Chương 20: Đi chơi
Sang ngày mùng 2, Thu Trúc như lời đã hứa vào chơi với hai cha con bác Hai. Hữu Trọng thấy cô vô thì nở nụ cười tươi rói như buổi bình minh. Bác Hai cũng nở nụ cười mừng cô vào. Hữu Trọng mới lấy xe chở cô và thị trấn chơi. Mà đi đâu đây ta? Anh hỏi.
- Em muốn đi đâu?
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi đáp.
- Đi chùa đi!
Đúng lý hôm qua mùng một cô đi sẽ tốt hơn nhưng vì cô hơi bị lười, khó có dịp có ngày ngủ từ trưa đến chiều mà không bị ai làm phiền. Vì sao a? Đi chơi hết rồi còn ai ở nhà đâu? Cậu mợ thì qua sui gia, anh chị thì về nội ngoại... à mà về ngoại thì đúng hơn, nội ở nhà mà. Ngoại còn mạnh thì cũng đi tới nhà người khác thắp nhang. Tại lúc sáng người ta cũng sang nhà mình thắp nhang mà, đi qua đi lại thế là hết mùng 1.
Anh bèn nói.
- Ngôi chùa lần đầu mình gặp nhau đó hả?
Cô ngạc nhiên.
- Hả?
Anh tưởng rằng cô không nhớ nên nói.
- Biết ngay là em không nhớ mà. Cái người suốt ngày nghĩ tới kiếm tiền như em thì làm sao có thể để ý một người vừa đẹp trai vừa phong độ, hào hoa, phong nhã, hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh như anh chứ?
- Ụa... mắc ói quá đi!
- Ha ha ha... chừng nào ói nói anh tấp vô cho em ói...
- Anh này... hi hi hi...
Hai người cứ cười đùa như thế mà đi đến chùa. Thật ra cô ngạc nhiên là vì anh lại có thể nhớ được lần đầu gặp cô. Thật bất ngờ phải không nào? Trong khi kiếp trước dù cô ngồi ngay tầm mắt anh nhưng học đến ba bốn buổi anh vẫn không nhớ nổi tên của cô nữa a.
Vào chùa lễ phật xong, cô và anh mới đi dạo lòng vòng trong khuông viên chùa. Anh bắt cô đứng vào mấy cảnh đẹp cho anh chụp ảnh nhưng cô không chịu, bởi vì cô không biết tạo kiểu chụp sẽ vô cùng xấu. Với lại những năm này điện thoại chưa phát triển lắm, chụp không nét cũng không đẹp. Nhưng cô không biết rằng những lúc cô không chú ý anh đã chụp rất nhiều ảnh của cô.
Đi chùa xong thì anh lại đưa cô ra biển, từ thị trấn xuống biển cũng khoảng hai mươi mấy cây số. Nói thật! Từ kiếp trước đến kiếp này cô cũng chưa lần nào ra biển đâu. Cho nên bây giờ đứng trước nó cô thấy có một cảm giác thật lã lẫm. Nhìn về phía chân trời chỉ thấy một mảnh xanh biết mênh mông toàn nước là nước. Bên bờ cát đυ.c vàng, từng đợt sóng nối tiếp nhau vào rồi lại ra, đến rồi lại đi, có rồi lại mất, giống như cuộc đời đơn côi của cô vậy. Cô giống như bờ cát đυ.c vàng này vẫn trơ ra đó hứng chịu từng đợt sóng của cuộc đời, họ đến rồi đi, có rồi mất mang đi bao nhiêu niềm vui tươi sáng, rồi để lại bao nỗi sầu khổ thương nhớ chỉ mình cô riêng mang.
Cô chợt cảm thấy lòng buồn rười rượi, cảm giác mất mát, cô đơn lại ùa về. Không khỏi đứng như người mất hồn nhìn về phía chân trời xa xâm nào đó. Chợt một tiếng gọi vang lên.
- Trúc... Trúc... Trúc...
Cô giật mình hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt của Hữu Trọng lo lắng nhìn cô.
- Em sao vậy? Sao đứng như tượng đá thế?
Cô vội vàng cố gắng mỉm cười, lắc đầu nói.
- Em... em không có sao. Tại lần đầu thấy biển nên có cảm giác lạ lẫm mất hồn một chút đó mà. Ha ha...
Hữu Trọng thở phào nhẹ nhõm, vờ vỗ vỗ ngực mình.
- Hết hồn hà! Tưởng tự nhiên em biến thành hòn vọng phu nhìn ra biển khơi đứng trong chồng đánh cá trở về chứ?
- Phụt... ha ha ha... anh Trọng nói chuyện mắc cười quá đi... ha ha ha...
- Ừ! Thì cười cho đã đi! Miễn đừng biến thành đá là được rồi! Mắc công tui phải thuê xe cẩu ra mà đem về nữa.
- Ha ha ha...
Cô lại một phen ôm bụng ngồi xuống mà cười. Có lẽ chỉ có mình anh mới nói chuyện làm cô cười vui vẽ như vậy. Anh không chỉ đẹp trai mà nói chuyện cũng vô cùng có duyên. Cũng một câu nói nhưng khi anh mở miệng ra thì người ta lại không khỏi ôm bụng mà cười.
Cô chỉ lo cười mà không để ý ánh mắt anh nhìn cô vô cùng triều mến, đầy ấp yêu thương và ấm áp nhưng cũng xen lẫn niềm đau xót. Anh không phải là không nhận ra cô đang buồn, mỗi khi cô đứng thả hồn về nơi xa xâm nào đó thì bóng dáng cô cũng trở nên cô độc đến tịch liêu. Anh muốn đến bên cạnh ôm cô vào lòng xua tan cái sự cô tịch ấy. Nhưng anh sợ... sợ nếu như anh hành động như vậy, cô sẽ không còn tự nhiên đối với anh như bây giờ nữa. Có lẽ sẽ xảy ra hai trường hợp, một là cô sẽ yêu anh, hai là cô sẽ sợ hãi tránh xa anh. Với tính cách và suy nghĩ của cô thì anh đoán trường hợp thứ hai sẽ cao hơn nên anh mới không dám đánh cuộc. Cô hãy còn nhỏ, đợi cô đủ trưởng thành rồi thì cho dù cô có sợ thì anh cũng sẽ ôm cô thật chặt sẽ không bao giờ buông ra. Người con gái đã đi vào lòng anh bằng một ánh mắt hờ hững, một suy nghĩ trưởng thành, một bóng dáng lặng lẽ đến cô liêu.
Anh tự nói với chính mình.
"Thu Trúc!
Nếu ngày ấy anh không gặp em
Thì anh đâu phải ôm lòng thương nhớ
Ánh mắt vô tình hờ hững lướt qua anh
Một mình bước đi trong âm thầm lặng lẽ.
Sự lặng lẽ ấy làm lòng anh đau xót
Anh muốn ôm em vào lòng xua tan cái cô đơn
Thu Trúc! Em có hiểu cho lòng anh không?"
Câu trả lời dĩ nhiên sẽ là không! Mà dù có hiểu chắc Thu Trúc cũng không dám yêu nữa đâu. Ai biết cô có bị bỏ rơi như kiếp trước không chứ? Đời ai biết trước chữ "ngờ". Người bị tình yêu tổn thương nhiều rồi đương nhiên sẽ sợ hãi với tình yêu.
Hai người sánh vai nhau đi dạo trên bãi cát như một cặp tình nhân. Anh thở dài nói.
- Ở đây không nhiều chổ vui chơi như thành phố. Cho nên anh chỉ có thể dẫn em đi ngắm cảnh thôi. Đợi khi nào em lên trển rồi anh sẽ dẫn em đi nhiều nơi rất là thú vị.
Cô chợt hỏi một câu lạc đề.
- Bao giờ anh đi?
Anh ngơ ngác.
- Hả?
Cô mỉm cười hỏi lại.
- Ý em là qua tết thì lúc nào anh đi lên thành phố.
Hữu Trọng hắc tuyến đầy đầu. Cô lúc nào cũng vậy, luôn thọc gậy bánh xe. Đang nói vụ đi chơi thì cô hỏi chừng nào anh đi? Rốt cuộc cô có quan tâm anh nói gì không vậy? Nhưng anh vẫn đáp.
- Chắc khoảng rằm hay 20 gì đó thì anh sẽ đi!
Cô lại hỏi.
- Vậy anh có về thăm bác Hai nữa không?
Ồ... câu hỏi này là cô sợ anh sẽ đi luôn sao? Hạnh phúc quá cô sợ anh đi luôn kìa. Vậy để anh trêu cô một chút.
- Không....
Anh chợt dừng lại, nhìn vào cô. Tuy nhiên, sự buồn bã mất mát như anh mong đợi lại không thấy xuất hiện, mà chỉ có sự bình thản đến vô hồn. Cô đáp.
- Ừ!
Giống như chuyện vừa rồi cô hỏi chỉ là cho có vậy, anh đi hay ở cô đều không quan tâm. Anh tức giận lầu bầu.
- Cái đồ vô tình...
Thu Trúc hoàn toàn không nghe anh lầu bầu bởi cô đang nhớ đến chuyện kiếp trước. Sau khi anh đi rồi, cô quả thật rất nhớ anh, vẫn luôn nghe ngóng tin tức xem anh có trở về hay không. Trong lớp vi tính cũng có nhiều bạn có số điện thoại của anh, thường xuyên liên lạc với anh. Nếu như anh trở về dù không có vào trường nhưng chắc chắn cũng sẽ có người nói. Vậy thì tại sao một tin tức cũng không? Trong khi bác Hai vẫn còn ở đây? Hay là kiếp trước vì quá cô đơn buồn tẻ nên bác Hai cũng trở lại thành phố với anh?
Lúc đó cô còn nhỏ cũng không có để ý nơi đó ra sao? Chỉ sau này mở chợ cô mới thấy nơi đó bắt đầu sầm uất. Chổ chị bán nước mía cũng nổi lên. Hình như là mảnh đất cô đã mua của chị cũng mở ra một tiệm sửa xe nữa thì phải? Đúng rồi! Là một tiệm sửa xe. Bởi vì tuy khi đó cô đã lên thành phố học rồi nhưng nghỉ lễ tết vẫn có về hợp lớp, khi ấy cô cũng chỉ mượn xe của cậu hai đi, giữa đường xe bị trục trặc nên phải ghé đó sửa. Còn mảnh đất của bác Hai.... hình như là... để cô nhớ kỹ lại xem... hình như là... đất hoang thì phải?
Đúng rồi! Là một mảnh đất hoang. Hàng rào dậm bụt hiện tại lên cao um tùm đến mức không nhìn thấy bên trong có cái gì luôn. Mà thậm chí có nhìn thấy thì cũng chỉ là cỏ dại cây cối mộc um tùm, hoang vu lạnh lẽo. Đó cũng là mảnh đất hoang duy nhất ở khu vực đó. Cô vô cùng khó hiểu, nếu như bác Hai cũng trở lên thành phố với Hữu Trọng thì với tình yêu bác ấy dành cho bác gái như vậy thì sao nỡ để nơi đó hoang vu lạnh lẽo được chứ? Còn nếu bác ấy dời mộ đi không ở nơi đó nữa, thì đương nhiên mảnh đất cũng sẽ chính thức trở thành của người mua thừa kế rồi, mà kiếp này người đó là cô. Vậy thì người ta cũng đâu ngu ngốc để nó hoang vu chứ? Có thể cho người khác thuê được mà. Thật là khó hiểu.
Cô cứ mãi mê suy nghĩ mà không biết rằng Hữu Trọng đang muốn nổi khùng, anh hậm hực nói.
- Nếu em cảm thấy không hứng thú nữa thì chúng ta về thôi!