực tiếp nghiền nát Giang Sở Dung từng chút một.
Cùng lúc đó, tiếng niệm chú bằng tiếng Phạn vẫn vang lên không ngừng, tựa như ma âm tràn vào não, tấn công không ngừng.
Đám ma tu xem náo nhiệt ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi tấm tắc lấy làm ngạc nhiên, đều cảm thấy Giang Sở Dung thua chắc rồi.
Cho dù Giang Sở Dung có trốn đi đâu thì hành tung của cậu cũng không thể thoát khỏi thiên la địa võng này, mà một khi bị Phạn Thần Âm bắt được, Giang Sở Dung sẽ lập tức bị vô số tiếng Phạn này treo cổ chết. Mà cho dù Giang Sở Dung có thể trốn đi nữa, thì cứ nghe mãi tiếng tụng kinh tiếng Phạn này lục phủ ngũ tạng của cậu cũng sẽ bị tổn thương, sớm muộn gì cũng phải hiện thân.
Nhưng không ai ngờ được, theo thời gian trôi qua, ma khí màu vàng nâu trên võ đài đang dần yếu đi, nhưng hình như Giang Sở Dung không hề có dấu hiệu xuất hiện.
Đám ma tu thấy vậy không nhịn được ló đầu ra nhìn, muốn nhìn xem Giang Sở Dung đang trốn ở nơi nào?
Lúc này, Sở Thiên Tuyệt đang ngồi ở hàng đầu gần võ đài nhìn thấy cảnh này không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Sau đó, cậu ta liếc nhìn Văn Lăng đang đứng ở một bên.
Vẻ mặt Văn Lăng vẫn bình tĩnh, dáng người thẳng tắp, chỉ là ánh mắt vẫn luôn hướng về võ đài, chưa từng di chuyển.
Sở Thiên Tuyệt thấy vậy trong lòng cũng có phỏng đoán, cậu ta cười một tiếng, thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn trận chiến.
Ma khí màu vàng nâu trên võ đài vẫn đang giảm đi từng chút một, ma khí vốn dĩ bao trùm toàn bộ võ đài đã thu nhỏ phạm vi còn lại hai phần ba.
Trên thực tế, điều này là do Phạn Thần Âm đã áp chế tu vi của mình xuống cảnh giới Tu La sơ kỳ, nếu lúc này anh ta sử dụng cảnh giới Thiên Hầu, thời gian ma khí bao phủ sẽ kéo dài hơn.
Phạn Thần Âm vốn tưởng sử dụng chiêu này có thể tốc chiến tốc thắng, lại không ngờ chỉ trong chớp mắt vừa rồi Giang Sở Dung đã hoàn toàn biến mất tăm tích, anh ta biến thành muôn vàn ma khí, lục soát khắp nơi trên võ đài nhiều lần, nhưng chẳng thể tìm thấy một sợi tóc của Giang Sở Dung.
Và khi tu vi của anh ta dần dần hao mòn, cảm xúc của anh ta bắt đầu trở nên nóng nảy.
Nếu còn không tìm thấy Giang Sở Dung, cuộc quyết đấu về sau sẽ càng có nhiều biến số hơn.
Cuối cùng, Phạn Thần Âm không thể kìm chế được nữa, anh ta khẽ quát lên một tiếng, cả người bộc phát "sát khí" nồng đượm!
Trong nháy mắt, vô số ký tự tiếng Phạn điên cuồng xoay tròn như xoáy nước, kim quang ngút trời lập tức bao phủ toàn bộ võ đài!
Giây tiếp theo, Phạn Thần Âm kích nổ toàn bộ ký tự tiếng Phạn!
Đùng đùng nổ vang!
Bắt đầu từ trung tâm võ đài, vô số khối đá lót sàn cực kỳ rắn chắc phủ đầy cấm chế bị nhấc bổng lên hàng loạt, rồi bị nổ tung thành từng mảnh vụn!
Vụ nổ vang lên từng đợt, đợt sau mạnh hơn đợt trước!
Nhưng ngay cả như thế, Giang Sở Dung vẫn không xuất hiện.
Trông thấy cảnh này, ngay lúc tất cả ma tu vây xem đều bắt đầu tự hỏi liệu Giang Sở Dung có phải đã nhân cơ hội này trốn khỏi võ đài hay không, thì đột nhiên, một dòng chữ tiếng Phạn màu vàng "vèo" một cái bay ra khỏi vòng bạo tạc của ma khí màu vàng nâu, quang ảnh biến ảo hóa thành ma khí màu lam đậm, vội vàng tránh đi đợt bạo nổ cuối cùng!
Sau đó biến thành hình dáng của Giang Sở Dung.
Tất cả ma tu: ? ? ?
Phạn Thần Âm ở trên võ đài cũng co rụt lại đồng tử, hai mắt anh ta trừng to, khó mà tin được nhìn thân ảnh đỏ rực đang nhanh nhẹn di chuyển trong không trung tránh né vụ oanh tạc.
Ngay cả khi bản thân bị chấn thương bởi dư âm của vụ nổ anh ta cũng không thèm bận tâm.
Cảnh tượng này quá đả kích tinh thần của anh ta!
Chiêu này đã được Phạn Thần Âm sử dụng nhiều lần để đối đầu với kẻ thù, những người cùng cảnh giới đều bị đánh bại.
Bởi vì không một ai có thể đồng thời chống lại công kích Phạn Âm thiên biến vạn hóa của anh ta và sự lục soát của chữ Phạn.
Nhưng không ngờ Giang Sở Dung lại có thể dễ dàng tránh được, mấu chốt là Giang Sở Dung còn biến thành hình dạng ký tự tiếng Phạn của anh ta! Anh ta còn chẳng phân biệt được!
Chết tiệt, đây chính là năng lực siêu nhiên của Yểm Ma sao?
Cố tình vào lúc này, Giang Sở Dung dễ dàng tránh được dư âm cuối cùng của vụ nổ, cậu bay vυ't lên trời cao quay đầu lại, lau sạch vết máu bên khóe môi do dư âm chấn động của vụ nổ gây ra, còn mỉm cười với anh ta.
"Bảy thành công lực của Phạn huynh quả nhiên lợi hại, Tần mỗ khâm phục."
Nụ cười này của Giang Sở Dung quá mức chướng mắt, giọng nói cũng rất chói tai.
Phạn Thần Âm ngước nhìn hồng y tung bay giữa trời, đầu anh ta ong lên một tiếng, hai mắt anh ta lập tức đỏ ngầu, khí tức cả người phập phồng không ngừng, tóc đen bay loạn sau lưng, bộ dạng giống như Ác quỷ Tu La.
Anh ta không còn giữ được dáng dấp của một công tử nho nhã lễ độ nữa.