Trong phút chốc, trong thùng xe chật chội an tĩnh một mảnh.
Lâm Thái Sâm đầu tiên là dùng dư quang liếc nhìn Tô Nguyệt Yểu một cái, sau đó nhìn Tả Đào đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, trong lúc nhất thời liền thả nhẹ hô hấp, không dám phát ra bất kỳ động tĩnh lớn nào, cố gắng hết sức để hạ thấp sự tồn tại của mình.
Bầu không khí quá căng thẳng nên hắn quyết định tạm thời làm người trong suốt.
Thành thật mà nói, trong lòng Tả Đào cũng có chút thấp thỏm, mặc dù hầu hết thời gian cậu và Tô Nguyệt Yểu giống như anh em vậy, nhưng một khi Tô Nguyệt Yểu thật sự nghiêm túc, cậu vẫn sẽ có một sự kính trọng theo bản năng đối với trưởng bối.
Anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến
và thái độ của Tả Trí Dũng, nhưng trong lòng lại rất muốn được Tô Nguyệt Yểu duy trì.
Tô Nguyệt Yểu im lặng một lúc lâu, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ lặp lại câu hỏi từng chữ một: "Nếu dì không hiểu sai. Ý của con là con muốn ở lại Wildfire và ngừng làm người thay thế, con muốn đánh tới trận chung kết toàn cầu? "
Tả Đào gật gật đầu: "Tổng kết rất đúng."
Tô Nguyệt Yểu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mới bình tĩnh hỏi: "Tả Đào."
Tả Đào eo đĩnh đến thẳng tắp: "Con đây."
Tô Nguyệt Yểu: "Con muốn chết đúng không?"
Tả Đào: "......"
Nghe vậy, người đàn ông trong suốt đang lái xe vội vàng điều chỉnh lại tay lái hơi khập khiễng, cố gắng làm dịu bầu không khí: "Ha ha, kỳ thật cũng không tới trình độ chết hay không chết. Vấn đề nhỏ vấn đề nhỏ, hơn nữa......"
Tô Nguyệt Yểu không thèm nhìn hắn một cái: "Anh ngậm miệng." (Uy của nóc nhà đấy)
Lâm Thái Sâm ngoan ngoãn ngậm miệng: "Được rồi." Lại từ kính chiếu hậu ném cho Tả Đào một ánh mắt thấy thương mà không giúp được gì.
"Dì nhỏ, con không nói là con sẽ không quay lại trường học, chờ đến thời gian con sẽ theo thủ tục điền nguyện vọng, sau đó đi báo danh." Tả Đào vò đầu bứt tóc giải thích: "Nhưng là hiện tại, con muốn hoàn thành thi đấu cho thật tốt, có thể làm một việc cho đến nơi đến chốn không bỏ dở giữa chừng."
"Con đừng ba hoa chích choè tìm lý do nữa." Gân xanh trên cổ Tô Nguyệt Yểu nổi lên, đã dừng ngay ở bờ vực phun trào: "Trước khi con thi đại học chính miệng con nói chỉ chơi ba tháng. Bây giờ ba tháng còn chưa qua đi, thế mà chuyện sau này con đã sớm an bài xong cho mình?"
"Vậy bên phía ba con, con định giải thích thế nào?"
"Ai thèm quan tâm đến ông ấy."
Tô Nguyệt Yểu nhất thời nghẹn lời, có lẽ là bởi vì cô cũng cảm thấy không cần quan tâm ông ta nghĩ thế nào thật.
"Dì nhỏ, con chỉ quan tâm gì nghĩ thế nào thôi."
Tả Đào mím môi, dừng nửa giây, mới nói: "Lúc trước đúng là con chỉ muốn chơi chơi một chút không có suy nghĩ sâu xa gì, nhưng hiện tại không phải, con thật sự muốn thi đấu thật tốt, con thích cảm giác ngồi trên sân thi đấu."
Đáy mắt Tô Nguyệt Yểu hiện lên một tia ngạc nhiên.
Ngay cả Lâm Thái Sâm cũng nhịn không được phải liếc nhìn Tả Đào một cái.
Không ai trong số họ thực sự nghĩ rằng Tả Đào sẽ tính toán tiếp tục thi đấu sau giải mùa hè.
Hai người bọn họ có thể coi là nhìn Tả Đào lớn lên, biết Tả Đào làm việc gì cũng có mục tiêu rõ ràng, ít khi thay đổi quyết định đã đưa ra nên ban đầu bọn họ thực sự cho rằng Tả Đào chỉ chơi ba tháng thôi.
Bên trong xe lại một lần nữa an tĩnh.
Tô Nguyệt Yểu nhìn tòa nhà đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa sổ xe, chờ đến lúc sắp đến chỗ đặt trước, nàng mới hỏi: "Nếu dì phản đối thì hữu dụng sao?"
Tả Đào nhìn thoáng qua biểu tình Tô Nguyệt Yểu, có chút ngạc nhiên khi cô không tức giận.
Do dự một lát, cậu mới khéo léo nói: "Có thể không. ạ"
Tô Nguyệt Yểu thở dài, cô xoa xoa cái trán: "Vậy dì cũng không có gì để nói."
Nghe vậy, ánh mắt Tả Đào sáng lên: "Cái này có nghĩa là đồng ý đúng không?"
"Trước không vội nói cái này." Thanh âm Tô Nguyệt Yểu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Dì có một vấn đề muốn hỏi con."
Tả Đào gật đầu như đảo tỏi: "Người đi rừng số một thế giới, mời ngài hỏi."
"Dẻo mồm ít thôi."
Tô Nguyệt Yểu quay sang nhìn Tả Đào: "Con muốn tiếp tục thi đấu chuyên nghiệp vì con thực sự yêu thích thể thao điện tử, hay vì Tống Thời Hàn."
Như có tiếng sét nổ ngang tai.
Tả Đào ánh mắt lấp lóe, theo bản năng mà nghênh diện ánh mắt của Tô Nguyệt Yểu, trong lòng nổi lên một chút bất an —— không phải chứ? Cậu biểu hiện rõ ràng vậy sao, ngay cả Tô Nguyệt Yểu cũng nhìn ra?
Thấy bộ dáng này của cậu, Tô Nguyệt Yểu lập tức nhăn mày, ngữ khí cũng lạnh xuống: "Tả Đào, nếu con muốn tiếp tục thi đấu, chỉ vì tiếp cận thần tượng. Vậy thì bây giờ dì có thể nói rõ cho con biết, con sẽ vĩnh viễn không bao giờ tiến được vào trận chung kết toàn cầu."
Mặc dù thường ngày khi Tô Nguyệt Yểu luôn kẹp dao giấu kiếm, nhưng rất hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Chúng ta hãy lùi lại một bước, cho dù hôm nay dì gật đầu đồng ý với quyết định của con, thì Wildfire cũng không có khả năng nhận con, E-sport không phải là nơi để con đóng vai gia đình."
Tả Đào chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu vội vàng giải thích: "Không phải. Dì nhỏ, con muốn lưu lại, là bởi vì thật sự thích chơi game." Dừng một chút, cậu như nhớ lại cái gì, trầm mặc vài giây, liền đi theo thanh âm nói ——
"Con nhớ rõ trước kia lúc còn đi học, ngài luôn hỏi con, về sau muốn làm cái gì, có chuyện gì yêu thích hay không." Nói tới đây, Tả Đào cười một tiếng, rất ít khi cùng Tô Nguyệt Yểu tâm sự, giờ phút khi nhắc lại chuyện cũ cư nhiên còn có chút thẹn thùng: "Từ nhỏ dì cũng đã đăng ký cho con học rất nhiều lớp, để con có thể chọn thứ mình thích mà học, nhưng nói tới đây, hình như con vẫn luôn không tìm được thứ mình thích."
"Trong khoảng thời gian khi con còn là một đứa trẻ, con dường như không thấy hứng thú với bất cứ thú gì."
Tô Nguyệt Yểu ngẩn ra một chút.
Tả Đào: "Nhưng hiện tại......" Cậu liếʍ hạ môi: "Nói như vậy kỳ thật từ lúc còn học cấp 2, con cũng không biết bản thân muốn có một cuộc sống như thế nào, trước kia không có quy hoạch rõ ràng, bây giờ cũng dần dần rõ ràng hơn."
"Bây giờ con rất muốn ở lại, cũng giống như dì trước kia, được một lần lấy giành lấy chức vô địch thế giới."
Trong khoảng thời gian ngắn, trong xe chỉ có thể nghe thấy tiếng xe chạy trên đường, ngoài cửa sổ bóng cây lay động, dòng xe không ngừng nghỉ, người qua lại trên đường.
Tô Nguyệt Yểu giữa lông mày hiện lên một tia cảm xúc, một lát sau, cô nói: "Dì hiểu rồi."
Tả Đào giương mắt, như thể đang chỉ điều gì đó: "Vậy thì..."
"Dì không có đại bản lĩnh khiến Wildfire trực tiếp giữ con lại làm chính thức."
Mặc dù Tô Nguyệt Yểu nói có vẻ không kiên nhẫn, nhưng ngay trong nháy mắt Tả Đào liền ý thức được chuyện này xem như đã thông qua. Vội nói: "Con không có ý này, con có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà dành lấy."
Vẻ mặt của Tô Nguyệt Yểu dịu đi một chút và nói: "Bây giờ những gì mà dì có thể giúp con cũng chỉ có vậy, về sau nếu ba con có nổi điên, dì sẽ nỗ lực giúp con điên trở về. Nhưng bên phía Wildfire, thì tự con nghĩ cách đi, thoạt nhìn Khương Minh đã tính toán ký với Demon, còn có đám ZZ kia nữa, đều đã gửi lời mời rồi, con có tự tin mình mạnh hơn bọn họ không?"
Nghe thấy cái ID ZZ này, khoé miệng Tả Đào không nhịn được giật giật một cái.
Mới lên tiếng: "Con sẽ nỗ lực."
Chủ đề này kéo dài không lâu, rất nhanh đoàn xe đã đến địa điểm hẹn sẵn, Lâm Thái Sâm đỗ xe trong gara.
Tô Nguyệt Yểu thì vuốt huyệt Tình Minh, hướng Tả Đào nói: "Con đi lên trước đi."
Động tác mở cửa của Tả Đào hơi dừng lại, hỏi: "Không lên cùng nhau sao?"
Tô Nguyệt Yểu phiền lòng mà lấy hộp thuốc lá từ trong xe ra, đem tóc hướng ra sau đầu, mới táo bạo mở miệng: "Dì mẹ nó rít điếu thuốc rồi mới lên."
Nghe vậy, Tả Đào vội vàng xuống xe, cúi đầu làm lành với Tô Nguyệt Yểu đang ngồi ghế phụ: "Mời ngài mời ngài."
Tô Nguyệt Yểu xua tay kêu cậu lăn, sau đó nhìn thiếu niên vui quên trời quên đất chạy về phía đồng đội của mình, không rõ tại sao, đôi mắt cô bỗng nhiên có chút chua xót, liền nương theo động tác cúi đầu châm lửa mà mắng một tiếng: "Đứa nhỏ chết tiệt này."
Lâm Thái Sâm cũng ở bên cạnh nhìn, hắn cười cười: "Giống như lại đột nhiên trưởng thành, đúng không?"
"Cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ."
Tô Nguyệt Yểu cười nhẹ một tiếng, nhưng giữa hai lông mày lại có chút buồn bã.
Lâm Thái Sâm ngồi ở trên ghế điều khiển bồi Tô Nguyệt Yểu, nhìn một nhóm người náo nhiệt cách kính chắn gió không xa, hắn hơi cảm thán: "Lúc chúng ta thi đấu có sức sống như bọn họ không nhỉ?"
"Lâu quá rồi." Tô Nguyệt Yểu nói: "Không nhớ rõ."
Lâm Thái Sâm cười cười, nói "Em hình như cùng không quá phản đối Tiểu Đào tiếp tục thi đấu?"
Tô Nguyệt Yểu nhíu mày, phản bác hắn: "Em không phải là phản đối nó chơi game, chúng ta đều xuất thân từ cái này, đầu óc không cổ hủ như Tả Trí Dũng, không cần thiết vì vậy mà khó xử hắn." Ngữ khí còn có chút bực bội: "Em chính là......"
Nói tới đây, cô lại tự giễu một câu: "Được rồi, em có lẽ cũng có ý nghĩ ' vì tốt cho con ' của các bậc gia trưởng."
"Em chỉ là cảm thấy đáng tiếc, anh cũng biết nó thi đậu điểm cao như vậy, em liền hưng phấn cả đêm không ngủ, không ngừng tìm kiếm trường này trường kia."
"Em thậm chí còn tìm hiểu xem sau khi nhập học sẽ ở nơi nào tổ chức tiệc nhập học!!"
"Em......" Tô Nguyệt Yểu nói đứt quãng: "Còn có chút lo lắng nó chậm trễ thời gian dài, về sau lỡ may không cách nào quay đầu thì sao đây?"
"Đọc sách nhiều năm như vậy, sẽ trở thành ghét bỏ sao?"
Lâm Thái Sâm nhịn cười: "Tiểu Đào không phải đứa trẻ như vậy, nó có ý tưởng của riêng mình."
Tô Nguyệt Yểu phun ra điếu thuốc: "Đúng là như vậy không sai."
Lâm Thái Sâm lên tiếng: "Vậy tại sao về sau em lại đồng ý?"
Lại là trầm mặc thật lâu.
"Trước khi chị em ra đi, Tả Đào còn đang ở trường, không kịp về gặp mặt lần cuối cùng."
Tô Nguyệt Yểu dựa vào lưng ghế, như là rơi vào hồi ức nào đó, cô lẩm bẩm mà nói: "Có lẽ con người trước khi chết, sẽ hiểu rõ được một số chuyện. Chiều hôm đó chị gái em rất bình tĩnh, nàng nói đời này của nàng cứ như vậy, đến làm một người mẹ cũng làm không xong, cho nên cũng không có gì muốn yêu cầu, chỉ hy vọng Tả Đào có thể tự do tự tại, tương lai có thể làm chuyện mà mình muốn làm."
"Cho nên qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ vấn đề nguyên tắc, em cũng không thúc ép đứa nhỏ đó làm cái gì, cũng may nó còn biết tranh đua, không trở thành đầu gấu của trường."
"Nhưng em vẫn luôn cho rằng, Tả Đào có thể sẽ được tốt hơn, có thể......"
Tô Nguyệt Yểu không phải là một người hay làm ra vẻ, thấy môi Lâm Thái Sâm hơi nhệch lên, giọng nói chợt dừng lại.
Cô hung tợn hỏi: "Anh cười cái gì?!"
Lâm Thái Sâm nhấc tay đầu hàng, nói: "Anh cười hai dì cháu các em còn rất giống nhau, rõ ràng đều rất để ý lẫn nhau, lúc gặp mặt lại cứ thích ồn ào nhốn nháo, nhưng chuyện riêng tư thì lại không nói một câu nào." Nói tới đây, thấy sát ý trong đáy mắt Tô Nguyệt Yểu càng ngày càng nặng, vội lại nói sang chuyện khác: "Khụ, cái đó, về sau liền mặc kệ nó, cái gì cũng để nó tự quyết đi?"
Tô Nguyệt Yểu tức giận nói: "Em còn quản nó cái con khỉ, về sau nó có ở ngay trước mặt em nói nó yêu một con chó, em cũng dâng hai tay chúc phúc cho nó!"
Lâm Thái Sâm cười ha ha: "Không đến mức không đến mức."
——
Bữa tiệc được tổ chức tại địa điểm cũ mà mọi người thường nghỉ ngơi.
Bởi vì trong nhóm có rất nhiều người nói lát nữa sẽ tới, Tư Tranh lại thăng cấp phòng riêng.
Đi thang máy lên tầng trên, Ngô Thủy Ba và Star đã cùng kết bạn tới trước, mỗi người đều tặng cho Tả Đào một cái ôm và món quà mà họ đã chuẩn bị sẵn.
Tả Đào nhận quà và cảm ơn từng người một.
Star thì đã rất quen thuộc rồi, mặc dù hắn và Tả Đào chưa bao giờ gặp nhau ngoài đời, nhưng họ đã thân thiết như thể họ đã là bạn tốt trong nhiều năm.
"Sinh nhật nên báo sớm hơn, tôi cũng có thể chuẩn bị quà cho tốt."
Tả Đào xua tay nói không sao.
Mọi người trò chuyện rôm rả, phòng riêng dần dần được lấp đầy nhanh chóng, các tuyển thủ có mặt đều là tuyển thủ chuyên nghiệp của một số đội nổi tiếng trong khu vực thi đấu trong nước.
Thấy mọi người đã gần đến hết, Star tiến lên và tự bật một bài hát chúc mừng sinh nhật, người này điển hình xã ngưu trong xã ngưu, hắn cầm lấy micro và kéo Tả Đào cùng đứng trên sân khấu, cũng lớn tiếng hét to mọi người cùng hát với hắn nào.
"Lý do tại sao chúng ta tập hợp lại với nhau ngày hôm nay là vì người bạn tốt Pink của chúng ta—— hôm nay chính là lễ thành niên của vị học bá của Liên Minh chúng ta!"
"Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau gửi lời chúc phúc đến em ấy! Mọi người hãy lắng nghe khẩu lệnh của tôi, chuẩn bị ba, hai, một, hát——happy birthday to you ~ happy birthday to you~ ~"
Ngay lập tức, ghế lô khổng lồ toàn là lời bài hát chúc mừng sinh nhật.
Cả người Tả Đào đều phải tê rần.
Đời này cậu chưa bao giờ được nhiều người vây quanh hát chúc mừng sinh nhật như vậy, cậu nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, cưỡng bách bản thân phải nghe xong bài hát chúc mừng sinh nhật hoàn toàn lạc điệu này.
May mắn thay, bài hát nhanh chóng kết thúc, sau khi bước xuống sân khấu, cả mặt cậu sắp cười đến cứng đờ.
Tất cả các loại đồ uống bao phủ toàn bộ bàn đá cẩm thạch, khắp phòng được đèn Led hình cầu chiếu sáng, đủ loại màu sắc không ngừng điên cuồng nhấp nháy trên nền âm thanh sôi động, ngay cả chất lỏng trong ly đều có ánh huỳnh quang.
Trong mười tám năm cuộc đời, Tả Đào rất ít khi có thời điểm thả lỏng như vậy.
Hiếm khi cậu vui vẻ đến mức không từ chối bất cứ ai đến chúc rượu. Một ly lại một ly xuống bụng, tuy cốc đựng bia không to lắm nhưng cứ uống kiều này thực sự sẽ chịu không nổi.
Tả Đào xoa xoa trán, vừa định ăn một miếng trái cây, Star bên kia cũng bưng một chén đi tới, hắn ợ một tiếng rồi nói: "Pink, chúng ta lại uống một ly!"
Tả Đào oa xoa trán, vừa cầm cái chén lên, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay lướt qua, cầm lấy cái chén trong tay cậu.
"Uống ít thôi."
Tống Thời Hàn nhíu mày, nâng ly về phía Star và uống cạn.
Star: "A? Tôi là uống với Quả Đào, Hàn Thần anh......" LHắn còn chưa nói xong, liền nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh lùng của Tống Thời Hàn: "Được rồi, muốn uống rượu thì đi quán bar......"
Thấy động tác của Tống Thời Hàn, Tả Đào cũng sửng sốt, sau đó khóe miệng lại khống chế không được dương cao.
Cậu không khỏi nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi với Tô Nguyệt Yểu ở trong xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sau đó nhân lúc mọi người không để ý hơi nhích người sang bên một chút.
Chú ý tới động tác nhỏ của Tả Đào, Tống Thời Hàn rũ mắt liếc cậu một cái.
"Như thế nào?"
"Em......"
Tả Đào đã nhịn không được muốn nói chuyện Tô Nguyệt Yểu đồng ý cho cậu tiếp tục thi đấu với Tống Thời Hàn, nhưng trước khi cậu nói xong, Ngô Thủy Ba từ đâu đó lấy ra một chiếc máy tính bảng và mở một trong những phần mềm.
Sau đó hăbs giơ micro lên bắt đầu điều khiển sân đấu: "Chỉ hát thôi đã quá nhàm chán rồi, chúng ta chơi mấy trò người lớn nên chơi đi, thật hay thách được không?!"
Vương Thu nâng chén phụ họa, nói: "Sợ cái gì, cứ việc phóng ngựa lại đây đi."
Khương Minh: "Các ngươi muốn chơi thế nào, oẳn tù tì hay là chơi xúc xắc?"
Ngô Thủy Ba: "Chơi xúc xắc đi, đơn giản thô bạo hơn oẳn tù tì, ai ít điểm nhất thì uống một chén, uống không được có thể lựa chọn nói thật lòng hoặc là đại mạo hiểm."
"Bất quá, chúng ta đừng làm như vậy ngay từ đầu, hay là đi thẳng vào chủ đề chính đi, thay vì chơi xúc xắc, thẳng thắn chơi nói thật hoặc đại mạo hiểm để kéo không khí thế nào?" Giọng nói vừa chuyển, ánh mắt lại rơi vào ánh mắt lại rơi vào Tả Đào: "Ván thứ nhất liền bắt đầu từ thọ tinh hôm nay của chúng ta!"
Tả Đào: "......?"
Ngô Thủy Ba chớp mắt: "Bảo bối, nói thật lòng or đại mạo hiểm, chọn một cái?"
Star ở bên cạnh đứng lên, hắn huýt sáo: "Chọn một cái, chọn một cái!"
"...... Được rồi." Tả Đào trước đây đã ăn qua không ít mệt từ trò đại mạo hiểm, cho nên không chút do dự: "Chọn nói thật đi."
Dù sao, nếu cậu thực sự không thể trả lời câu hỏi, cậu có thể vượt qua nó bằng cách nói qua chuyện khác.
"Được. Trước khi trò chơi bắt đầu, tôi phải nói rõ trước một câu. Có thể chọn lời nói thật, nhưng nếu ai nói dối, sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc ~"
Ngô Thủy Ba vừa nói, lại lần nữa khoe những chiếc móng tay mà hắn vừa làm, hắn thong thả ung dung đưa máy tính bảng tới trước mặt Tả Đào, vứt cái mị nhãn: "Đến đây đi bảo bối, chọn một cái."
Tả Đào: "......"
Không có biện pháp, không thể không từ chối trong tình huống này, giữa tiếng la ó của đám đông, cậu đưa tay ra và nhấn nút rút thẻ.
Nét mặt Ngô Thủy Ba biểu lộ nụ cười hưng phấn, hắn cứng nhắc thu hồi máy tính bảng, sau đó dùng dáng vẻ tràn ngập thần bí mà mở ra, kết quả giây tiếp theo ngũ quan nháy mắt nhíu lại, nét mặt hắn nhăn lại, tựa hồ rất coi thường nội dung của tấm thẻ.
Cat nghiêng đầu tò mò liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra một tia hiểu rõ.
Ngô Thủy Ba hỏi nàng: "Em gái, câu hỏi này có phải rất nhàm chán đúng không?."
Cat nhấp môi cười một tiếng, không nói chuyện.
Tả Đào có chút tò mò mà nhìn về phía hắn.
không thích tấm thẻ này lắm, và nói với vẻ chán ghét: "Hãy nói cho tôi biết người mà bạn quan tâm nhất ở hiện trường." Khi nói, ánh mắt anh ta lướt qua Tống Thời Hàn khóe môi cong lên: "Vấn đề này mà còn cần phải hỏi sao? Ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn ra, là Hàn Thần đúng không?"
Ở đây mọi người nhất thời cười vang lên, hiển nhiên đều ở trên mạng thấy được dáng vẻ Tả Đào vì giữ gìn Tống Thời Hàn mà nháo ra một số trò ô long.
Tả Đào vỗ trán cười khan: "Bởi vì bọn họ đều là đường dưới..."
Ngô Thủy Ba chơi xấu: "Không được không được, cái này không tính, em chọn lại cái khác đi."
Tả Đào không chút do dự cự tuyệt: "Không được, em đã chọn rồi."
Ngô Thủy Ba còn muốn lại khuyên: "Cái này quá nhàm chán, nó không thú vị chút nào... Ể? Chờ đã, có một dòng chữ nhỏ bên dưới." Hắn cau mày, đọc dòng chữ nhỏ còn lại: "Và kể lại khung cảnh nơi bạn lần đầu gặp nhau."
Một kí ức đã chết nào đó chợt sống lại.
Hình ảnh ngày thi đại học kết thúc hiện lên trong tâm trí cậu ngay lập tức.
Trong lòng Tả Đào "Lộp bộp" một tiếng, cậu theo bản năng ngồi xuống vị trí ban đầu, giả vờ bình tĩnh: "Em cảm thấy anh nói không sai, câu hỏi này tương đối nhàm chán, đổi đi."
"Ừ?"
Tuy nhiên, Ngô Thủy Ba đã nhạy bén nhận thấy sự kỳ lạ của Tả Đào, tinh thần buôn chuyện lập tức bốc cháy: "Không được, chính là cái này, chính em đã nói rồi, không cho chơi xấu!"
Tả Đào: "Em......"
Star ở bên cạnh vẻ mặt cười xấu xa: "Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ hai người lần đầu tiên gặp mặt ở nơi nào mờ ám sao?"
Tư Tranh có chút kỳ quái: "Lần đầu tiên gặp mặt không phải ở căn cứ sao?" Hắn nhìn về phía Tống Thời Hàn: "Đội trưởng, anh đã từng gặp qua sao?"
Tống Thời Hàn lười nhác mà dựa vào sô pha, nghe đến đó, cũng trầm ngâm nhìn Tả Đào một cái.
Trái lại, Tả Đào còn lại có chút chột dạ mà không dám nhìn Tống Thời Hàn. Cậu vốn muốn nói dối cho xong chuyện, nhưng khi lời nói ra khỏi môi, cậu lại nghĩ đến câu "nếu ai nói dối, sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc.".
Trái tim như bị một sức mạnh vô hình nào đó bóp chặt.
Giây tiếp theo, Tả Đào cúi đầu, nói nhanh, cố gắng lảng tránh: "Chính là ở Tinh Mị."
Nghe đến đó, Tống Thời Hàn bỗng nhiên ngước mắt, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia khác thường.
Những người khác không biết câu chuyện đằng sau nó, vì vậy đều không phản ứng lại.
"Chính là ở đây sao? Em không nói dối đấy chứ?" Ngô Thủy Ba sửng sốt một chút, còn có chút không rõ nguyên do, bổ sung câu: "Nói dối là cả đời không có tình yêu."
Tả Đào gian nan phát ra âm thanh: "...... Thật sự, không lừa các anh."
Ngô Thủy Ba càng không hiểu: "Vậy thì có gì mà không thể nói?"
"Thì......" Tả Đào liền phải từ bỏ giãy giụa: "Chính là không có gì không thể nói."
Ngô Thủy Ba nói thầm hai câu.
Cũng may những người này cũng không có làm khó cậu, ở một chỗ khác đã bắt đầu chơi xúc xắc, trò chơi rất nhanh liền bị người khác chuyển giao, bầu không khí lại sôi nổi lên.
Nhưng Tả Đào vẫn cảm thấy mình như mất nửa cái mạng, chung quanh rõ ràng náo nhiệt muốn chết, nhưng cậu lại cảm thấy thế gian hỗn loạn này không liên quan gì tới cậu.
Đặc biệt là khi cậu nhận ra rằng ánh mắt của Tống Thời Hàn trước sau luôn dừng ở trên người mình, cậu càng cương cứng lợi hại hơn.
Cậu không dám nhắc tới chuyện vừa rồi, cố gắng thay đổi chủ đề: "Đội trưởng, dì nhỏ nói dì ấy ủng hộ em tiếp tục thi đấu."
Nhưng mà Tống Thời Hàn chỉ thản nhiên đáp lại mà không trả lời, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Tả Đào có chút khẩn trương mà nhéo lên góc áo, mấp máy môi.
"Pink."
Không biết qua bao lâu.
Tống Thời Hàn cúi người nhận lấy một ly rượu trên bàn, theo động tác của anh, rượu trong ly khẽ đung đưa, gợn sóng nước phản chiếu lên đôi mắt lạnh lùng của anh.
Người đàn ông bắt chéo chân, ngồi thẳng và thả lỏng, cười nửa miệng hỏi cậu bằng giọng chỉ hai người nghe được:
"Ba ba rất thất vọng về con?"
Tả Đào nhắm mắt lại.
Cảm thấy nửa cái mạng còn lại của mình cũng lạnh rồi.