Hãy Nhớ, Anh Yêu Em

Chương 7

Chương 7
Ương Nại mười sáu tuổi: tốt nghiệp năm tư, thi đậu một trường nữ danh tiếng.

Có lẽ bởi vì xác định ba năm đi học sắp tới, nên khi cô nhận được phiếu điểm, cả người lại lười biếng, cả ngày ở cửa hàng lúc ẩn lúc hiện. Cha Thẩm lúc ấy đã biết cái gì gọi là "Thuận theo tự nhiên", đối với đứa con gái này, yêu cầu duy nhất chỉ có bốn chữ "Không cần học cái xấu".

"Ba tớ thật buồn cười." Ương Nại ngồi trên cỏ, ngước nhìn bầu trời màu xanh ngọc: "Luôn lo lắng tớ sẽ học cái xấu."

Viên Hi Hành lộ ra thần sắc tha thứ: "Bởi vì ông là cha cậu."

"Tớ biết rõ, cho nên mỗi lần ông càu nhàu, tớ chưa bao giờ mạnh miệng."

Viên Hi Hành sờ sờ đầu cô, "Ương Nại là một đứa bé ngoan."

"Hừ, không nên sờ đầu tớ như vậy."

Ương Nại đẩy tay hắn, nghĩ đến câu "Ương Nại là đứa bé ngoan ", cảm giác rất quỷ dị. Tuần trước, cô leo lên sân thượng muốn ngắm sao, phát hiện Ương Tê ở đó, trên tay cầm một điếu thuốc.

Ương Tê cười nói, đó là đồng học để ở chỗ cô ấy, cô thử một chút, muốn biết mùi thuốc lá.

"Vậy tại sao lại để trong cặp sách chị?"

"Bởi vì huấn luyện viên không kiểm tra đồ chị, dù gì để ở nơi học sinh có tư chất nổi trội sẽ an toàn hơn?"

Nói xong, Ương Tê dụi điếu thuốc, đi xuống lầu, lưu lại một mình Ương Nại.

Ương Nại không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác có điểm không đúng, tiểu công chúa luôn giữ tóc dài như Ương Tê, nói những lời này, cảm giác vô cùng xa lạ.

Sau đó, họ cũng không đề cập lại chuyện này, đối với Ương Nại, đây là một kỳ nghỉ hè chậm chạp, Ương Tê đem toàn bộ tinh thần đặt ở cuộc tranh tài dương cầm đầu tháng tám, mỗi ngày đều đi đánh đàn, cho dù về đến nhà, thanh âm Piano cũng không dứt.

Có lẽ bởi vì quá xuất sắc, Ương Nại chưa từng nghĩ Ương Tê có thể giao tiêp với bạn xấu, bất kể không nói cho cha, đối với Ương Nại, đều là áp lực. . . . . .

"Ương Nại." thanh âm Viên Hi Hành vang lên bên tai. "Cùng tớ ở chung một chỗ nhàm chán như vậy, cả một buổi chiều đều ngẩn người."

"Không, không phải rồi, tớ chỉ đang suy nghĩ."

"Suy nghĩ? Cậu?"

"Làm gì cười tớ như vậy? Tớ không thể suy nghĩ sao?"

"Có thể." Viên Hi Hành giống như đang cười "Vậy tớ không quấy rầy cậu, chờ cậu nghĩ hết lại nói cho tớ biết."

Đó là một ngày hạ.

Gió hạ vừa thổi.

Bọn họ ở sân cỏ sau đê, trong không khí có mùi mưa.

Rất lâu sau, Ương Nại rốt cuộc lên tiếng lần nữa: "Này, tớ hỏi cậu, cậu tận mắt thấy, vẫn tin tưởng người trong lòng nói sao?"

"Đương nhiên, cái này có cái gì để hỏi ."

"Nhưng cậu tận mắt thấy đó?"

"Tớ chỉ tin tưởng người trong lòng nói." Viên Hi Hành hơi dừng một chút, "Ương Nại, tớ cảm thấy, không có chuyện gì quan trọng hơn tin tưởng, nếu tớ thích, tớ nguyện ý tin tưởng."

Nói xong những lời này, Viên Hi Hành nhìn đồng hồ đeo tay một chút, "Tớ phải đi về."

"Nhanh như vậy? Hiện tại mới năm giờ?"

"Mẹ tớ ngày hôm qua về nước, tớ ăn cơm cùng bà ấy một chút."

Mẹ Viên Hi Hành tái hôn mấy năm trước, theo chồng đến Mỹ, một năm trở lại một lần, mẹ con họ một năm cũng chỉ gặp nhau 1 lần.

Hắn đứng lên, dắt xe đạp, lại nói một câu tương tự "Không nên về nhà quá muộn ", sau đó biến mất trên đường về phố Mỹ Lệ.

Bên đê, còn lại một mình Ương Nại.

Nghĩ tới lời hắn vừa nói "Nếu tớ thích, tớ nguyện ý tin tưởng", ừ, có lẽ, cô không nên hoài nghi Ương Tê sẽ làm chuyện xấu, chị ấy nhất định chỉ cảm thấy chơi vui mà thôi, huống chi, chị ấy chỉ đốt thuốc lá, cũng không phải rút ra hút.

"Thẩm Ương Nại." Giọng nói của Âm Âm xa xôi truyền đến.

Ương Nại từ thảm cỏ đứng dậy, dùng sức khoát tay "Nơi này, nơi này."

Âm Âm chạy một cái đã tới, vẻ mặt mập mờ "Tớ thấy đó."

Mặt cô không giải thích được "Thấy cái gì chứ?"

"Viên Hi Hành hôn cậu rồi, có đúng không?"

Cái gì? Hôn, không có a, đó, cái đó. . . . . . Ương Nại lại nằm trên cỏ "Tớ vừa rồi dụi mắt, lông mi rớt vào, cậu ấy giúp tớ thổi lông mi thôi."

"Đó, như vậy sao."

"Cậu không cần phải thất vọng như vậy." Nên thất vọng là tớ mới đúng. Ương Nại nghĩ.

Lúc đó mặt hai người cách không tới ba cm, nhưng hắn thổi lông mi cho cô xong, liền buông cô ra.

"Tớ còn tưởng mình thấy tin tức lớn đấy." Thân là con gái thành phố, trong máu Âm Âm có tinh thần bà tám thiêu đốt "Ở bên kia nhìn, thật sự rất giống như đang hôn, các cậu thật không có? Cậu thích cậu ta như vậy, sao không nắm chặt cơ hội?"

"Tớ muốn lắm, nhưng lực bất tòng tâm, hơn nữa Viên Hi Hành vẫn phân biệt 2 người chúng tớ, tớ không phải là Ương Tê."

"Tớ nói cậu và cậu ấy, làm gì kéo Ương Tê vào?"

"Cậu ấy thích Ương Tê mà."

"Cậu ấy nói với cậu như thế?"

Ương Nại “A” một tiếng, vấn đề này đúng là cô chưa hỏi. Mặc dù Viên Hi Hành xem ra "nên" thích Ương Tê, chỉ là, anh ấy chưa từng nói như vậy, cô đem ký ức từ lúc quen biết nay đảo một vòng, ừ, không có.

Anh ấy không nói như vậy.

Âm Âm dùng sức đập cô, " Ương Nại đần, Viên Hi Hành thích Ương Tê là tự cậu nghĩ đúng không?"

"Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu làm sao biết?"

"Làm ơn đi, chúng ta quen biết vài chục năm, vẻ mặt kia chẳng lẽ tớ không biết." Âm Âm đối với thuật đọc tâm của mình hiển nhiên rất đắc ý, "Cậu và Ương Tê là hai hình tượng bất đồng, mặc dù nói Ương Tê rất xuất sắc, nhưng không có nghĩa cậu không nổi bật, đối với mình nên có lòng tin một chút chứ."

"Lời nói không sai. . . . . ."

"Hơn nữa theo ý tớ, Viên Hi Hành có vẻ thích cậu."

Ah? Tin tức lớn.

Ương Nại xoay người, một phát bắt được cánh tay Âm Âm "Thật, có thật không?"

"Ừ, bởi vì cậu ta đi chung với cậu, luôn cười."

"Cậu ấy luôn có vẻ mặt như vậy mà."

“Không phải đâu, Viên Hi Hành, nhìn xa xa có thể như thế, nhưng vừa tiếp cận, cảm giác cũng không quá tốt, mẹ cậu ấy không phải vì tái hôn nên kiên quyết đưa cậu ây về cho cha cậu ấy hay sao? Tớ cảm thấy bất kể cậu ấy ưu tú thế nào, thành thục thế nào, trong lòng vẫn có tổn thương không cách nào bù đắp. Haizz, thật ra lúc cậu ấy đi theo bọn tớ, cậu ấykhông hề cười, biết không?"

Đi chung với bọn họ hắn không cười?

Ương Nại nhăn mày, lần nữa đem trí nhớ trong đầu chạy một lần, trừ năm Hương Khởi tỏ tình, rống to với hắn, cô giống như chưa từng thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn.

Sau đó, Âm Âm giống như bán hàng, không ngừng nói bên tai cô rất nhiều chứng cứ "Tớ cảm thấy người trong lòng Viên Hi Hành là cậu".

Phàm là, có Ưng Tê đứng đầu phố Mỹ Lệ, thế nhưng hắn không bày tỏ; nhà họ rất nghiêm túc, hắn có thể sẽ thích con gái hoạt bát một chút; mỗi lần hắn đến “Cửa hàng hoa Tinh Tinh”, luôn gọi tên Ương Nại; hắn thích đến đê, đi theo phía sau hắn vĩnh viễn là Ương Nại. . . . . . Âm Âm miệng lưỡi lưu loát, khiến Ương Nại cảm thấy tình nhân trong mộng của Viên Hi Hành thật sự là mình mới đúng.

Vậy mà, mộng đẹp của cô chỉ kéo dài không tới 30 phút.

Bởi vì khi cô về nhà, ở công viên lân cận thấy Viên Hi Hành vốn nên cùng mẹ hắn ăn cơm. . . . . . lại ở chung một chỗ với Ương Tê.

Hắn đứng bên cạnh xích đu, Ương Tê ngồi trên bàn đu dây nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó không biết hắn nói cái gì, Ương Tên nở nụ cười, hoàng hôn mùa hè phủ lên người họ một tầng sáng màu vàng, mới nhìn giống như hình trên tạp chí.

Cho đến rất lâu về sau, Ương Nại còn nhớ hình ảnh đó.

Viên Hi Hành biểu tình rất dịu dàng, Ương Tê thoạt nhìn rất đẹp, rất đẹp. . . . . .

Văn phòng Luật sư Thanh Thiên

Viên Hi Hành ký tên lên văn kiện cuối cùng, đóng dấu, đưa cho Lý Lại Nhu bên cạnh, phân phó nói: "Giúp tôi đưa cho Tống luật sư, sau đó nói Ương Nại vào một chút."

Lý Lại Nhu nhận văn kiện, nhưng không có ý rời đi.

Viên Hi Hành ngẩng đầu lên, "Còn vấn đề gì sao?"

"Viên luật sư. . . . . ."

"Có lời nói thẳng."

Lý Lại Nhu hít sâu một hơi, "Bữa tiệc luật sư ngay chủ nhật, Viên luật sư tìm được bạn dự tiệc chung rồi chưa?" Vũ hội là cơ hội kéo gần khoảng cách, nếu có thể, cô muốn làm bạn nhảy của hắn, lời ít ý nhiều, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu theo cách này.

Viên Hi Hành nhàn nhạt cười "Tôi có người muốn mời rồi."

Chưa nói hết, nhưng hắn tin tưởng, ngụ ý không khó hiểu.

Quả nhiên, Lý Lại Nhu xuất hiện một chút cứng ngắc "Tôi biết rồi."

Cô cầm văn kiện rời đi, Viên Hi Hành tháo mắt kiếng, đè xuống hộp điều khiển, rèm che cửa sổ sát đất chậm rãi kéo lên, ánh mặt trời chiếu vào, khung cảnh Đài Bắc vốn bị tấm vải màu xanh dương đậm che kín giờ lộ ra mảng lớn, rất mùa hè, rất sáng ngời.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

"Anh tìm em có chuyện gì vậy?" Là Ương Nại.

Viên Hi Hành xoay người lại, thấy Ương Nại nửa suy nghĩ, mắt có chút thiếu ngủ sưng vù, quầng thâm cũng rõ ràng so mấy ngày trước. Mấy ngày nay cô chính là dáng vẻ này, hỏi cô tại sao, cô chỉ là cười cười nói gần đây si mê phim Nhật, thức đêm xem VCD.

Bởi vì cô nói rất phấn khởi, cho nên anh tin là thật, nhưng ngày hôm qua, gọi điện cho Ương Tê bàn chuyện, thuận tiện hỏi chuyện này, kết quả Ương Tê nói cho anh biết, phòng hai chị em có rất nhiều VCD phim Nhật không sai, nhưng đó là của cô, Ương Nại không đυ.ng những thứ đó.

"Em ấy mấy ngày gần đây luôn ngẩn người." Ương Tê nói.

"Em nói Ương Nại không xem phim Nhật?"

"Em ấy khinh thường dùng phương pháp xem TV nhàm chán để gϊếŧ thời gian."

Rất dễ nhận thấy, Ương Nại đang phiền não, một chút anh cũng không biết gì — từ năm mười ba tuổi biết cô đến bây giờ, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng cô như vậy.

Ương Nại không phải là đứa bé, nếu như cô không muốn nói, anh cũng không thể bắt cô khai ra một ít gì, dù sao, mỗi người đều có một chút bí mật không muốn để cho người khác biết.

Chỉ là, "người khác" a, hai chữ này nghĩ như thế nào đều có chút gai gai . . . . . .

Viên Hi Hành hít sâu một hơi, thu suy nghĩ lại.

"Ương Nại, tuần này em có bận chuyện gì không?"

Cô ngẩng đầu lên, lặp lại một lần nữa lời của anh "Tuần này?"

"Ừ, có một bữa tiệc luật sư, anh muốn mời em cùng đi."

"Tại sao mời em?"

Bởi vì Ương Nại hỏi rất trực tiếp, vì vậy Viên Hi Hành cũng đáp rất kiên quyết "Anh muốn mời em đi." Tuy chỉ có một câu nói, nhưng rất đơn giản sáng tỏ.

Bởi vì "Muốn" .

Cái miệng nhỏ nhắn của Ương Nại khẽ nhếch, tựa hồ có chút do dự, trầm mặc nửa buổi, rốt cuộc lên tiếng lần nữa, " Ngày mai em trả lời anh."

Nghe được cô nói như vậy, anh lộ ra ánh mắt kinh ngạc "Ương Nại. . . . . ."

Có lẽ nghĩ như vậy có chút tự đại, nhưng Viên Hi Hành vẫn cho là Ương Nại sẽ đồng ý, dù sao bọn họ biết đã lâu; dù sao bọn họ chung đυ.ng cũng đã lâu; dù sao. . . . . . Dù sao thời điểm bọn họ đi chung với nhau, luôn rất vui vẻ, không phải sao?

Còn nói, nàng ở Bình Đông học đại học bốn năm, xác thực có chút thay đổi anh không biết?

Có lẽ, giống như Ương Tê nói —- Ương Nại thật trưởng thành. Cô có chính kiến, nhận thức của mình, có thế giới nho nhỏ của mình, cô không muốn nói, người khác cũng không thể nào biết được.

Anh còn tưởng rằng mùa hè năm Ương Nại chuẩn bị thi lại trung học, bọn họ đã nói chuyện rất tốt trong nhà thủy tinh - mặc dù sau đó cô nói không nhớ, nhưng anh cho rằng đây chẳng qua là tạm thời, không nghĩ tới cô quên thật. . . . . .

Biệt thự tư nhân trên núi Dương Minh, một cuộc tụ hội hoàn toàn mới đang triển khai.

Chủ nhân xa hoa mười phần mời ban nhạc trình diễn, trên cây hậu viện thắp đèn sáng rực, trên bàn có rất nhiều điểm tâm của phương Tây, cách vài bước lại có một người hầu bàn mặc quần áo trắng mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, tiểu thư, muốn dùng chút rượu không?"

Mọi người gặp nhau đều là "Luật sư, đã lâu không gặp", nhiều nhất là thêm một "Phu Nhân càng ngày càng đẹp".

Ương Nại lần đầu tiên tham gia loại vũ hội này, có chút không quen.

Vũ hội tư nhân? Loại chiến trận này, là nhỏ sao? Biệt thự lớn như sân thể dục, thảm cỏ có hơn một trăm người đi tới.

Nam nữ đều có, trên mặt đều viết bốn chữ "nhân sĩ tinh anh ".

Không tới mười lăm phút, Ương Nại đã muốn trở về.

Nhận thấy cô không kiên nhẫn, Lưu Đại Hiên săn sóc hỏi: "Muốn đi phòng nghỉ một lát không?"

"Tại sao hỏi như vậy?"

"Bởi vì cô nhíu mày."

"Đó, đó, cái đó. . . . . . À." Quá quan tâm a, nhanh nhanh nhanh, không thể không có lễ phép, lại muốn hợp lý, dưới tình thế cấp bách, Ương Nại bật thốt lên, "Bụng tôi hơi đói, cười không nổi."

Mặc dù có điểm không có khí chất, nhưng cũng không lộ ra sơ hở.

Là mình đồng ý theo hắn đến đây, không thể mới xuất hiện liền bày tỏ thái độ không thoải mái, huống chi cô cũng không phải là thân thể thật khó chịu, chỉ là có chút. . . . . . Có chút không cao hứng mà thôi.

Quả nhiên, thấy Viên Hi Hành và Ương Tê đi chung với nhau kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn còn quá lớn, nhất là anh nói với Ương Tê đang mặc lễ phục câu kia "Mặc thêm áo choàng đi, anh cảm thấy chỉ như vậy có thể sẽ lạnh", thật sự rất săn sóc, anh nhất định rất thích Ương Tê, bởi vì thích, mới có thể nghĩ nhiều như vậy.

Trong nháy mắt, Ương Nại cảm giác mình như bị chém một đao, sau đó cô không còn biện pháp nhìn thẳng Viên Hi Hành nữa, cũng không còn biện pháp nhìn thẳng Ương Tê. . . . . . Cô biết như vậy có phần trẻ con, nhưng so với mỉm cười giả dối nói chuyện với nhau, để cô đem suy nghĩ lắng đọng xuống tốt hơn, đem mình sửa sang lại tốt, cô mới có thể tự nhiên đối mặt với hai người rất quan trọng này.

Khi Viên Hi Hành muốn mời cô, nàng là thật cao hứng, nhưng cao hứng không tới một giây, lý trí vọt lên, "Không thể" và "Rất muốn đi" đồng thời giao chiến trong đầu.

Suy tính cả đêm, nàng quyết định cùng Lưu Đại Hiên.

Cô nói với Viên Hi Hành "Bởi vì Lưu luật sư đã mời hai tuần trước", nhưng lý do chân chính, chính là cô cũng rất khó nói rõ ràng, miễn cưỡng phải nói nguyên nhân, đại khái có thể xem như "như vậy tương đối tốt", về phần tốt hơn thế nào, cô cũng không nói được.

Lưu Đại Hiên là một người tốt, rất lịch sự, rất săn sóc, cũng làm người ta tìm không ra khuyết điểm, cho nên dù có chút buồn bực, cô vẫn quyết định chống đỡ.

"Tôi không có vấn đề gì." Ương Nại mỉm cười "Chỉ là đói bụng mà thôi."

Lưu Đại Hiên nhìn cô "Là tôi quá sơ ý rồi, chúng ta qua bên kia ăn một chút gì thôi."

Sau đó hắn tựa như tất cả bạn trai trong bữa tiệc, đỡ hông của bạn gái. . . . . . Ương Nại né sang bên cạnh, đối mặt với ánh mắt không hiểu của anh, cô chỉ giải thích "Thật xin lỗi, tôi sợ nhột."

Cả đêm, hắn kéo tay cô, cùng rất nhiều người nói chuyện, sau đó còn gặp được Tống Nghi San cùng với Giang Lê Văn, Tống Nghi San mùi nước hoa rất kinh người, Giang Lê Văn tựa hồ sắp say, Ương Nại nhìn chung quanh, chính là không thấy Viên Hi Hành.

Thật vất vả đến mười một giờ, chủ nhân tuyên bố tan họp.

Lưu Đại Hiên lái xe đưa cô về nhà, phố Mỹ Lệ cấm xe tiến vào, vì vậy xe của hắn chỉ có thể dừng ở đầu hẻm.

"Cám ơn anh đưa tôi trở lại." Ương Nại cố gắng để nụ cười của mình xem ra tự nhiên, "Ngày mai gặp."

Đưa mắt nhìn xe rời đi, cô mới kéo chân, đi từ từ vào phố, giày cao gót trên đường đá đỏ gõ ra thanh âm quy luật, cảm giác có chút tịch mịch.

Đi tới cửa hàng hoa nhìn qua “Cửa hàng giấy viết thư Viên”, đèn lầu ba đã tắt, Ương Tê còn tỉnh, Viên Hi Hành đã ngủ.

Ương Nại kéo bước chân mệt mỏi lên lầu ba.

Ương Tê đang xem phim Nhật cầm hộp điều khiển tv đè xuống tạm ngừng, "Đã về rồi sao?"

"Ừ."

"Có được hay không. . . . . ." Chỉ nói ba chữ Ương Tê lộ ra chút kinh ngạc, "Sao em mặc áo quần này?"

"Bởi vì em không nói không mặc, cho nên. . . . . ."

"Không phải, Viên Hi Hành mua cho em cái kia. . . . . ." Ương Tê nói đến một nửa, giống như nghĩ thông suốt "Em không phải đi cùng anh ấy?"

"Em theo Lưu luật sư. . . . . . Đợi chút, " Ương Nại trong đầu thoáng qua lời vừa nghe được, lập tức vọt tới trước mặt Ương Tê "Chị nói Viên Hi Hành mua cho em cái gì?"

Ương Tê không biết nên khóc hay cười "Hai người tóm lại là thế nào?"

"Ương Tê, nhanh một chút nói với em, cầu xin chị —-"

"Đầu tháng chị còn đang trong giai đoạn nhận hồ sơ học sinh. Nhưng Viên Hi Hành muốn chị vô luận thế nào cũng rút ra một buổi tối cho anh ấy, chị hỏi anh ấy muốn làm gì, anh ấy nói sắp tới có một vũ hội, cho nên muốn chị thử giúp lễ phục cho em, y phục, áo choàng, giầy cũng mua, không nghĩ tới thế nhưng em không đi cùng anh ấy."

Ương Tê xoay người, lần nữa cầm hộp điều khiển tv đè xuống phát hình, trên ti vi nam nữ chính lần nữa nói chuyện yêu đương.

Trong khi đang xem phim, thanh âm Ương Tê lần nữa bay tới —-

“Lễ phục màu trắng là anh ấy chọn trước, chị chỉ thử giúp có vừa người không mà thôi, bình tĩnh mà xem xét, lễ phục màu trắng rất đẹp, nhìn kỹ, còn có thể thấy trên làn váy thêu hoa lài trắng, đúng rồi, anh ấy nói những thứ kia là Molly, em rất thích."