Chú Hai Của Bạn Thân

Chương 12

12,

Tôi dọn về nhà riêng của tôi.

Hiện tại tôi mới ý thức được hôn nhân của tôi với Thẩm Tu là một sự kiện quan trọng thế nào.

Vậy mà trước kia, tôi chưa từng nghĩ kĩ đến.

Bây giờ nên suy nghĩ lại một chút.

Nếu như Thẩm Tu không đối xử với tôi tốt như thế, chỉ lợi dụng tôi để qua mặt người nhà, anh cho tôi lợi ích, tôi sẽ vui vẻ nhận lấy.

Nhưng giờ tôi mới phát hiện ra sự thật không phải như vậy.

Sau khi Thẩm Tu nghe được suy nghĩ thật lòng của tôi, anh ấy tức giận, tôi rất khó chịu, cảm thấy mình có lỗi với anh ấy.

Tôi nói với Miểu Miểu, “Tao sai rồi, giờ tao có được những gì tao từng mong ước, nhưng lại không vui vẻ chút nào. Miểu Miểu, tao muốn ly hôn với chú hai của mày.”

Giọng Miểu Miểu run lên, “Tại sao?”

“Cuộc hôn nhân này quá bất công với anh ấy. Tao có mục đích, tao thực dụng, tao không xứng đáng để anh ấy đối xử tốt như vậy.”

Tôi không chịu nổi, khóc đến mức không kiểm soát được.

Tôi không phải là người hay khóc.

Lần cuối cùng tôi khóc là hồi mười bốn tuổi, trong đám tang của ông nội tôi.

“Nhưng cũng không đến mức phải ly hôn chứ?”

“Tao quyết định rồi.”

Tôi đã quyết định, sẽ không thay đổi.

Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng nói với Thẩm Tu.

Anh biết tôi về nhà riêng nhưng cũng không thèm đến tìm tôi.

Ban ngày ở công ty cũng không chạm mặt nhau.

Ba ngày trôi qua như vậy.

Tôi không thể chần chừ nữa, không thể tiếp tục thế này nữa.

Điều gì rồi cũng phải đối mặt.

Nếu như nói cuộc hôn nhân của tôi và Thẩm Tu là cuộc hôn nhân thất bại, thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về tôi.

Vì vậy, tôi phải giải quyết.

Tôi quyết định ngày mai sẽ đi tìm Thẩm Tu nói chuyện.

Cũng vì vậy mà tôi trằn trọc lật qua lật lại không ngủ được.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi mở điện thoại xem, đã hơn 12h rồi.

Muộn như vậy ai còn đến đây?

Tôi cầm theo điện thoại di động, nghĩ rằng nếu có người xấu, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.

Không ngờ lại là Thẩm Tu.

Anh vừa gõ cửa vừa nói, “Mở cửa! Doãn Lê, mở cửa!”

Tôi vội vàng mở cửa.

Mùi rượu nồng nặc phải vào mặt tôi.

Mặt Thẩm Tu đỏ bừng, ngã xuống.

Tôi đỡ anh, dùng chân đóng cửa lại, đỡ anh ngồi lên ghế sô pha.

“Sao anh uống nhiều rượu thế? Để em pha cho anh ly nước mật ong…”

Thẩm Tu nắm tay tôi, kéo tôi ngồi vào lòng anh.

Anh nhìn xuống, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm vào tôi, “Doãn Lê, em còn muốn gì, cứ nói với anh, anh sẽ cho em tất cả, em nói anh nghe…”

“Thẩm Tu….”

“Em có thể thích anh được không?” Anh vùi mặt vào cổ tôi, ôm chặt lấy tôi, “Vì sao em không thích anh? Tại sao?”

“Thẩm Tu, anh say rồi, thả em ra trước đi…”

Anh ngẩng đầu, bất ngờ hôn vào môi tôi, mùi rượu nồng nặc tràn vào miệng tôi.

Tôi không say nhưng lại mơ mơ màng màng cùng anh… trên ghế sô pha.

Hôm sau, tôi dậy trước.

Tôi nấu cho anh một bát canh.

Thẩm Tu bước đến.

“Anh uống canh trước đi.” Tôi đưa bát cho anh, “Đầu còn đau không?”

Thẩm Tu nhìn tôi một chút, sau đó cầm lấy bát canh, “Hơi hơi.”

Tôi thở dài, chờ anh uống xong rồi thì kéo tay anh đến ghế sô pha ngồi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.

“Thẩm Tu, anh thích em sao?”

Anh gật đầu.

Bảo sao anh lại tức giận như vậy.

“Anh thích em từ khi nào?”

“Sau khi em vào làm chính thức.” Anh nói thêm, “Từ khi gặp nhau ở trường đại học, anh đã có ấn tượng rất tốt với em.”

“Vậy sao anh không nói với em?”

Thẩm Tu ngừng lại, “Anh tưởng em biết?”

“...”

Đệt, lại còn tưởng tôi biết?

Tôi chỉ biết anh ấy là Diêm Vương sống, mặt lạnh như tiền.

Thẩm Tu hỏi, “Em không biết sao?”

“Làm sao em biết được?”

Anh ấy tự hỏi, “Thái độ của anh chưa đủ rõ ràng sao?”

“...Anh đoán xem?”

Ánh mắt anh sáng lên, “Có nghĩa là em không thích anh bởi vì em không biết anh thích em đúng không?”

Tôi hít sâu, “Thẩm Tu, không phải em không thích anh, không phải em chưa từng rung động, nhưng… chỉ là chưa đến mức yêu.”

Thẩm Tu bật cười, nắm chặt tay tôi, “Anh hiểu rồi, không sao, anh có thể đợi được, em cứ từ từ… nhưng đừng chậm quá.”

Anh nhận lỗi, “Anh cũng sai, từ giờ anh sẽ biểu hiện rõ hơn.”

Đáng yêu như vậy làm sao tôi nỡ ly hôn?



Hai năm sau.

Tôi nhờ Miểu Miểu đến giúp tôi, nhưng nó không làm gì cả, còn than vãn.

“Chú hai tao hai năm trước đã chuẩn bị xong hôn lễ, mày không cần làm gì, bây giờ mày còn bày đặt muốn cầu hôn, ăn no rửng mỡ à? Đã là vợ chồng già rồi còn bày vẽ làm gì?”

“Cái này gọi là tình thú, mày thì biết cái gì?” Tôi bày ra dáng vẻ của thím hai, “Nhanh lên, nếu không sẽ không cho cháu tiền tiêu vặt đâu.”

Miểu Miểu trợn mắt há mồm, đành phải nghe lời, “Hoa này để đâu?”

“Để chỗ nào đẹp là được, còn phải hỏi à?”

Miểu Miểu khịt mũi làm theo.

Mãi đến hơn 5h chiều mới chuẩn bị xong.

Tôi đã chuẩn bị xong.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Miểu Miểu lừa Thẩm Tu đến.

Tôi đứng giữa biển hoa, mặc một chiếc váy trắng, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ.

Thẩm Tu ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, quỳ một chân xuống trước mặt Thẩm Tu, mở chiếc hộp nhỏ ra, “Anh Thẩm, anh có đồng ý làm chồng em không?”

Miểu Miểu lẩm bẩm, “Không phải đã là chồng mày rồi sao? Còn bày đặt cầu hôn, lắm chuyện, buồn nôn c h ế t mất.”

Thẩm Tu lườm một cái, Miểu Miểu tự biết điều chạy ra ngoài.

Mắt anh đỏ ửng, gật đầu, “Anh đồng ý.”

Tôi đứng lên, đeo chiếc nhẫn cho anh, nhỏ giọng nhắc nhở, “Đừng có mà khóc, lát nữa mọi người mà thấy sẽ cười c h ế t.”

Thẩm Tu: “...”

Anh ôm lấy tôi, “Doãn Lê, anh yêu em.”

Tôi bật cười, ôm lại anh.

Sao có thể không yêu?

“Em cũng yêu anh, Thẩm Tu.”

Tôi thề với các vị thần,tôi, Doãn Lê , yêu Thẩm Tu.

Giống như yêu bản thân, yêu người nhà, yêu sự nghiệp.

Đây không phải là lời thú nhận.

Nhưng tôi cảm thấy mình đã cho Thẩm Tiêu một lời giải thích tốt nhất.

Đó chính là tình cảm của tôi.

Mặc dù tình cảm đến hơi muộn, nhưng tôi sẽ đuổi kịp anh.

Con đường sau này, chúng tôi sẽ nắm tay nhau cùng đi, mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

(Hoàn)